• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 34

Độ dài 1,005 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-15 10:30:25

Sau khi đút Mei vài miếng đào, bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên xấu hổ đến lạ, nên tôi chuyển sang nói với cậu ấy hôm nay đã học cái gì và cần phải học cái nào.

Sau khi nói chuyện được một lúc, cậu ấy ngủ thiếp đi và tôi rời khỏi phòng.

“Thưa cô, chiếc đĩa này để ở đâu ạ?”

Tôi lên tiếng gọi mẹ cậu ấy, người đang trong nhà bếp.

“À, cứ để đó đi. Mei đi ngủ rồi à?”

“Vâng, nên cháu nghĩ đã đến lúc đi về rồi.”

Nhiệm vụ đã xong, vì thế tôi đang định về nhà. Đồng hồ sắp điểm 6 giờ, có lẽ mình ở đây quá lâu rồi. Yuna thì báo rằng bị cô giáo gọi ở lại nên không về nhà sớm được. Tóm lại là tôi phải ăn bữa tối ở ngoài rồi. Cái nguy là thời điểm này tôi thường hay tự nấu ăn.

“Ồ, Amane có thể ở lại mà. Cô đã nấu đủ cho cả cháu rồi.”

“A, cháu xin lỗi ạ.”

“Cô cứ nghĩ cháu sẽ ăn tối ở đây cơ, hay là cháu có việc cần phải làm?”

“Không đâu ạ, cháu chỉ nghĩ là đã quá muộn nên định đi ăn ngoài thôi.”

“Thế thì ở lại đây để ăn đi.”

Tôi không rõ cái cảm giác vô tư này là gì ,nhưng có vẻ bản thân không thể chống lại sự kiên quyết của cô ấy rồi.

“Vậy để cháu giúp ạ. Cháu thường nấu ăn hằng ngày nên có lẽ sẽ giúp được gì đó.”

“Ồ, vậy cảm ơn cháu.”

Nếu chỉ đợi buổi tối không thôi thì chẳng biết làm gì nữa, nên tôi ngỏ lời muốn giúp. Rửa tay xong, tôi hướng về nhà bếp.

“Cô sẽ nấu Shogayaki nên nhờ cháu băm nhỏ miếng gừng này và trang trí nhé.”

“Dạ.”

Tôi nhanh chóng làm các loại rau củ được đưa. Mẹ của Mei dừng như đang bất ngờ về độ khéo léo của tôi. Cô ấy nhờ tôi làm khâu trang trí và nêm nếm nên bản thân đang đứng cạnh bếp. Đây là nhà của người khác nên tôi không thể nêm nếm theo sở thích của mình như thường lệ. Tôi phải làm sao để phù hợp với khẩu vị của Takuya và Akari nữa.

“À mà này, cháu biết những gì về gia đình nhà cô rồi?”

Khi chúng tôi đang cùng nhau nấu ăn, cô ấy đột ngột hỏi vậy.

“Cháu nghe từ miệng của Iori rằng nó hơi phức tạp chút.”

“Vậy thì đế cô nói với cháu mọi việc. Cô muốn Amane biết điều này.”

“Haa”

Tôi không hiểu tại sao nhưng cô ấy cho tôi biết hoàn cảnh gia đình của Hirose. Cháu mới chỉ giúp cô nấu ăn thôi mà. Tôi tạm dừng tay, vì vẫn còn kha khá thời gian.

“Đơn giản mà nói, chính những đứa con của cô cũng đã phức tạp rồi. Đối với Mei, người em ruột toàn phần duy nhất chỉ có Iori mà thôi.”

Thở dài một tiếng, tôi đáp lại “ra là vậy.”

Chuyện phức tạp hơn tôi tưởng.

“Takuya không có quan hệ huyết thống với hai chị em, Akari cũng có một người cha ruột khác mới Mei. Thế nên, Takuya là con riêng của cô, còn con giữa cô và người chồng hiện tại là Akari. Mei có lẽ phải sốc lắm khi tự dưng lại xuất hiện thêm một người em trai cũng như một người ba mới, cái thai trong bụng cô và sự thay đổi trong môi trường học tập nữa. Nó bắt đầu trở thành một “đứa-trẻ-hư”, rồi còn nhuộm mái tóc của mình.”

“Nó từng có một mái tóc màu đen giống như cô đây.” Cô ấy nói tiếp.

Một Mei với mái tóc màu đen, tôi luôn muốn nhìn cô ấy trong vẻ ngoài như vậy. Tôi nghĩ vậ trong khi đang cố trốn tránh thực tại.

“Cháu hiểu rồi. Nhưng sao cô lại nói với cháu điều này vậy?”

“Hình như vào cuối năm ngoái, Mei bắt đầu cười nói tự nhiên trở lại. Sau đó, con bé cũng giúp cô trông nom đám trẻ nữa. Con bé còn nói rất nhiều về khoảng thời gian ở trường.”

Chẳng phải đó đơn giản chỉ là cậu ấy đã qua thời kỳ nổi loạn thôi mà? Một suy nghĩ tự nhiên chợt lóe lên trong đầu, nhưng tôi không nói ra, vẫn tiếp tục lắng nghe.

“Trong những câu chuyện mà Mei kể, luôn có một chàng trai xuất hiện, cô chắc chắn đây là lý do khiến con bé quay về vẻ trước kia. Ít nhất thì đó là những gì cô nghĩ.”

Cuối năm ngoái á? Khi đó tôi với Mei còn học khác lớp và chẳng có liên lạc gì với nhau cả. Nhưng, sao tôi lại để tâm vào chuyện này vậy nhỉ?

“Cô nghĩ chàng trai đó chính là cháu.”

“Sao cô lại nghĩ vậy?”

“Cô không thể giải thích được. Phải chăng đây là trực giác của một người mẹ, hay trực giác của một người phụ nữ cũng nên.”

Có lẽ cô ấy sửa câu của mình để khiến tôi nghĩ về thứ gì đó. Mà sao tôi có thể hiểu được cơ chứ?

“Mà, nghe kể như vậy có lẽ đã khiến cháu rối bời rồi, nhưng vẫn cảm ơn cháu vì đã lắng nghe cô.”

Bầu không khí dần trở nên khó xử. Khi đang trở lại nấu ăn, tôi nghe thấy vài giọng nói hỏi rằng “hôm nay ăn gì thế mẹ?”

“A, anh!”

“Đúng rồi, là anh!”

“Lũ trẻ có vẻ mến cháu nhỉ. Cháu ở đây xong rồi, có thể phiền cháu chơi với chúng nó được không?”

“Được ạ.”

Tôi rửa tay và đi về phòng khách. Takuya và Akari hai đứa kéo tay tôi cứ như đang thúc tôi chơi cùng. Iori cũng đang làm bài tập ở một chiếc bàn thấp ngoài phòng khách. Em ấy hướng ánh mắt về phía này, như thể muốn truyền đạt rằng em ấy đang chờ. 

Có vẻ việc của mình ở đây vẫn chưa xong rồi. Liệu mình còn đủ sức để trụ nổi không biết.

Bình luận (0)Facebook