Chương 03
Độ dài 5,879 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:54
Công Nương Jaina Proudmoore đứng trên đỉnh mô đất tại Đồi Đao, nhìn khắp vùng đất nơi cô đã giúp lập ra liên minh không thể ngờ nhất trong lịch sử thế giới.
Dĩ nhiên Đồi Đao là lãnh thổ của orc, nhưng Jaina và Thrall đã đồng ý rằng, theo thẩm quyền của cô, tốt nhất họ nên gặp mặt tại đất của orc, nơi Thrall thường xuyên có mặt. Về phần của Jaina, ma thuật của cô cho phép cô tới bất cứ đâu cô muốn ngay lập tức.
Thực sự khi lời triệu tập tới từ Thrall, điều đó diễn ra khá dễ chịu. Gần như như cả quãng đời của Jaina từ lúc trưởng thành đến giờ đều đi từ thảm họa này tới thảm họa khác. Cô đã phải chống lại hết quỷ dữ rồi đến orc và rồi các chiến tướng, và số mệnh cả thế giới đã đặt vào đôi tay nhỏ bé của cô không dưới một lần.
Cô từng là người yêu của Arthas, khi hắn còn là một chiến binh cao quý, nhưng rồi hắn đã bị tha hóa, giờ đã trở thành Thi Vương của quân Truy Quét, chiến tướng tàn bạo nhất trong một thế giới có đầy những kẻ như thế. Cô biết rằng một ngày nào đó cô sẽ phải đối mặt với hắn trong chiến đấu. Medivh, vị phù thủy bị Sargeras ếm suýt đã hủy diệt cả nhân loại bằng cách dẫn đường cho loài quỷ và orc tràn vào thế giới này, trở thành một đồng minh đáng tin cậy và đã thuyết phục Jaina và Thrall đoàn kết dân tộc cùng với loài dạ tiên để chống lại Quân Đoàn Rực Lửa.
Sau chuyện đó, khi con người xây dựng Theramore thành một ngôi nhà mới ở Kalimdor, Jaina đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn dồn. Nhưng chẳng bao giờ là ổn với một người lãnh đạo, kể cả trong thời bình, cô nhận thấy suốt những ngày dài cai quản Theramore gần như khiến cô lại thèm muốn được trở lại những ngày cô phải chiến đấu cho sự sống của mình.
Gần như, nhưng không hoàn toàn. Thực sự, cô ít khi cảm thấy hối hận – nhưng cô cũng cố giành được chút cơ hội nghỉ ngơi giống như một người lạc giữa sa mạc tìm thấy một bình nước.
Đứng trên một mép của gò đất, cô nhìn xuống ngôi làng nhỏ của orc tít phía dưới chân đồi. Những túp lều được bảo vệ kỹ càng nằm rải rác trên nền đất nâu khô cằn. Kể cả trong thời bình, loài orc cũng luôn cố bảo vệ nhà của mình. Một số orc đang đi lại giữa những túp lều, chào hỏi nhau, một số dừng lại nói chuyện. Jaina không ngăn nổi một nụ cười trước sự mộc mạc bình thường như vậy.
Khi cô nghe thấy một ầm ầm trầm và đều đều báo hiệu sự xuất hiện của tàu bay của Thrall. Cô quay người lại thấy quả khí cầu khổng lồ đang xuất hiện. Khi nó tới gần hơn, cô chỉ nhìn thấy Thrall đứng trên bộ khung treo bên dưới quả cầu khổng lồ chứa đầy khí nóng giúp đẩy cỗ máy bay lên không trung. Lớp vải trên quả cầu được trang trí bởi nhiều ký hiệu, một số Jaina nhận ra rằng là ngôn ngữ orc kiểu cũ. Một thứ cô biết là biểu tượng của gia tộc của Thrall, bộ tộc Sói Băng. Đó là thứ chủ yếu giúp phân biệt tàu bay của orc với tàu bay của người Jaina hay dùng – những con tàu bay Theramore thuê của loài yêu tinh có rất ít hình trang trí rõ ràng. Jaina tự hỏi không biết cách làm của loài orc có tốt hơn không – biến phương tiện vận chuyển vô tri của họ thành thứ gần giống với những con thú sống.
Trước đây, khi họ gặp mặt ở gò đất, Thrall thường mang ít nhất một hai vệ sĩ. Việc giờ đây anh tới đây một mình khiến Jaina khá lo lắng.
Khi con tàu bay tới gần, Thrall kéo vài cái cần, và quả khí cầu bay chậm lại, cuối cùng bay lơ lửng ngay bên trên gò đất. Kéo cái cần cuối cùng, Thrall thả một cái thang dây xuống và leo xuống. Giống hầu hết orc, Thrall có màu da xanh và mái tóc đen, tóc được tết lại và thả xuống hai vai. Bộ giáp tấm màu đen với mép bằng đồng mà anh mặc là của Orgrim Doomhammer, thầy của Thrall và là người mà thủ phủ của Durotar được đặt tên theo. Đeo sau lưng anh là vũ khí của Orgrim, thứ ông ta được đặt tên theo: Búa Diệt Vong Doomhammer, một thứ vũ khí hai tay cầm và Jaina từng thấy Thrall dùng trong chiến đấu. Máu của nhiều ác quỷ đã đổ dưới cây búa vĩ đại này.
