Chương 07
Độ dài 1,255 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-12-03 01:19:58
Enjoy!
---------------------------------------------
Những tình tiết thường thấy trong mấy câu chuyện chuyển sinh
“Phụt, xin chúc mừng ngài.”
“Này, dừng ngay cái vẻ mặt đó đi.”
Buổi sáng sau hôm Violet-san ghé phòng tôi vào nửa đêm, Gray đã pha trà cho tôi kèm lời chúc mừng tại phòng ăn.
Tôi biết rõ ý nghĩa lời chúc mừng đó. Đêm tân hôn của đôi vợ chồng. Chuyện gì đã xảy ra thì chẳng cần phải nói. Nhưng không, không có việc gì xảy ra theo hướng đó cả.
“Rất tiếc, nhưng những gì cậu đang tưởng tượng không hề xảy ra đâu.”
“Ể, Thật sao?”
Thật, hoàn toàn là thật.
Sau lời cảm ơn đó, chúng tôi chỉ nói chuyện một chút.
…Có lẽ do mệt mỏi sau chuyến đi dài, Violet-san bắt đầu gật gù rồi ngủ gục khi đang ngồi. Tôi đã hơi hoảng không biết phải làm sao. Khi gọi thì cổ nằm xuống giường và nói mơ.
“…Hmm, lâu lắm rồi mới được nằm trên giường. Chỉ hôm nay thôi, cho ta thoải mái thế này đi, Amber…”
Nghe cô ấy nói mơ như vậy, tôi càng lúng túng hơn, nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi chỉ nghĩ cô ấy trông thật đáng yêu, nhưng vẫn không có chuyện gì hết.
Tôi không biết “Amber” là ai, nhưng qua cách nói, chắc là một người thân thiết. Trong tình huống này mà nhắc đến một người không có ở đây, hẳn tinh thần cô ấy đang rất mệt mỏi. Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng bế cô ấy về phòng mà không đánh thức. Để yên như vậy thì có lẽ sẽ bị hiểu nhầm là tôi đã làm gì đó mất.
“Ra là vậy, ngài đã chăm sóc cô ấy tử tế nhỉ.”
Gray mỉm cười với tôi bằng một vẻ mặt khác hẳn trước đó.
Gray thường hay trêu đùa, nhưng khi nói đến những hành động vì người khác, cậu ấy lại không mỉa mai. Có lẽ lần này cậu ta thực sự chúc mừng tôi.
“Thì ra ngài đã an ủi khi cô ấy yếu đuối. Hiểu rồi, ngài đã bắt đầu quyến rũ phụ nữ như thế rồi nhỉ. Tiến tới trở thành đôi vợ chồng hoàn hảo nào!”
Tôi rút lại. thằng nhóc đúng là trêu đùa chẳng kiêng dè ai.
“Quyến rũ á? Cậu thấy ta là người như thế à? Rất tiếc, nhưng ta đang bận chuyện riêng của mình rồi.”
“Hả? Quyến rũ phụ nữ là lời khen dành cho đàn ông, tôi nghe từ Yellow-san nói thế.”
“Đừng quá tin lời ông ta.”
Yellow-san là một lão già tự xưng hơn 80 tuổi, từng là bạn của vị vua đời trước, rồi còn tự nhận bản thân là một “thợ săn tình yêu”.
Dù cách nói “quyến rũ phụ nữ” có thể hiểu là chinh phục đối phương, nhưng tôi giải thích với Gray rằng nó thường mang ý nghĩa dùng sức mạnh ép buộc.
“Nhưng cũng lạ là ngài không dùng nhầm từ ha. Trong tình huống đó, cô ấy có thể không ổn định, nhưng nếu là tôi, chắc chỉ đủ sức giúp cổ bình tĩnh lại thôi.”
Gray đổi chủ đề sau khi thoáng đỏ mặt khi nghe tôi giải thích.
Chắc sau này cậu ta sẽ chất vấn Yellow-san. Nhưng chuyện đó nghe được hay không cũng khiến tôi tò mò đôi chút.
"Trùng hợp thôi. Những lời ta nghĩ đến tình cờ lại phù hợp với những gì Violet-san mong muốn."
Ký ức về trò chơi otome trong kiếp trước chỉ chợt lóe lên mà thôi! Nhưng tất nhiên, tôi không thể nói điều đó ra.
Thực ra, những gì tôi nhớ chỉ là Violet-san đã làm đại khái mấy chuyện gì đó. Có thể câu chuyện thực tế khác với những gì tôi biết, và phần lớn chỉ là ấn tượng mơ hồ mà tôi nghĩ ra được.
