• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 20. Báo cáo sau khi săn

Độ dài 2,608 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-13 14:30:10

Ngay sau trận chiến với con goblin, một số người tự xưng là thuộc hạ dưới quyền anh trai của Lynne đã xuất hiện và có một cuộc thảo luận sôi nổi với Lynne. Họ dường như khá sốc khi Lynne cho họ xem viên ngọc màu tím đỏ mà tôi đã lấy từ trán con goblin. Và vì dường như cần phải điều tra gì đó về nó, nên em ấy đã giao lại viên đá cho họ. Họ cảm ơn chúng tôi và nói rằng sẽ trả lại, nhưng trời đã bắt đầu trở nên tối hơn.

Có vẻ trận chiến với con goblin tốn khá nhiều thời gian. Vì quái vật hoạt động nhiều hơn vào ban đêm khiến khu rừng trở nên nguy hiểm hơn, nên tôi và Lynne đã nhanh chóng trở lại thủ đô hoàng gia và đi thẳng đến Hội Mạo Hiểm—để báo cáo kết quả của chuyến săn, tất nhiên là vậy.

“Chào!” Tôi gọi. “Chúng tôi về rồi đây!”

“Noor?” Người đàn ông ở trong Hội đáp lại. “Hể? Có vẻ như ai đó đang rất vui vẻ nhể.”

Anh ta đã nhìn ra ngay sự khác thường, quả nhiên là người mà tôi trò chuyện hằng ngày có khác. Quả thật là tôi đang rất vui, vì một chuyện tốt—tôi đã hoàn thành cuộc săn goblin đầu tiên của mình! Điều đó có thể là vấn đề nhỏ nhặt đối với các mạo hiểm giả trên thế giới, nhưng đối với tôi, đây là một bước tiến đáng kể—một dịp đáng để kỉ niệm. Tôi đã giết một con goblin, quái vật cấp độ “nhập môn” cho các mạo hiểm giả mới vào nghề. Tôi không thể giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt của mình.

“Tôi đã...” Tôi trả lời. “Tôi đã giết được một con goblin!”

Người đàn ông trong Hội sững lại. “Vậy sao? Cậu không làm mấy trò liều lĩnh đâu đúng không?”

“Tôi... đã cố gắng làm vậy, nhưng thương tích vẫn nhiều hơn dự đoán. Nhờ sự giúp đỡ của Lynne, chúng tôi cuối cùng đã đánh bại nó.”

Thành thực mà nói, trận chiến có thể đã trở nên tệ hơn nhiều. Tôi không thể đánh bại con goblin đó một mình; chỉ nhờ có Lynne mà chúng tôi đã có thể vượt qua. Tôi nợ em ấy một món nợ mà tôi không bao giờ có thể trả lại.

“Thế nên cậu chỉ là đứng xem từ xa à? Ừm, cũng không thể trách cậu được.”

“Đúng vậy. Thực sự, tôi chỉ giúp được có một chút; Lynne đã làm hầu hết công việc. Những mạo hiểm giả hạng bạc thực sự quá khác biệt luôn. Số lượng kĩ năng của em ấy lớn hơn tôi rất nhiều—em ấy chính là ân nhân của tôi. Tôi không chắc có thể trở về nếu không có em ấy.”

“Đ-Đó không phải sự thật!” Lynne lộ rõ vẻ lúng túng đến đỏ bừng cả khuôn mặt. “Hoàn toàn ngược lại; tất cả những gì tôi đã làm chỉ là giúp thầy Noor thôi!”

Em ấy thực sự không cần phải khiêm tốn đến vậy, nhưng có lẽ đó là điểm đánh quý ở em ấy. Mặc dù sở hữu năng lực đặc biệt, em ấy không bao giờ tự cao, và luôn đối xử với mọi người một cách bình đẳng. Mặc dù còn trẻ, nhưng em ấy chắc chắn là một tấm gương sáng về mẫu người lí tưởng mà tôi nên hướng đến.

“Thôi, quan trọng là cả hai người đều an toàn.” Người đàn ông trong Hội nói. “Ta biết đó chỉ là một con goblin, nhưng dù có là một con goblin thì nó cũng có thể khiến mạo hiểm giả tập sự gặp nguy hiểm. Còn cậu, có vẻ thu được ít kinh nghiệm rồi đấy nhỉ?”