Tuy nhiên thứ đáng chú ý nhất về Thrall là cặp mắt màu xanh dương, màu mắt rất hiếm gặp ở loài orc. Chúng cho thấy cả sự thông minh và lòng tốt của anh.
Ba năm trước, khi cả Theramore và những thành phố xứ Durotar đang được xây dựng, Jaina đã đưa cho Thrall một cái bùa ma thuật: một viên đá nhỏ được khắc một cổ tự của người Tirisfal. Jaina cũng có một cái giống hệt. Thrall chỉ cần cầm nó và nghĩ về cô thì cái bùa của Jaina sẽ tỏa sáng; ngược lại cũng vậy. Nếu họ muốn bí mật gặp mặt, để bàn về những vấn đề ảnh tưởng tới một trong hai, hoặc cả hai, về dân tộc mình trong những vấn đề chính trị với vị trí của cả hai đều là những người lãnh đạo – hoặc chỉ đơn giản là họ muốn nói chuyện như hai người bạn và đồng đội – tất cả những gì họ phải là làm kích hoạt cái bùa. Jaina sẽ độn thổ tới gò đất, và Thrall sẽ tới bằng tàu bay, do không thể tới gò đất bằng bất cứ cách nào khác.
“Thật tốt khi được gặp anh, bạn tôi,” Jaina nói và mỉm cười ấm áp. Và cô thực sự có ý đó. Trong cả đời mình, cô biết rằng sẽ chẳng có ai đáng tin cậy và đáng kính trọng như anh chàng orc này. Từng có lúc cô đã xem cha mình và Arthas là những người như vậy. Nhưng Đô Đốc Proudmoore đã cố tấn công loài orc ở Kalimdor, từ chối tin tưởng chính con gái của mình khi cô nói rằng loài orc cũng là nạn nhân của Quân Đoàn Rực Lửa y như con người vậy, vậy nên họ không phải là kẻ xấu. Giống như nhiều người Jaina biết, Đô Đốc Proudmoore không thể chấp nhận được một thế giới khác với thế giới lúc ông còn trẻ, và ông chống lại bất cứ thay đổi nào của nó. Điều đó bao gồm cả sự hiện diện của loài orc, và Jaina đã bị đặt vào một tình thế tồi tệ vì đã phản bội chính cha đẻ của mình để đứng về phía dân tộc của Thrall nhằm mong ngừng đổ máu.
Với Arthas, hắn đã trở thành một trong những kẻ xấu xa nhất trên thế giới này. Giờ Jaina nhận thấy chính mình ở một vị trí mà cô tin tưởng thủ lĩnh của các bộ tộc orc hơn cả người đàn ông cô yêu lẫn người cha của mình.
Khi cha cô tấn công, Thrall – người nhìn thấy nỗi đau trong mắt Jaina khi cô nói cho anh cách đánh bại vị đô đốc – đã giữ lời hứa. Và anh ta không phải là người chịu chấp nhận số mệnh an bài cho chính mình. Anh đã từng bị bắt khi còn là một đứa bé sơ sinh và được nuôi dạy bởi một con người tên là Aedelas Blackmoore để trở thành một nô lệ hoàn hảo, thậm chí còn được đặt một cái tên để tượng trưng cho điều đó. Nhưng Thrall đã phá tung xiềng xích và tập hợp quân orc đầu tiên là để dành tự do, rồi sau đó là tìm lại con đường dân tộc mình đã đánh mất do lỗi của bầy quỷ đã đem họ tới thế giới này.
Giờ đây, Jaina nhìn thấy sự khác lạ trong ánh mắt xanh lạ thường của Thrall. Người bạn yêu quý của cô đang tức giận.
“Chúng ta chẳng hề ký một hiệp ước nào cả, cả cô và tôi.” Thrall bắt đầu ngay, thậm chí còn không trả lời lời chào của Jaina. “Chúng ta chẳng hề lập ra bất cứ điều khoản nào cho liên minh này. Chúng ta tin tưởng rằng mối liên kết giữa chúng ta được rèn nên bởi máu, và chúng ta sẽ không bao giờ phản bội lẫn nhau.”
