• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 44 - Ma túy (4).

Độ dài 2,569 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 11:35:59

“…”

Lower Solia.

Trăng treo cao trên bầu trời, tiếng la hét vang vọng qua các hành lang cống rãnh.

"Uaaak!"

"Kuuuaaak!"

Wheeec!

Bất cứ lúc nào nghe thấy tiếng chém xé gió thì ngay sau đấy, những tiếng hét lên sau âm thanh da thịt bị cắt.

Những người hét lên đều là những kẻ yếu đuối không có quyền lực lẫn sức mạnh. Họ là những người đang sống trong những căn lều ở Lower Solia. Nói cách khác, họ là những người vô gia cư.

"Điều này... Thằng chó đó! Nó là ai?!"

"Một thằng nhóc quý tộc đang làm gì ở đây?"

"Một thằng khốn điên cuồng!"

Phía mạnh hơn là cậu chủ trẻ tuổi của một gia đình cao quý mặc một chiếc tail-coal – Aploc, con trai cả gia đình Erengium. (Tail-coallà một kiểu áo vét có đuôi dài phía sau mà các quý tộc thường mặc, giờ thì đa số là các ảo thuật gia.)

Trong khi nước miếng nhễu nhão, hắn ta đã vung thanh kiếm và đi vòng quanh giữa những người vô gia cư.

"Thằng chó đẻ! Mày có nghĩ rằng mày có thể làm điều này với tao?! "

Cơn nghiện đã lên đến đỉnh điểm, Aploc hét lên bằng một giọng lạ và chém một người đàn ông.

Cuộc tấn công bất ngờ của một kẻ điên loạn đã biến Lower Solia đã trở thành một mớ hỗn độn giống như quảng trường trung tâm hai ngày trước.

Ngoài ra, do Lower Solia không có tuần tra nên chẳng hề có dấu hiệu gì là sự đe dọa này sẽ được giải quyết.

"Đừng hoảng sợ! Chỉ cần để hắn rơi xuống cống!"

"Lấy tất cả những gì chúng mày có! Giết nó!"

"Kể từ lúc nào mà những người Lower Solia phải run sợ khi trước mặt quý tộc? Giết nó! Thằng chó điên đó!"

Những người vô gia cư đang chạy trốn trong hoảng loạn bắt đầu thay đổi thái độ của họ. Bầu không khí xung quanh dần dần biến mất một cách bạo lực.

'Nếu mày bị cắn, hãy cắn lại.'

Đó là lời nói nổi tiếng tồn tại cùng người Lower Solia từ rất lâu.

"Nhìn vào mắt thằng con hoang này. Không có đáp án nào khác cho việc này! Nhanh đẩy nó xuống! "

"Con khỉ này rõ ràng đang nghiện. Bầm nó ra! "

Những người vô gia cư bắt đầu ném tất cả mọi thứ họ có thể.

Những thứ ném đi đều trơn trượt vì có chất thải trên chúng

Âm thanh vang lên liên tiếp.

Khi các âm thanh đó cứ tiếp tục, chuyển động của Aploc bắt đầu chậm đi đáng kể.

"Đưa nó đây... tao nói đưa nó đây! Thuốc của tao... đưa thuốc cho tao!" (Xì ke is real)

Aploc chém loạn thanh kiếm một cách vô ích và đuổi theo những người vô gia cư. Tuy nhiên, với toàn bộ cơ thể bao trùm các chất thải đã khiến hắn di chuyển khó khăn.

Ngoài cơn nghiện đàng hành hạ, hắn đồng thời còn phải chịu cạn kiệt mana.

Tình hình đang dần trở nên tồi tệ.

Ngay cả kỹ năng mà hắn tự hào nhất - Aura Blade, cũng không thể sử dụng.

"Uuuu. Đưa đây! Đưa đây!"

"Nè nè! Đủ rồi!"

"Đừng ném đồ đạc vào hắn nữa! Đó sẽ là một sự lãng phí để giết nó!"

Ở giữa cuộc chiến bùn lầy đầy phân, những chất thải tấn công vào Aploc giảm dần.

Đó là để kiếm tiền từ hắn ta.

"Tên này là một quý tộc! Chúng ta có thể đòi tiền chuộc hoặc bán nó làm nô lệ. Dù sao thì, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền!"

"Đúng rồi! Giữ hắn sống! "

"Này! Dừng ném cứt đi!"

Tất nhiên, có những người khác cho rằng họ nên kết thúc hắn luôn.

"Nè! Mày trễ rồi! Một thằng chó nghiện thuốc đếch bán được đâu! Chỉ cần giết nó đi!"