Điều duy nhất tôi chắc chắn là cô ấy đã tự hủy hoại bản thân.
Tuy nhiên, tôi biết rõ những nỗ lực mà cô ấy đã bỏ ra là thật. Nếu không, cổ chẳng thể duy trì vị trí đứng đầu trong học viện hay sở hữu phong thái đáng ngưỡng mộ ấy.
Cả điểm trừ lẫn điểm cộng đều có. Tôi chỉ không muốn cô ấy bị mắc kẹt trong những điểm trừ đó mà thôi.
"Vậy sao?"
Gray có vẻ hơi ngạc nhiên trước lời nói của tôi nhưng có lẽ cậu ta nghĩ rằng cũng không cần truy cứu thêm, nên đã tạm chấp nhận.
Dù gì thì chuyện kiếp trước hay otome game cũng chẳng thể khiến cậu ta tin được.
"Nhân tiện, tôi có một thắc mắc."
Gray vỗ tay như vừa nhớ ra điều gì đó.
"Về Violet-sama, tôi có nên gọi cô ấy là phu nhân không?"
"Vậy nếu thế, ta sẽ trở thành chủ nhân à?"
Gọi tôi là ông chủ nghe hơi kỳ lạ, nhưng nếu đã kết hôn, cách xưng hô cũng cần thay đổi. Có nghĩa là những lời trước giờ sẽ thành...
'Thưa chủ nhân! Có quái vật xuất hiện, cùng đi xử lý và tận hưởng chút nào!'
'Thưa chủ nhân, có người tặng tôi hoa. …Hả? Ý nghĩa của loài hoa này là “Anh yêu em”? Người tặng còn là đàn ông nữa?' (Bruh)
'Cùng tắm không, chủ nhân? Tôi vừa học được cách dùng cơ thể để rửa đấy.'
Hả... Ký ức của tôi đột nhiên toàn những thứ chẳng hay ho gì.
Cảm giác khác biệt kỳ lạ. Nếu Gray là một quản gia hay thư ký thì gọi vậy chẳng có gì sai, nhưng cậu ấy vừa là thư ký vừa như một phần gia đình tôi.
Tên đầy đủ của cậu ấy là Gray Heartfield. Ban đầu Gray không có họ, chỉ là một nô lệ của lãnh chúa cũ. Sau nhiều biến cố, khi tôi trở thành lãnh chúa, tôi đã tìm thấy cậu ấy trong trạng thái kiệt sức ở dinh thự này.
Lúc đầu, cậu ấy có vẻ mất niềm tin vào con người, chỉ lặp lại "Chủ nhân… chủ nhân…" một cách vô hồn và tuân lệnh như cái máy. Nói cách khác, tình trạng còn tệ hơn Violet-san nữa.
Từ từ, tôi giúp cậu ấy mở lòng, đặt cho cậu họ "Heartfield". Theo một khía cạnh, có lẽ cậu là con nuôi của tôi. Nhưng vì bố mẹ tôi thấy phiền, nên chúng tôi để cậu ấy giữ vai trò thư ký.
"Để mà gọi cha nuôi là chủ nhân… Hmm, nghe lệch lạc nhỉ?"
"Dừng lại ngay!"
Xét về thời gian sống, việc tôi có một đứa trẻ tầm tuổi Gray (khoảng 11) là không lạ. Trên giấy tờ, cậu ấy là con tôi. Nhưng tôi mới 19 tuổi. Bị một đứa trẻ gọi là chủ nhân nghe thật… kỳ quặc.
"Xin lỗi vì đã ngủ đến giờ này."
Khi đang đấu khẩu với Gray, Violet-san xuất hiện trong phòng ăn với vẻ khá vội vàng.
Dù hối hả, cô ấy vẫn chỉnh chu ngoại hình một cách tối thiểu – rất đúng phong cách của Violet-san. Nhưng mà…
"Chào buổi sáng, Violet-san. À, xin lỗi vì phải nói điều này ngay khi cô vừa tỉnh dậy."
"Chào buổi sáng, Kuro-dono. Có chuyện gì sao?"
"Đây không phải là học viện."
"Hả? ...A."
Violet-san đang mặc đồng phục học viện.
Cô ấy mang đồng phục đến hay vô tình lẫn vào hành lý nhỉ? Có vẻ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Mặt cô đỏ bừng nhưng cô không cuống cuồng chạy về phòng, mà cố gắng giữ bình tĩnh. Cô khẽ cúi người chào, rồi trở về phòng, vài phút sau đã thay đồ và quay lại.
"Chào buổi sáng, Violet Okaa-san!"
"À, chào buổi sáng––hả?"
Violet-san sững người trước lời của Gray.