“Tôi đâu có phản bội anh đâu Thrall à.” Jaina hơi căng thẳng, nhưng với sự mềm mỏng được luyện tập từ lâu, cô vẫn giữ được cảm xúc của mình. Cô không chấp nhận bị quy kết phản bội khi mà thậm chí còn chưa nói chuyện rõ ràng – hoặc thậm chí công nhận mối liên kết vượt quá cả niềm tin bất thình lình của anh giữa họ mà cô đã phá vỡ – nhưng điều đầu tiên cô được dạy khi là một pháp sư tập sự là những cảm xúc mạnh mẽ và thuật phù thủy không phải lúc nào cũng phối hợp tốt. Cô nắm chặt cây trượng bằng gỗ được trang trí đẹp đẽ mà cô mang theo, tài sản kế thừa do thầy cô là Đại Pháp Sư Antonidas để lại.
“Tôi không tin cô làm vậy.” Giọng của Thrall vẫn còn vẻ gây hấn. Không giống những orc khác, sự thô lỗ không phải cung cách thông thường của Thrall, hẳn là do được con người nuôi dạy. “Tuy nhiên, có vẻ như người của cô không giữ vững mối liên kết giữa chúng ta được chắc như cô.”
Jaina hỏi bằng giọng căng thẳng, “Thrall à, anh đang nói về chuyện gì vậy?”
“Một trong các tàu buôn của chúng tôi, tàu Orgath’ar, đã bị cướp biển quấy rối.”
Jaina cau mày. Dù cho họ đã cố phòng bị, cướp biển vẫn còn là vấn nạn trên biển. “Chúng tôi đã tăng cường tuần tra nhiều hết mức có thể, nhưng-”
“Tuần tra cũng vô dụng nếu họ cứ ngồi im mà nhìn thôi! Tàu Orgath’ar nhìn thấy một tàu tuần tra của cô ở gần đó! Nó gần đến nỗi đủ để nhìn thấy trong màn sương dày, nhưng họ chẳng hề đả động gì tới giúp Thuyền Trưởng Bolik và thủy thủ đoàn của ông ta! Thậm chí Bolik đã thổi tù và, nhưng rồi người của cô cũng cứ ngồi im như vậy.”
Sự bình tĩnh của cô trái ngược hoàn toàn với cơn giận của Thrall, Jaina hỏi, “Anh nói là người quan sát của anh có thể thấy họ. Điều đó không hoàn toàn đồng nghĩa với việc họ có thể thấy Orgath’ar.”
Điều này khiến Thrall á khẩu.
Jaina nói tiếp. “Dân tộc anh có thị giác tốt hơn chúng tôi. Và khi họ nghe thấy tiếng tù và, hẳn họ xem đó là một tín hiệu tránh đường.”
“Nếu họ ở gần tới độ người của tôi thấy được, họ cũng ở đủ gần để nghe thấy tiếng có nhóm đột nhập lên tàu! Đúng là dân tộc chúng tôi có thị giác tốt hơn, nhưng chúng tôi cũng không đánh nhau một cách lén lút. Tôi không tin rằng tàu tuần tra của cô không nghe thấy chuyện gì xảy ra.”
“Thrall-”
Anh chàng orc quay người, tay vung vào không khí. “Tôi cứ nghĩ ở đây mọi chuyện rồi sẽ khác! Tôi cứ nghĩ rằng dân tộc cô cuối cùng đã chấp nhận bình đẳng với chúng tôi. Đáng ra tôi phải nhận ra rằng khi con người dám đứng lên chống lại chính dân tộc mình để trợ giúp cho loài orc, họ cũng có thể bỏ rơi chúng tôi.”
Giờ Jaina bắt đầu cảm thấy khó kiềm chế cơn giận dữ của mình hơn. “Sao anh dám nói thể? Tôi đã từng nghĩ rằng sau tất cả những gì chúng ta cùng trải qua, ít nhất anh cũng không nhanh chóng nghi ngờ chúng tôi như thế chứ.”
“Rõ ràng là-”
“Rõ ràng cái gì? Anh đã nói chuyện với ai ngoài cái người Thuyền Trưởng Bolik và thủy thủ đoàn của ông ta chưa?”
Sự im lặng của Thrall đã trả lời cho câu hỏi của Jaina.
“Tôi sẽ tìm xem tàu tuần tra đó là tàu nào. Tàu Orgath’ar bị tấn công ở đâu?”
“Nửa lý đường từ bờ biển gần Mỏ Lết, một giờ đi từ cảng.”
Jaina gật đầu. “Tôi sẽ cho lính đi điều tra. Những tàu tuần tra đó được phối hợp cùng với Trạm Bắc.”
Thrall căng thẳng.
“Đó là gì?”
Anh chàng orc quay lại đối mặt với cô. “Tôi rất bị áp lực buộc phải chiếm lại Thành Trạm Bắc.”
“Và tôi rất bị áp lực phải giữ được nó.”
Thrall và Jaina chằm chằm nhìn nhau. Giờ đây khi họ đối mặt với nhau, Jaina nhận thấy có gì đó trong ánh mắt của anh chàng orc: không phải cơn giận dữ, mà là sự bối rối.