"Đúng, tụi mày nói láo! Nó cắn chúng tao trước, vậy tại sao mày lại để nó sống!? Nếu mày không thể xử lý những gì sẽ xảy ra sau đó, chúng sẽ xé xác mày ở ngoài kia!"

"Tuy vậy, hắn là một quý tộc! Nó sẽ là một sự lãng phí nếu giết hắn ta!"

"Chúng ta ít nhất có thể đổi được vài ổ bánh mì!"

"Mày éo nhớ điều gì đã xảy ra với Beta sao? Đừng vui mừng chỉ vì mấy cái bánh mì! "

Vào thời điểm những đòn tấn công bằng phân từ những người vô gia cư giảm dần, Aploc đã bị phủ đầy chất thải bắt đầu di chuyển và chém đầu một người vô gia cư.

"Kuuuaaaku!"

Ngoài chất thải, trên đầu Aploc giờ đã có thêm máu. Hắn bắt đầu cười "éhéhé" giống như tên điên và đuổi theo một người đàn ông vô gia cư khác.

"Nếu mày không giao thuốc ra thì máu... giao máu của mày ra đây!"

"Như tao đã nói! Chúng ta thực sự cần phải giết tên này!"

Chỉ mới trước đây, gã thanh niên đen ngòm trong phân, nhưng bây giờ hắn đã trở thành một con quái vật đỏ lòm trong máu.

Những người vô gia cư ở Lower Solia đều gật đầu như đã đạt được đồng thuận.

Mặc dù họ luôn cãi nhau, nhưng trong những thời điểm như thế này, họ chắc chắn sẽ thể hiện sự hợp tác tuyệt vời.

Mặc dù họ chỉ ném những phế thải cho đến thời điểm này, thời điểm hiện tại, đây chính là lúc cho những thứ tồi tệ hơn.

"Giết nó."

"Chúng ta hãy giết nó đi."

Ngay khi tất cả họ quyết định và tiến về phía Aploc để giết hắn, có một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

"... Air Hammer."

Wooowhooosh!

Một vật thể mờ như bức tường xuất hiện ở bên cạnh Aploc. Nó nhanh chóng lao đến và đập mạnh vào cơ thể gã.

Cùng với âm thanh nghiền nát của toàn bộ xương trong người, cơ thể của Aploc bay như một con diều đứt dây và găm chặt vào bức tường.

Sau khi chứng kiến cơ thể của hắn bị ném đi bởi một thứ gì đó không thấy rõ, những người vô gia cư của Lower Solia ngừng các hành động lại và nhìn nhau.

"…Nó là gì?"

Một trong những người vô gia cư hỏi nhỏ.

Ngay sau đó, như một đáp án.

"... Kể từ bây giờ, nếu có kẻ nào bước tới, ta sẽ thiêu các ngươi ra tro”

Whaarurururuck!

Với âm thanh của một thứ gì đang cháy, những người vô gia cư quay sang hướng phát ra âm thanh.

Nó giống như mana xanh nhạt đang tích tụ và chuyển động, có một người đàn ông lộ diện khi đốt cháy mọi thứ xung quanh lão ta.

"Cái gi...?"

"Là Astroa?"

"Gì? Trùm của Magic Tower?"

"Lão già đó hả? Ông ta đột nhiên làm gì ở đây?"

Những người vô gia cư nghiêng đầu, họ không biết về mối liên hệ giữa Lower Solia và Magic Tower.

Một vài kẻ biết được đã lặng lẽ rời khỏi.

"Mấy con chuột nhắt..."

Mặt Astroa tức giận như có thể sắp nổ tung.

Ông ta dùng ma thuật gió để dọn dẹp xác chết những người vô gia cư và các chất thải trên đường đi của mình.

Lão tiến về phía nơi Aploc nằm.

Astroa hét lên với một giọng đầy giận dữ:

"Mày nghĩ rằng tao sẽ không biết?"

"... Uuuk."

Những chướng ngại vật được dọn sạch, Astroa tiến về phía trước và lấy ra một nhúm cỏ.

Aploc không thể kiểm soát được cơ thể của mình. Hắn chỉ quay đầu nhìn sang Astroa đang tiến về phía mình.

"...?"

Và rồi...

Sau khi nhận ra thứ trong tay Astroa, đôi mắt của Aploc nhanh chóng co lại.

"Tao quan tâm và thậm chí đã cho mày một khoản tiền chiết khấu với những gì mày muốn, nhưng nếu mày dám làm điều gì đó như thế này và phản bội tao..."

"A..."

Astroa cho Aploc thấy thứ cỏ mà hắn đang rất thèm muốn.

