Chương 24
Độ dài 1,438 từ - Lần cập nhật cuối: 2025-01-01 20:46:07
Enjoy!
-----------------------------------
Tất cả cùng nhau
Tôi bận rộn với việc xử lý hậu quả.
Vụ ám sát hụt của Schwarz-san chỉ được biết đến giữa tôi, Gray, Violet-san, Cha xứ Snow White, và những người giám sát không tham gia vào nhiệm vụ. Trong vài ngày nữa, chắc hẳn sẽ có phản hồi từ nhà Công tước về vụ việc lần này.
Tuy nhiên, đối với những cư dân khác, sự việc được giải thích rằng Fenrir đi lạc vào Shiki. Nội dung chính là một con Fenrir đã lạc bầy đến Shiki, tôi cùng Violet-san đã hợp tác để đánh bại, sau đó Gray đã bắt sống nó.
Thực tế, Fenrir được Schwarz-san mang đến, vì cô ta cân nhắc đến sự độc đáo của cư dân ở Shiki. Nhưng không thể công khai chuyện này được.
'Vậy à,Tôi đã làm một điều không thể tha thứ với đứa trẻ đó (Fenrir). Để đảm bảo an toàn tinh thần, có lẽ giao nộp nó là quyết định đúng. Dẫu sao, kết cục này cũng phù hợp với bản chất của nó.’
Đó là lời Schwarz-san. Hóa ra con Fenrir này vốn đã hung hăng, thường tấn công đồng loại.
Dẫu vậy, sự việc một con quái vật cấp B như Fenrir tấn công thị trấn đã nhanh chóng được thông báo tới các khu vực lân cận. Điều này khiến người dân cảnh giác rằng có thể sẽ có thêm những con Fenrir khác tấn công.
Quái vật cấp B thường được coi là biểu tượng của mối đe dọa đối với thường dân. Cấp độ nguy hiểm cao hơn, cấp A, thường là rồng hoặc những sinh vật huyền thoại, như con rồng đang ngủ dưới học viện mà ít người biết.
Chúng tôi phải chia sẻ thông tin, điều tra khu vực quanh Shiki, tăng cường phòng thủ và tìm cách tài trợ cho những chi phí phát sinh. Đồng thời, cần chuẩn bị tài liệu giải thích cho những binh lính sẽ được cử đến trong thời gian tới.
'Phàn nàn cũng không giúp được gì, dù sao giờ tôi đang làm việc một mình mà.'
Gray đang sửa chữa những khu vực bị thiệt hại bằng ma thuật và giao nộp Fenrir bị bắt sống. Violet-san thì bị thương ngoài da, và do bị ướt mưa, cô ấy đã bị sốt nhẹ nên đang nghỉ ngơi trong phòng.
Trong khi cô ấy đã yên ổn ngủ, tôi tranh thủ giải quyết công việc.
Dù sao thì phải làm xong những gì có thể trước khi mọi thứ trở nên phiền phức hơn.
“Kuro-dono, emi đã chuẩn bị xong tài liệu. Anh chỉ cần ký vào thôi.”
Khi tôi đang làm việc, Violet bất ngờ mang đến tập tài liệu đã hoàn thiện. Đó là những phần tôi chưa kịp làm, nên thực sự rất hữu ích.
“Cảm ơn, Violet-sa... Hả?”
Khoan đã, tại sao cô ấy lại ở đây?
À, hiểu rồi. Cổ ở đây để giúp mình. Thật tuyệt
“Khoan, tại sao em lại ra đây? Em nên nghỉ ngơi chứ!”
Tôi lập tức đứng bật dậy, vô tình làm rơi tập tài liệu. Chỉ mới một, hai giờ trước cô ấy còn đang ngủ mà giờ lại đến đây làm việc.
“Hay là người giám sát đến đây và khiến em phải gượng dậy?'
“Không phải. Người giám sát dự kiến sẽ rời đi sau một tháng. Hơn nữa, họ không chú ý đến em vì sự việc hôm qua.”
Nếu vậy, tại sao Violet-san lại ra đây?
“Em đến đây vì... có điều muốn xác nhận.”
“Muốn, xác nhận sao?”
Violet-san cúi mặt, hai má hơi ửng đỏ, trông cổ có vẻ khá miễn cưỡng muốn nói gì đó.
Khuôn mặt cô không có vẻ gì là đỏ vì sốt… có lẽ là cô ấy xấu hổ?
“Chuyện hôm qua, em nhớ rằng anh đã đưa em chiếc nhẫn, nhưng sau đó ký ức của em lại mơ hồ…”
Hôm qua, cô ấy yếu đuối đến mức bật khóc. Với Violet-san, đó hẳn là một kỷ niệm xấu hổ.
Những gì xảy ra hôm qua bao gồm việc cô ấy mất kiểm soát, định cởi đồ, đòi hôn, và thậm chí đòi tôi cõng. Những điều này thường thì cô ấy sẽ không bao giờ làm. Mà nghĩ lại, ngay lần đầu gặp cô ấy cũng đã cởi đồ, nhưng có lẽ khi đó là do tuyệt vọng, nên tôi sẽ không tính chuyện đó.