“Sao chuyện này lại xảy ra được?” Thrall hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ hơn, tất cả sự gây hấn có vẻ như đã biến mất. “Sao tự dưng chúng ta lại cãi nhau những chuyện ngu ngốc như thế này nhỉ?”
Jaina không nhịn nổi và cười lớn. “Chúng ta đều là những người lãnh đạo cả mà Thrall.”
“Lãnh đạo đưa chiến binh đi chiến đấu.”
“Đúng, vào thời chiến,” Jaina nói. “Nhưng vào thời bình thì khác. Chiến tranh là một nỗ lực thuộc về sinh tồn, nhưng khi nó kết thúc, vẫn còn nỗ lực sinh tồn.” Cô đi tới bên người đồng đội cũ và đặt bàn tay nhỏ bé của cô lên cánh tay khổng lồ của anh. “Tôi sẽ điều tra chuyện này, Thrall à, và tìm ra sự thật. Và nếu lính của tôi không làm tròn bổn phận với liên minh, tôi thề với anh là họ sẽ bị trừng phạt.”
Thrall gật đầu. “Cảm ơn cô, Jaina. Và tôi xin lỗi vì sự buộc tội của tôi. Nhưng dân tộc tôi đã phải chịu đựng rất nhiều rồi. Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều, và tôi sẽ không để dân tộc mình bị ngược đãi nữa.”
“Cả tôi cũng vậy,” Jaina nói nhỏ nhẹ. “Và có lẽ-” Cô ngập ngừng.
“Sao thế?”
“Có lẽ chúng ta nên lập nên một hiệp ước cho có lệ. Bởi vì lúc nãy anh nói đúng – anh và tôi có thể tin tưởng nhau, nhưng không phải tất cả con người và orc đều như vậy. Và dù chúng ta rất muốn, chúng ta cũng không thể sống mãi được.”
Thrall gật đầu. “Thường rất… khó để nhắc nhở người của tôi rằng các cô không còn là chủ nô của bọn tôi nữa. Bằng nhiều cách, họ vẫn muốn tiếp tục nổi loạn dù cho thời nô dịch của orc đã qua từ rất lâu rồi. Thỉnh thoảng tôi cũng bị họ kích động, đặc biệt bởi vì tôi từng được nuôi lớn trong cảnh nô lệ bởi một sinh vật độc ác không kém gì bất cứ thành viên nào của Quân Đoàn Rực Lửa. Có lúc tôi e sợ điều tồi tệ nhất, điều dân tộc tôi trở thành khi tôi ra đi và không còn có thể nhắc nhở họ được nữa. Vậy có lẽ cô nói đúng.”
“Để chúng ta giải quyết vấn đề này trước,” Jaina nói và cười với Thrall. “Rồi sau đó ta sẽ nói tới chuyện hiệp ước.”
“Cảm ơn cô.” Rồi Thrall lắc đầu và cười.
“Sao thế?”
“Cô trông chẳng giống cô ấy chút nào, nhưng – khi cô cười, trong khoảnh khắc cô làm tôi nhớ đến Tari.”
Jaina nhớ rằng Taretha Foxton, thường được gọi là Tari, là con gái của một người hầu cảu Aedelas Proudmoore, là nguyên do Thrall thoát ra được khỏi bàn tay của Blackmoore với cái giá phải trả là tính mạng của mình.
Loài orc lưu giữ lịch sử của mình bằng những bài hát: một lok’amon nói về khởi đầu của một gia tộc, lok’tra kể về một trận chiến, còn lok’vadnod kể về cuộc đời của một anh hùng. Theo như hiểu biết của tất cả mọi người, con người duy nhất có được một bài lok’vadnod về cuộc đời mình mang cái tên Tari.
Và vậy là Jaina cúi đầu và nói, “Tôi rất vinh dự vì có liên quan như vậy. Tôi sẽ cử Đại Tá Lorena tới Trạm Bắc, và ngay khi cô ấy báo cáo lại, tôi sẽ báo cho anh.”
Thrall lắc đầu. “Lại thêm một phụ nữ nữa trong quân đội của cô à. Con người thỉnh thoảng lại làm tôi kinh ngạc đấy.”
Giọng Jaina trở nên lãnh đạm; một lần nữa cô lại nắm chặt quyền trượng. “Ý anh là gì? Ở thế giới của anh đàn ông và phụ nữ không bình đẳng với nhau sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Tôi phải nói là vậy,” anh nhanh chóng nói thêm trước khi Jaina kịp xen vào, “rằng họ không bình đẳng với nhau – không khác gì việc nói một con côn trùng và một đóa hoa là bình đẳng với nhau. Họ phục vụ cho những mục đích hoàn toàn khác nhau.”