Astroa bắt đầu nhẹ nhàng vung vẩy nhúm cỏ như thể như một Fan hâm mộ.

Dù mùi hôi thối ở Lower nhưng hương thơm mờ nhạt của nhúm cỏ cũng đã đủ xộc vào mũi Aploc.

Qua vụ tàn sát đẫm máu vừa rồi, Aploc hầu như không thể khống chế nổi cơn nghiện, bây giờ thì hắn ta đã đạt đến giới hạn.

"Ah, uuuu, ahhhh!"

"Đây có phải là những gì mày muốn? Đây có phải là lý do tại sao mày chạy như một con chuột đeo mặt nạ?"

Aploc lia lịa gật đầu như điên.

Vì mất lí trí, Aploc không nghe rõ những gì Astroa nói.

"Nhưng mà, tao nên làm gì? Đó là một sự nhục nhã"

Astroa nở một nụ cười. Ông vươn tay đưa ra một huy hiệu giống như của Aploc.

"Nó là thứ mà mày đánh rơi."

"... ?!"

Thứ cỏ mà Aploc đang thèm khát bị thiêu trụi trước mắt hắn.

"Ah ah!"

Sau khi nhúm cỏ biến thành tro bụi và rải rác trên mặt đất, Aploc không biết phải làm gì và chỉ cào cấu mặt đất. Mặc dù toàn bộ bàn tay của hắn đầy tro, hắn vẫn tiếp tục cào cấu nó như thể tin rằng làm như vậy sẽ lấy lại thứ hắn muốn.

'Um?'

Astroa nhìn vào trạng thái điên rồ và thảm hại của Aploc, nhưng rồi lão nheo mắt.

Bởi vì giận dữ khi cánh tay bị chém đứt, não của lão không đủ minh mẫn, nhưng bây giờ nó bắt đầu cuộn lại.

'Đây là gì? Có gì đó không đúng?'

Astroa là một người đàn ông chưa bao giờ trải qua bất cứ một mối nguy hiểm nghiêm trọng nào trong cuộc đời mình, nhưng bây giờ, lần đầu tiên trong cuộc đời, Astroa nhận ra điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra.

"Thằng chó đẻ kia... hắn có yếu ớt như thế này không?"

.

…oCo…

.

Sau bữa tối.

Ian đang trên đường trở về khách sạn nhưng ông đột ngột ngừng bước và nói:

"... Tôi... Tôi nghĩ mình sẽ phải trở lại lâu đài Solia."

"Lâu đài Solia?"

Ba người đi trước quay đầu nhìn Ian.

'Không thể...'

Sau khi nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của ông, Sera nghiêng đầu sang một bên với vẻ mặt kì quặc.

"Bất kể tôi nghĩ thế nào về nó, cũng có một điều gì đó đáng nghi về những người của gia đình Erengium".

"Ông có ý gì là khi nói nghi ngờ?"

Những dấu hỏi hiện trên mặt Iris khi cô nghe những gì Ian nói.

"Sera có lẽ đã tìm ra một phần trong đó... Có vẻ như những người đó đã dùng thứ những thứ họ không nên dùng".

"Thứ gì mà họ không nên dùng?"

"Tôi đang nói về ma túy."

"Gì chứ?" – Iris dùng tay che miệng và lùi lại.

Dường như cô ấy không muốn chất ma tuý xuất hiện trong cuộc nói chuyện.

"Sự thật là cách đây hai ngày ở Solia, trong ngày diễn ra trận đấu, tôi đã có cuộc đối đầu với cậu chủ thứ nhất của nhà Erengium. Cậu ấy đã thể hiện khả năng của mình... nhưng kể từ lúc đó, tôi cảm thấy rằng có điều đáng nghi ngờ. "

Điều đáng nghi ngờ đối với họ bây giờ rõ ràng là trận đấu của cậu chủ thứ hai nhà Erengium đã diễn ra hôm nay.

Anh chàng dùng song kiếm được cho là người mạnh nhất có khả năng cao vô địch giải đấu này đã thua một cách chóng vánh. Tuy nhiên, Apolion là người đã đánh bại anh chàng đó chỉ bằng tay không, lại thua thua trong trận đấu sau đó một cách tồi tệ hơn nữa.

'Liệu điều đó có ý nghĩa gì?'

Như Ian nghĩ về nó, nó thật vô lý.

Có một vấn đề.

"Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng mình nên đến lâu đài và điều tra về gia đình Erengium. Đây là một vấn đề quan trọng" – Ian nói với khuôn mặt nghiêm túc.

Đây là điều dễ hiểu.