“Vâng, anh nói chuẩn. Tôi thực sự đã học được rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một con goblin sẽ có một viên ngọc gắn trên đầu nó—hoặc rằng đó sẽ là điểm yếu của nó.”

Nghe thấy lời tôi vẫn còn đầy phấn khích, người đàn ông trong Hội làm ra một khuôn mặt kỳ lạ. “Hmm? Một viên ngọc trên đầu của nó? Cậu đang nói gì thế?”

“Viên ngọc của con goblin. Nó đẹp và màu tím đỏ.”

“Cậu nói đá ma thuật sao!” anh ta nói. “Nhưng những viên đá ma thuật thường được tìm thấy bên trong cơ thể của goblin, gần trái tim hoặc cổ họng...”

 “Thật sao...?” Tôi dừng lại để suy nghĩ về những lời của anh.

Người đàn ông trong Hội vuốt râu, dường như đang suy nghĩ sâu xa, trước khi nhìn tôi một cách đầy nghi ngờ. “Cậu có chắc rằng cậu đã giết một con goblin không?”

“Phải, tôi khá chắc chắn... Đúng không, Lynne?”

“Nếu Thầy Noor nói đó là một con goblin, thì đó là một con goblin.” Em ấy tuyên bố một cách quả quyết. “Bất kể người ta nói gì đi chăng nữa.”

e0eaf030-d573-4559-b33a-a51df022aacf.jpg

Mà sao em ấy lại phải quả quyết vậy làm gì...? Bởi có nghi ngờ thế nào, nhưng nếu Lynne cũng nói rằng đó là một con goblin, thì đó chắc chắn là một con goblin.

“Vậy à?” Lời nói của Lynne không làm thay đổi biểu cảm lạ lùng trên khuôn mặt của người đàn ông trong Hội, nhưng dường như cũng đủ để thuyết phục anh ta. “Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu. Ta đoán là goblin cũng có loại này loại kia. Ta chỉ muốn kiểm chứng lại chút thôi.”

“Goblin thường không có viên ngọc gắn trên đầu sao?” Tôi hỏi một cách do dự.

“Thường thì không.” Người đàn ông trong Hội nói với tôi. “Nhưng ta không thể nói chắc là như vậy... và ta cũng có nghe về chuyện viên đá ma thuật của chúng bị chôn sâu trong đầu hoặc gần đó. Cũng không khó để tưởng tượng ra một con goblin có thể có một viên đá gắn trên trán. Ta đoán con mà cậu giết là một loài hiếm.”

“Hừm. Vậy goblins có thể xuất hiện dưới nhiều hình dạng và kích thước khác nhau à? Thú vị thật.”

Những lời đồn có thể cũng hữu ích phần nào, nhưng không gì bằng được thực tế. Dù vậy, nếu tôi gặp lại con goblin đó một lần nữa, tôi sẽ không có tự tin để giành chiến thắng. Ngay cả khi có Lynne cùng tôi, không ai có thể dự đoán được những điều bất ngờ gì có thể xảy ra. Ngoài ra, may mắn là chúng tôi chỉ gặp một con goblin; nếu chúng tôi bị bao quanh bởi số lượng lớn hơn một, mọi thứ đã có thể trở nên rất nghiêm trọng.

“Một điều chắc chắn.” Tôi nói. “Tôi đã học được rằng goblin thực sự là những sinh vật nguy hiểm. Chúng tôi đã may mắn vì chỉ bắt gặp với một con. Nếu có hai hoặc ba... Tôi không chắc là chúng tôi có thể đánh bại chúng.”

“Đúng vậy. Ta đã nghe không biết bao lần về việc người mới bị giết bởi goblin, họ mất cảnh giác, rồi để chúng tấn công từ phía sau. Goblin có thể nhỏ bé, nhưng nếu bị bao vây bởi cả một đàn, thậm chí cả những mạo hiểm giả có kinh nghiệm cũng sẽ gặp khó khăn. May mắn cho cậu là đi vào lúc số lượng chúng vẫn còn ít.”

“Vâng, tôi nghĩ tôi sẽ tạm ngưng săn goblin một thời gian. Trận này đã cho tôi biết rằng tôi thực sự rất thiếu kinh nghiệm. Trước giờ tôi đã đánh giá bản thân quá cao rồi.”