Dễ chịu vì điều này, Jaina nói với Thrall cùng một câu cô đã nói với Antonidas khi cô còn là một cô gái trẻ hỗn láo cứ khăng khăng đòi làm học trò của ông ấy. Lúc ấy, vị đại pháp sư đã nói với cô, “Bản năng trở thành phù thủy của phụ nữ chẳng khác gì bản năng soạn nên một bản nhạc của một con chó vậy.”
Giờ đây, cô nói với Thrall: “Có phải chúng ta khác với động vật ở điểm rằng chúng ta có thể thay đổi bản năng của chính mình sao? Sau tất cả, có những người lại cho rằng bản năng của loài orc là trở thành nô lệ.” Rồi Jaina lắc đầu. “Tuy nhiên, cũng có nhiều người nghĩ như anh. Đó là lý do tại sao phụ nữ phải làm việc vất vả gấp đôi đàn ông mới có thể đạt được vị trí tương tự – đó là lý do tại sao tôi tin Lorena hơn bất kỳ đại tá nào khác của tôi. Cô ấy sẽ tìm ra được sự thật.”
Trước câu nói ấy, Thrall ngửa cái đầu to lớn ra sau và cười vui vẻ. “Cô là một phụ nữ tốt, Jaina Proudmoore à. Cô nhắc tôi rằng còn biết bao nhiêu thứ tôi cần phải học từ con người nữa, dù đã được nuôi dạy bởi họ.”
“Tùy vào việc ai nuôi dạy ta thôi, tôi tin là vậy chính bởi vì anh được nuôi dạy bởi họ mà.”
Thrall gật đầu. “Quan điểm hay ho đấy. Để người nữ đại tá của cô điều tra chuyện đó xem. Chúng ta sẽ lại nói chuyện khi cô ấy xong việc.” Anh di chuyển về phía cái thang dây vẫn còn lủng lẳng dưới cái tàu bay đang lơ lửng.
“Thrall à.” Anh dừng lại và quay lại nhìn cô. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khích lệ nhất có thể. “Chúng ta sẽ không để liên minh này sụp đổ đâu.”
Anh gật đầu một lần nữa. “Không, chúng ta không để điều đó xảy ra đâu.” Và rồi anh trèo lên thang.
Về phần mình, Jaina lẩm bẩm một câu thần chú bằng thứ ngôn ngữ chỉ có pháp sư biết đến, rồi hít một hơi. Bụng dạ cô cảm thấy như bị hút cả ra qua đường mũi, khi gò đất, con tàu bay, Thrall, và Đồi Đao di chuyển và biến đổi, trở nên lờ mờ xung quanh cô. Một tích tắc, và rồi mọi thứ nhập lại thành một khung cảnh quen thuộc của căn phòng của cô trên tầng cao nhất của tòa tháp lớn nhất tại Theramore.
Cô làm hầu hết mọi việc tại đây, trong căn phòng nhỏ này cùng với một dãy bàn và hàng ngàn cuộn giấy, chứ không phải trong vương điện, một danh hiệu phô trương với một không gian cũng phô trương như vậy. Jaina rất hạn chế ngồi trên ngai vàng đó – kể cả trong sự kiện hàng tuần khi gặp người đệ đơn, cô thường rảo bước trước bộ ghế to lớn dễ gây bối rối đó thay vì thực sự thả mình trên đó – và sử dụng căn phòng giản dị này. Căn phòng đó tạo ra cảm giác giống như phòng nghiên cứu của Antonidas, nơi cô học nghề, dãy bàn chứa đầy những cuộn giấy lộn xộn. Cảm giác như là nhà vậy.
Có một thứ mà phòng vương điện có mà phòng này không có là một cửa sổ có góc nhìn rất đẹp. Jaina biết rằng cô không thể nào làm được bất cứ việc gì nếu có góc nhìn ra Theramore – cô sẽ bị xao nhãng bởi việc cứ thắc mắc họ đang xây dựng cái gì ở đầu kìa và hoảng sợ vì cô có trách nhiệm với nó.
Độn thổ luôn là một việc làm nặng nề tốn sức, và Jaina được huấn luyện để luôn sẵn sàng chiến đấu sau khi hoàn thành phép đó, nếu mọi chuyện bình thường, cô thường cho phép bản thân một ít thời gian để hồi sức. Giờ cô cho mình chút thời gian đó trước khi gọi thư ký của mình. “Duree!”
Người góa phụ già bước vào qua cửa chính. Căn phòng này có ba lối vào. Hai cửa mọi người đều biết: cánh cửa Duree vừa vào, và một cửa dẫn tới hành lang cầu thang dẫn tới phòng riêng của Jaina. Lối thứ ba là một đường hầm bí mật được dùng làm đường tẩu thoát. Chỉ có sáu người biết về nó, và năm trong số đó là những công nhân đã xây dựng lên nó.