Cách đây 20 năm, trong những ngày của Great War (Đại chiến – Trận chiến vĩ đại) Ian đã chiến đấu như một lính đánh thuê, nguyên nhân của cuộc chiến đó thực sự không có gì khác ngoài chất ma tuý.

Ian đã lo lắng trận đai chiến có thể xảy ra một lần nữa.

"Tôi sẽ chỉ điều tra và trở lại. Xin chờ tại khách sạn... "

Ian giơ tay thuyết phục Riley và Iris, nhưng lời nói của ông bị gián giữa chừng.

"…Tôi cũng muốn đi." – Đó là vì Riley đã xen ngang.

Nghe những lời đó, khuôn mặt của Ian trở hoảng loạn.

"Gì chứ?"

"Chúng ta sẽ đi cùng. Đúng không mẹ?"

"Với mẹ thì được thôi, nhưng..." – Iris trả lời Riley, sau đó nhìn Sera để xem cô ấy cảm thấy thế nào về vấn đề này.

Bằng cách nhìn vào Sera, có vẻ như cô ấy cũng không có ý kiến gì đặc biệt.

"Tuy nhiên…" – Ian do dự.

Ian đã tưởng rằng cậu chủ của mình sẽ nói rằng điều này thật là phiền phức hoặc cậu ấy đã mệt rồi và đi thẳng về khách sạn. Nhưng bây giờ Riley lại nói cậu cũng muốn đi cùng, Ian không thể tin vào những gì ông ấy vừa nghe.

Riley nhìn Sera và hỏi: "Chỉ một mình cô, cô có thể không?"

Cậu ấy đang hỏi về việc cô sẽ phải bảo vệ cả Riley cùng Iris một mình mà không có Ian.

"Nếu tôi trở về, tôi cũng không thể chợp mắt nổi..."

Riley đã ngủ rất nhiều ở giải đấu, cậu nhún vai.

Ian nhìn chằm chằm vào Riley. Khóe môi của Riley khẽ cong lên, nó chứng tỏ rằng cậu ấy đã gây ra chuyện gì đó.

"..."

Ian không thể tin được điều này, nhưng sau khi trao đổi một vài ánh nhìn với Riley, Ian nhanh chóng cúi đầu xuống và trả lời:

"…Tôi hiểu. Hãy đi cùng nhau."

Có điều gì đó không đúng, nhưng Ian hiểu rõ cậu chủ của mình, thật sự cậu luôn biết chăm sóc tốt cho người của mình.

Ian chắc chắn rằng Riley không phải là một thứ xấu xa.

Đi trước mọi người, Ian dẫn đường đến lâu đài Solia.

"Ah, khoan đã... Chờ một chút."

Họ thậm chí chưa kịp đi một bước, Ian đã phải ngừng lại vì bị Riley nắm lấy.

"Chuyện gì vậy, cậu chủ?" – Ian quay sang Riley và hỏi.

"Trước khi đi ..."

"...?"

Vì vốn dĩ cả bốn người đang trên đường về khách sạn. Nơi mà bốn họ đang đứng là quảng trường trung tâm.

Vì những đòn công kích ma thuật mà Nainiae đã tung ra ở đây, một số cửa hàng hoặc quầy hàng rong đã đóng cửa, nhưng đa số các các gian hàng đường phố vẫn mở và bán đồ ăn hoặc thức uống.

Riley nhìn vào một trong những gian hàng:

"Sẽ ổn nếu tôi mua một cốc ‘bia đen’ và đem theo?"

"…Hả?"

Riley đã gợi ý một chút khi cậu cười tươi. Nhưng Ian, Sera và thậm chí cả Iris không thể không đặt dấu hỏi trên mặt của họ.

"À, tôi hơi khát một chút ấy mà."

Bởi vì ba người kia cứ nhìn chằm chằm vào mình, Riley đành phải gãi đầu và giải thích lý do.

…oCo…

...

Trans: Try Hard (Dream).

Edit: Try Hard (Dream).

...

Mình đã dịch được 14 chương trong 8 ngày.(Chương 31 đến 44)

Mình sẽ tạm ngừng ở đây, chương 45 trở đi sẽ được Trans khác trong nhóm mình dịch tiếp, mình sẽ Edit.

Vẫn câu nói cũ: Nếu ai phát hiện lỗi, sai sót hay muốn góp ý điều gì xin vui lòng cmt. Mình sẽ xem lại và chỉnh sửa phù hợp. Xin cảm ơn!

Xin chào và hẹn gặp lại!

Cảm ơn vì đã đọc!

… oCo …

Bình luận (0)Facebook