Lần săn goblin tiếp theo sẽ là sau khi tôi đã tập luyện nhiều hơn và trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cũng vẫn cần phải quen với việc sử dụng cây kiếm màu đen nặng nề mà cha của Lynne đã tặng cho tôi. Khi con goblin liên tục phóng những khối thân cây vào chúng tôi như vũ bão, tôi đã chẳng thể làm gì. Trong những lúc như vậy, khi bị dồn đến đường cùng, tôi cần có khả năng vung vũ khí mà không gặp bất cứ cản trở nào.

“Đúng vậy, đặc biệt là khi cậu không tự tin.” Người đàn ông trong Hội nói. “Liều lĩnh là lựa chọn cuối cùng. Cuộc đời chỉ có một mà thôi.”

“Vâng. Đừng lo, tôi hiểu sức mạnh của mình hơn bất kỳ ai khác. Tôi sẽ không làm điều gì điên rồ đâu.”

Tuy nhiên, có lẽ ngay từ đầu tôi đã không phù hợp với việc săn goblin. Giết những sinh vật trông giống con người thực sự khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi nghĩ rằng, lần sau, tôi sẽ yêu cầu người đàn ông trong Hội giao cho mình một loại nhiệm vụ săn quái vật khác.

“Được rồi. Đưa ‘chiến lợi phẩm’ đây, để ta trả tiền cho cậu.”

“Hừm?” Chiến lợi phẩm ?

“'Hừm?' là sao? Ta đã nói là mang tai phải của nó về làm bằng chứng rằng cậu đã giết chết nó, nhớ không?”

Tôi dừng lại. “Ồ. Tôi nhớ là chúng tôi đã thiêu chết con quái đó.”

Kỹ năng của Lynne đã thiêu rụi cả đôi tai, cùng với phần còn lại của con goblin. Tôi đã tập trung vào việc giết con quái vật trước mặt mà quên mất việc lấy tai phải của nó.

“Vậy giờ sao? Cậu biết rằng, nếu không có bằng chứng, chúng tôi không thể trả tiền thưởng được đúng không?” Người đàn ông trong Hội càu nhàu. “Mặc dù một con goblin cũng chẳng đáng bao tiền, nhưng... thôi, bỏ qua cho cậu lần này.” Anh ta ném một đồng bạc cho tôi.

“Tại sao thế?” Tôi hỏi.

“Coi như món quà, để kỷ niệm cho cuộc đi săn goblin đầu tiên của cậu.” Anh ta trả lời. “Hôm nay cậu không kiếm được xu nào đúng không? Chỗ này ít nhất cũng đủ để trả tiền cho một lần tắm và một ít thức ăn.”

“Thật sao?” Tôi hỏi. “Xin lỗi, làm phiền anh rồi... nhưng cảm ơn. Tôi sẽ nhớ ơn này.”

Anh ta đã đúng về việc tôi không kiếm được nhiều hôm nay, vì công việc tại công trường xây dựng đã bị tạm dừng. Tôi quyết định lát nữa sẽ đưa đồng bạc này cho Lynne, để cảm ơn cho sự giúp đỡ của em ấy. Dù sao thì, tôi có thể dễ dàng chi trả cho một lần tắm của mình với số tiền tiết kiệm tôi đã kiếm được cho đến nay.

“Cảm ơn...” Tôi nói với người đàn ông trong Hội, “...vì tất cả mọi thứ. Anh đã giúp tôi rất nhiều. Tôi xin phép về trước. Hẹn gặp lại ngày mai.”

Sau khi nói lời tạm biệt, tôi chuẩn bị rời khỏi Hội Mạo hiểm giả. Thật là một ngày làm việc căng thẳng. Theo ước tính, có vẻ tôi đã có được một buổi tập luyện chứ không phải là làm công việc chuyên chở đất như ngày thường. Săn quái vật quả là công việc vất vả. Người tôi đầy bụi bẩn, nên tôi sẽ ghé qua chỗ nhà tắm trước khi về nhà trọ, để loại bỏ mồ hôi trên cơ thể.

Lynne không sẽ theo tôi đến tận lúc đó đâu... đúng không? Cũng đã tối muộn, vì vậy tôi nghĩ mình cần đưa em ấy về nhà.

“Vậy giờ, em nghĩ cũng đến lúc mình về nhà rồi...” Em ấy nói. “Nếu như thầy Noor không cần em giúp gì nữa thì...?”

Ôi, may quá. Em ấy không có ý định tiếp tục đi theo tôi.