Duree nhìn Jaina qua cặp mắt kính. “Không cần hét lên đâu, tôi vẫn luôn ngồi ngay bên ngoài cửa như mọi lần. Việc người gặp gã orc đó thế nào rồi?” Jaina thở dài và nói, không phải lần đầu tiên, “Tên anh ta là Thrall.” Duree vẫy cánh tay mạnh tới nỗi người phụ nữ mảnh mai này gần như mất thăng bằng. Cặp kính của bà tuột khỏi mũi và lơ lửng trên sợi dây quanh cổ. “Tôi biết, nhưng đó đúng là một cái tên ngu ngốc. Ý tôi là, loài orc có những cái tên như là Hellscream và Doomhammer và Drek’Than và Burx và kiểu như vậy, và gã vẫn gọi mình là Thrall sao? Có orc tự trọng nào mà lại tự gọi mình như thế chứ?”
Không thèm giải thích rằng Thrall có lòng tự trọng hơn bất cứ orc nào cô biết – bởi vì lời giải thích chưa bao giờ có tác dụng vào hàng trăm lần trước cô từng nói – thay vì đó Jaina nói, “Là Drek’Thar, không phải Drek’Than.”
“À thì vậy.” Duree đặt kính trở lên mũi. “Đó những cái tên orc hay. Chứ không phải Thrall. Mà thế nào cũng được, chuyện sao rồi?”
“Chúng tôi gặp vấn đề. Gọi Kristoff tới đây, và cho người tìm Đại Tá Lorena và bảo cô ấy chuẩn bị một phân đội để tới Trạm Bắc, rồi báo cáo lại cho tôi.” Jaina ngồi xuống bên bàn và bắt đầu lục lọi mớ giấy, định tìm những báo cáo tàu thuyền.
“Sao lại là Lorena? Sao người không chọn Lothar hay Pierce? Ai đó bớt – tôi không biết nói như nào nữa, bớt nữ tính hơn chăng? Họ đều đang ở Trạm Bắc.”
Tự hỏi cô có sắp phải nhắc lại những lời này mỗi lần tên của Lorena được nhắc đến không, Jaina nói, “Lorena giỏi hơn cả Lothar và Pierce gộp lại đấy. Cô ấy sẽ làm được thôi.”
Duree bĩu môi, điều khá thô thiển đối với một phụ nữ già như vậy. “Không nên. Quân sự đâu phải việc của phụ nữ đâu.”
Không thể tìm ra nổi những báo cáo tàu thuyền, cô chuyển sang nhìn người thư ký chằm chằm. “Cả việc điều hành một thành bang cũng vậy.”
“Chà, khác chứ,” Duree yếu ớt nói.
“Như thế nào?”
“Chỉ là như vậy thôi.”
Jaina lắc đầu. Ba năm rồi, và Duree chưa bao giờ có câu trả lời nào thỏa đáng hơn. “Cứ đi tìm Kristoff và cử người tìm Lorena đi trước khi tôi biến bà thành thằn lằn đấy.”
“Nếu mà người biến tôi thành thằn lằn thì người sẽ chẳng bao giờ tìm ra nổi thứ gì đâu.”
Cô giơ tay lên trời trong thất vọng. “Giờ tôi đang chẳng tìm ra nổi thứ gì đây. Cái đống báo cáo tàu thuyền đâu cả rồi?”
Duree cười và nói, “Kristoff lấy chúng đi rồi. Tôi sẽ bảo ông ta đem chúng tới khi ông ta tới được chứ?”
“Phiền bà.”
Duree cúi người, cặp kính của bà lại rơi xuống. Rồi bà rời khỏi phòng. Jaina hơi có ý chút ít định muốn ném một quả cầu lửa về phía bà ta, nhưng rồi lại thôi. Duree nói đúng – không có bà ấy, Jaina sẽ chẳng bao giờ tìm ra nổi thứ gì.
Chỉ chốc lát sau, Kristoff tới, vài cuộn giấy cầm trong tay. “Duree nói là người muốn gặp tôi, thưa tiểu thư. Hay là người chỉ muốn mấy cái này thôi?” Ông ta ra dấu với mấy cuộn giấy.
“Thật ra là cả hai. Cảm ơn ông,” cô nói thêm khi cô lấy mớ giấy từ tay ông ta.
Kristoff là thị trưởng của Jaina. Cô là người trị vì Theramore, trong khi Kristoff là người điều hành nó. Khả năng kiểm soát những vấn đề nhỏ nhặt khiến ông ta rất phù hợp với việc này, và là nguyên nhân chính giữ cho Jaina khỏi phát điên khi việc trở thành nhà lãnh đạo là quá nặng nề cho đôi vai không được lớn lắm của cô. Ông ta từng là thư ký của Đại Chúa Tể Garithos trước chiến tranh, khi năng lực tổ chức của ông ta đã trở thành huyền thoại.