Thực ra, hôm qua không chỉ Violet-san, mà cả Cyan và Apricot cũng có biểu hiện kỳ lạ. Hình như tất cả đều bị sốt và ảnh hưởng từ ma pháp chưa quen sử dụng, dẫn đến hành động bất thường (mặc dù tôi nghĩ đó là hành vi bình thường của hai người đó).
“Thật ra, em đã lo rằng tất cả chỉ là do trí tưởng tượng của bản thân. Lỡ như em tự làm ra chiếc nhẫn và tự đeo nó, thì sao?'
“Nghe buồn quá đấy!”
Nếu điều đó là thật thì đúng là đáng lo ngại.
“Nhưng vậy à... em nghĩ đó chỉ là giấc mơ sao..”
“Kh-không phải! Emi nhớ rõ những lời đó của anh! Anh nói anh là đồng minh của em, rằng chúng ta là gia đình, và rằng anh ổn với em!'
Đừng nói lại những điều đó vào lúc này chứ! Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ muốn che cả mặt lại, nhưng đồng thời cũng rất vui vì cô ấy vẫn nhớ được.
"Nhưng em vẫn thấy bất an. Ừm... em là người lạnh lùng, không đọc được bầu không khí xung quanh, kiêu ngạo và như một chiếc tàu bay giấy..."
Cô ấy nói "tàu bay giấy" là ý gì?
Tôi nhớ biệt danh "Tàu bay giấy thạch anh tím" là do người hâm mộ đặt (có lẽ thế), nhưng chắc chắn không ai ở thế giới này biết đến nó ngoài tôi.
Dù vậy, Violet liên tục tự trách mình, chỉ ra những khuyết điểm mà cổ nghĩ mình có. Nhưng, tôi cũng có rất nhiều điều chưa tốt mà!
"Em đang nói gì vậy? Anh cũng có đủ thứ không tốt mà. Không ai là hoàn hảo cả."
"Nhưng nếu có điều cần sửa đổi, em sẽ cố gắng thay đổi. Vì vậy..."
Violet dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, như thể ngại ngùng hoặc khó mở lời.
Vì vậy... là gì chứ?
"...Anh sẽ không bỏ rơi em chứ?"
...Ừm, tạm thời thì. Đây chính là điểm mà tôi muốn cô ấy thay đổi.
Như thế này thì chẳng phải là đang lợi dụng lúc yếu đuối để khiến cô ấy phụ thuộc vào tôi sao?
"Trước hết thì, Violet-san, em hoàn toàn có thể rời bỏ anh mà."
"Không, em nợ Kuro-dono. Em không thể làm thế..."
"Em không phải là vật sở hữu của anh."
Tôi chưa từng có ý định nói rằng vì đã giúp cô ấy nên cổ phải luôn nghe theo lệnh tôi, hoặc phải ở bên tôi mãi mãi.
Không thể chỉ vì đã giúp một hai lần mà đòi hỏi cô ấy trở thành một người luôn hoàn hảo và yêu quý tôi vô điều kiện được.
"Nếu muốn rời đi, em cứ việc. Nếu muốn bỏ mặc anh, thì hãy làm vậy. Nếu muốn làm nũng, cứ làm nũng. Anh, muốn yêu Violet Heartfield với tất cả những điều đó."
Ngoài ra, ban đầu tôi cũng chỉ coi Violet như một nhân vật trong câu chuyện mà thôi.
Vì thế, tôi muốn hiểu thêm về cô ấy. Dù chắc chắn sẽ có những điều mà cả hai chúng tôi không thích ở nhau, tôi vẫn muốn chấp nhận tất cả và sống cùng nhau như một gia đình.
"...Xin lỗi. Em lại mắc sai lầm nữa rồi."
"Không sao đâu. Thật ra nhìn vào cách em làm việc thường ngày, những lúc như thế này mà không rầy la một chút, thì anh mới cảm thấy không đúng. Em cứ thoải mái thể hiện những yếu điểm của mình đi."
"Rầy la sao... Fufufu."
A, ẻm cười rồi.
Tốt quá. Bình thường cô ấy luôn giữ vẻ nghiêm túc nên hiếm khi cười, nên nếu giờ cổ có thể mỉm cười thì thật sự khiến tôi thấy vui.
"Dù sao thì, lý do chính em đến đây là..."
Sau khi hắng giọng nhẹ một cái, Violet nắm lấy tay trái của tôi.
"Em nghĩ mình vẫn chưa trả lời anh."
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc, kèm theo một nụ cười dịu dàng.
"Có lẽ em sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, nhưng từ giờ mong anh hãy chăm sóc em nhé. Em cũng muốn được ở bên anh và cùng nhau hỗ trợ lẫn nhau."
Cô ấy nói với giọng điệu dịu dàng hiếm hoi, tay chạm vào chiếc nhẫn của tôi như một lời hồi đáp chân thành.