Tuy nhiên, tôi ngay lập tức phải kiềm chế lại, đây không phải là điều mà tôi nên thấy mừng. Lynne thực sự đã giúp đỡ tôi. Ít nhất thì tôi cũng nên cảm ơn em ấy trước khi chia tay.

“Không, không. Hôm nay em đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Lần tới tôi có thể nhờ em tiếp được không?”

“Vâng. Em sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ thầy.”

Em ấy nở nụ cười, tay đặt lên ngực và cúi chào tôi. Em ấy luôn làm hành động đó. Sự chân thành này quả thật đặc biệt. Thực ra, tôi không nghĩ rằng em ấy cần phải quá tôn trọng với tôi làm gì.

“Vậy thì, Chủ hội.” Lynne nói. “Cháu xin phép ạ.”

“Hẹn gặp lại, Lynne.” Người đàn ông trong Hội trả lời trong khi vẫy ta. Sau đó, khi bóng lưng của em ấy không còn có thể nhìn rõ nữa, anh ta nói với tôi bằng một giọng trầm. “Còn giờ thì, Noor... cậu định tiếp tục thế này bao lâu nữa?”

“Tiếp tục gì cơ?” Tôi hỏi.

“Ta đã nói về chuyện này rất nhiều lần rồi, vậy nên có lẽ cậu không cần nghe lại nữa... nhưng quản lý của Hội Xây Dựng đã đến gặp ta ngày hôm nay. Ông ấy đã nhờ ta thuyết phục cậu về làm việc dưới quyền ông ấy. Ông ta rất thích cậu—ta chưa từng thấy gã già cố chấp đó nói tốt về ai đó như vậy. Theo như ta nghe, tiền lương của cậu sẽ rất tốt, tốt hơn nhiều so với săn goblin. Một vài tập đoàn hàng đầu trong thành phố là thuộc về Hội Xây Dựng. Nếu cậu ở dưới quyền của gã già ấy, cậu sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề việc làm nữa—ta đảm bảo. Và cậu chắc cũng không cần phải để ta nhắc là cậu đã đến tuổi cần có gia đình và cuộc sống ổn định đâu nhỉ?”

“Về chuyện đó thì hai ta có thể thảo luận thêm bao nhiêu lần cũng được, nhưng quyết định của tôi sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Chắc chắn, rồi, ta biết. Nhưng mà...”

Có vẻ như anh ta lại sắp dài dòng nữa rồi, tôi nên chuẩn bị đánh lảng và rời đi... nhưng trước khi tôi kịp làm điều đó, ai đó đã đột ngột bước vào Hội—ai đó tôi nghĩ mình nhận ra.

“Vậy là em đã đến đây à, Lynne.” Giọng nói phát ra từ phía họ, và tôi nhận ra rằng đó là anh trai của Lynne. “Vậy, cậu Noor có ở đây không?”

“Anh trai...?” Lynne hỏi. Em ấy đã gặp được anh trước khi rời đi, và cô có vẻ hơi sửng sốt.

Anh trai của Lynne dường như nhìn xung quanh một lúc, sau đó đi thẳng về phía tôi.

Tôi đánh mắt với người đàn ông của Hội.

“Này, bộ hôm này có biến gì căng lắm hay sao vậy?” Anh ta nói. “Trước là Tiểu thư Lynne, giờ đến Hoàng tử Rein cũng có việc cần cậu sao, Noor? Cậu không có làm gì nên trọng tội đâu, đúng không?”

“Tôi chắc chắn không... Ít nhất thì tôi nghĩ thế.”

Tôi chắc chắn là mình không hề làm gì đó như vậy. Chắc là thế... Mặc dù, trước mặt người của hội, người đã giúp tôi dọn dẹp rắc rối khi lần đầu đến thủ đô hoàng gia, thì lời bào chữa này có vẻ không đủ thuyết phục.

Trong khi chúng tôi còn đang lúng túng, anh trai của Lynne đã đến. Khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Cậu Noor. Thứ lỗi vì nói thẳng, nhưng vào sáng mai, liệu cậu có thể đi cùng Lynne đến Toros không? Đó là một thành phố ở vùng núi của vương quốc chúng ta. Ta sẽ cung cấp cho cậu một xe ngựa và một người hộ vệ. Ta xin lỗi vì không thể nói thêm gì khác vào thời điểm này, nhưng... làm ơn. Chúng ta cần sự giúp đỡ của cậu.”

dad02a8f-5bc0-4dd3-8b00-db3864e0d406.jpg

Bình luận (0)Facebook