Dĩ nhiên là ông không thể thăng tiến được trong quân đội nơi chỉ dựa vào lòng dũng cảm cùng sức mạnh. Kristoff tuy cao nhưng lại rất gầy, yếu ớt chẳng khác Duree là mấy, ít ra bà ta còn đổ tội cho tuổi già được. Mái tóc đen thẳng dài hơi quá vai phủ lên khuôn mặt nhọn với mũi khoằm, nét mặt trong như luôn mang một vẻ cau có.
Jaina kể về câu chuyện của Thrall về vụ tấn công tàu Orgath’ar và con tàu gần đó không hề giúp đỡ gì cả.
Kristoff nhướn một bên lông mày mỏng và nói, “Câu chuyện nghe có vẻ không đáng tin lắm. Người nói là cách Mỏ Lết nửa lý phải không?
Jaina gật đầu.
“Không có tàu quân đội nào được phân công vào vùng đó cả thưa tiểu thư.”
“Sương mù rất dày – có thể con tàu Thuyền Trưởng Bolik nhìn thấy đã đi lệch hành trình.”
Kristoff gật đầu, thừa nhận điều đó. “Tuy nhiên thưa tiểu thưa, cũng có thể rằng Thuyền Trưởng Bolik nhầm lẫn.”
“Ít có khả năng lắm.” Jaina rảo bước quanh bàn sang phía bên kia và ngồi lên ghế, đặt đống báo cáo tàu thuyền trên chỗ trống duy nhất còn lại. “Nên nhớ loài orc có thị giác sắc bén hơn chúng ta, và thường chọn người có thị lực tốt nhất để làm người quan sát.”
“Chúng ta cũng phải cân nhắc đến khả năng loài orc đang nói dối.” Trước khi Jaina kịp bày tỏ quan điểm – mà cô thực sự định làm thế – Kristoff giơ một ngón tay dài lên. “Tôi đang không nói về Thrall, thưa tiểu thư. Vị orc Thống Chiến là một người đáng kính, đó là sự thật. Người đã đúng khi đặt niềm tin vào anh ta, và tôi tin rằng anh ta chỉ đơn giản là thuật lại những gì người của anh ta nói.”
“Vậy ông đang định nói gì?” Jaina biết câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng muốn nghe Kristoff xác nhận.
“Tôi đang nói cùng một chuyện tôi đã nói cho người lâu nay rồi, thưa tiểu thư – chúng ta không thể mù quáng tin vào loài orc được. Đúng là có nhiều orc rất đáng tôn kính, nhưng orc có đều giống nhau như vậy không? Chúng ta hẳn phải ngu ngốc lắm mới tin rằng họ đều muốn tốt cho chúng ta, và rằng tất cả bọn họ sẽ sáng suốt như Thrall. Anh ta là một đồng minh mạnh mẽ khi chống lại Quân Đoàn Rực Lửa, và tôi thực sự rất khâm phục những gì anh ta làm – nhưng những gì anh ta đã làm chỉ là nhất thời thôi.” Kristoff đặt bàn tay gầy gò dọc cái bàn, cúi người về phía Jaina. “Thứ duy nhất kiềm chế được loài orc là Thrall, và vào giây phút anh ta biến mất, tôi có thể đảm bảo với người, thưa tiểu thư, rằng loài orc sẽ quay trở lại bản chất cũ và làm mọi thứ có thể để tiêu diệt chúng ta.”
Jaina cười lớn, dù không cố tình. Những lời của Kristoff y hệt như những gì Jaina và Thrall nói với nhau – nhưng có vẻ như mang ít lý trí hơn khi được thốt ra từ miệng của viên thị trưởng.
Kristoff đứng thẳng dậy. “Có gì khiến người thích thú sao, thưa tiểu thư?”
“Không. Tôi tin rằng ông đáng giá quá cao hoàn cảnh ấy.”
“Và tôi tin rằng người đang đánh giá thấp nó đấy. Thành bang này là tất cả những gì giúp cho Kalimdor khỏi bị loài orc chiếm hoàn toàn.” Kristoff ngập ngừng, điều này thường không hay xảy ra. Viên thị trưởng rất thẳng tính, đó là một trong những phẩm chất hữu dụng nhất của ông ta.
“Rồi sao hả Kristoff?”
“Đồng minh của chúng ta đang… lo lắng. Quan điểm rằng cả một lục địa nằm dưới sự kiểm soát của loài orc khá là… đáng ngại đối với nhiều người. Hiện tại, chưa có nhiều việc được thực hiện, một phần vì còn có những vấn đề khác, nhưng-”
“Nhưng ngay giờ đây tôi là tất cả những gì đang ngăn cản một cuộc xâm lăng ư?”
“Một khi Công Nương Proudmoore – vị phù thủy vĩ đại, người chiến thắng trước Quân Đoàn Rực Lửa – còn lãnh đạo con người ở Kalimdor, phần còn lại của thế giới sẽ vẫn còn được ngủ ngon. Khoảnh khắc họ tin rằng Công Nương Proudmoore không thể kiểm soát nổi loài orc nữa, điều đó sẽ thay đổi. Và quân xâm lược sẽ khiến cho đội tàu của người cha quá cố của người chỉ trông như một cặp thuyền nhỏ xíu thôi.”
Jaina ngả người ra trên ghế. Thực sự cô không nghĩ nhiều đến thế giới bên ngoài Kalimdor, cô còn mải bận bịu chống lại lũ quỷ và rồi là việc xây dựng Theramore. Và cuộc tấn công của chính cha cô đã dấy nên một sự thật rằng những ai không thực sự chiến đấu bên loài orc sẽ vẫn xem họ là loài hạ đẳng như thú vật.
Nhưng Kristoff hẳn phải biết rõ ràng hơn. “Ông đang định đề nghị gì vậy hả Thị Trưởng?”
“Rằng gã Thuyền Trưởng Bolik này có thể là một kẻ khích động, cố khiến Thrall chống lại người – chống lại chúng ta. Kể cả với Trạm Bắc, chúng ta cũng vẫn gần như bị cô lập trong cổng thành Theramore, và có thể dễ dàng bị loài orc bao vây – và hơn nữa, loài troll đã ở phe họ và loài yêu tinh thì chắc hẳn sẽ chẳng chịu về bên nào cả.”
Jaina lắc đầu. Dự đoán của Kristoff là cơn ác mộng tồi tệ nhất của mọi con người sống ở Kalimdor. Có vẻ mới chỉ ngày hôm qua thôi họ đang đi trên con đường biến cơn ác mộng đó trở thành điều bất khả thi. Việc giao thương với loài orc đang diễn ra suôn sẻ, Xứ Đất Cằn – vùng đất trung lập giữa Durotar và Theramore – vẫn hòa bình và trật tự, và cả hai loài từng rất khinh miệt lẫn nhau đã sống hòa bình được ba năm ròng.
Giờ đây câu hỏi Jaina đang tự hỏi chính mình là đây liệu có phải là điểm gở cho tương lai không, hay đơn giản chỉ là thời kỳ nghỉ ngơi trong khi họ khôi phục lại sau trận chiến với Quân Đoàn Rực Lửa và chỉ là sự thanh bình quen thuộc trước một cơn bão.
Trước khi Jaina trầm ngâm suy nghĩ sâu hơn, một người phụ nữ cao với mái tóc đen có khuôn mặt vuông, mũi nhọn, bờ vai rộng bước vào. Cô mặc bộ đồng phục quân đội tiêu chuẩn với bộ giáp tấm cùng áo choàng màu lục có hình biểu tượng Kul Tiras hình mỏ neo, quê hương xưa của gia tộc Proudmoore.
Giơ tay lên trán chào, cô nói, “Đại Tá Lorena có mặt theo lệnh, thưa tiểu thư.”
Jaina vẫn đứng và nói, “Cảm ơn cô, Đại Tá. Cứ đứng thoải mái. Duree đã nói cho cô cần chuẩn bị những gì rồi chứ gì?” Jaina luôn cảm thấy thấp bé khi đứng cạnh Lorena nên thường chọn đứng lên khi có mặt cô, để giúp cơ thể nhỏ bé hơn của cô trông cao hơn kha khá.
Hạ tay xuống chắp sau lưng, nhưng vẫn đứng thẳng trong tư thế chuẩn xác. Lorena nói, “Vâng thưa người, bà ấy đã nói. Chúng tôi có thể tới Trạm Bắc trong vòng chỉ một tiếng, và tôi đã cử người đưa thư tới báo trước cho Thiếu Tá Davin về sự có mặt của chúng tôi rồi.”
“Tốt lắm. Xong mọi việc rồi, cả hai người có thể lui được rồi.”
Lorena chào rồi quay gót rời đi. Tuy nhiên Kristoff vẫn nấn ná lại.
Viên thị trưởng không nói gì cả, Jaina thúc giục ông. “Sao thế Kristoff?”
“Sẽ tốt hơn nếu để phân đội hộ tống Lorena ở lại Trạm Bắc để canh chừng.”
Jaina nói không hề do dự, “Không.”
“Thưa tiểu thư-”
“Loài orc muốn chúng ta rời khỏi Trạm Bắc, Kristoff à. Và dù tôi hiểu tại sao chúng ta không thể chấp nhận yêu cầu đó, tôi cũng sẽ không làm việc gì đó khiêu khích như là tăng quân tại đó, đặc biệt khi họ tin rằng chúng ta đã từ chối giúp họ chống lại cướp biển.”
“Tôi vẫn nghĩ là-”
“Ông được phép lui, Thị Trưởng à,” Jaina lạnh nhạt nói.
Kristoff trừng mắt nhìn cô một chốc trước khi cúi mình, dang hai tay và nói, “Vâng thưa tiểu thư,” trước khi rời đi.