• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 40 : Ý đồ thật sự

Độ dài 3,316 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-31 21:15:49

Trans : Khanhkhanhlmao

______________________________

Làm sao cô biết được? Cậu gần như buột miệng thốt ra câu đó nhưng lại không dám để anh trai mình nghe thấy.

Vì thế, Theodore vội vàng trả lời.

"...Cô đang nói cái gì vậy? Để trở thành tội nhân á? Cô nghĩ ai lại đi phạm tội chỉ để trở thành tội nhân chứ."

"Chà, có vẻ như ngài đã có sự hiểu lầm về từ “thật sự” rồi nhỉ. Đó là về điều sẽ xảy ra sau khi ngài trở thành tội nhân cơ."

Đó hẳn chỉ là một phỏng đoán ngẫu nhiên, nhưng Rishe lại có vẻ rất chắc chắn.

"Tôi đã không hiểu suốt thời gian dài về việc tại sao ngài lại nhắm đến tôi. Nhưng nếu giả định này là đúng, tất cả sẽ được giải đáp."

" “Tại sao” ư? Chẳng phải ta đã bảo cô là để làm cho anh trai ta đau khổ đấy."

Theodore gượng cười.

“Mặc dù bị coi thường như một con tin trong lâu đài, nhưng đối với dân chúng cô vẫn là vị hôn phu cao quý. Nếu không bảo vệ được người như thế thì danh dự của anh trai ta sẽ chịu đả kích thảm hại. Ngay từ đầu ta đã nhắm đến điều đó.”

Tránh nhìn về phía Arnold, cố gắng không thể hiện sự rung động ra bên ngoài, Theodore tiếp tục nói.

"Tuy nhiên, giá trị mà cô mang lại đã vượt xa những gì ta mong đợi. Cho nên ta mới quyết tận dụng triệt để cô. Ta đã lên kế hoạch sử dụng cô để đe dọa lấy đi quyền thừa kế từ anh ấy."

"Giá trị duy nhất mà tôi có từ góc của người ngoài là việc trở thành vị hôn thê của hoàng tử Điện hạ. Vị trí này chỉ hữu ích nhờ sự hiện diện và địa vị của Hoàng tử Arnold."

"nó là……"

“Ngài không thực sự không nghĩ vậy, phải không? —rằng bản thân có thể dùng tôi làm công cụ để loại bỏ Hoàng tử khỏi vị trí đứng đầu danh sách thừa kế.”

Nếu chỉ đơn thuần nghe những lời lúc nãy cậu nói, chúng chắc chắn sẽ được hiểu đúng như vậy.

Tuy nhiên, Rishe thì khác. Có lẽ mấy lời này không lọt nổi qua mắt cô ấy.

Rishe nghiêm túc nghĩ rằng “Giá trị từ góc nhìn của người khác” không đáng để quan tâm một cách nghiêm túc.

“Tôi có thể nói chắc chắn rằng việc bắt cóc tôi hầu như không mang lại lợi ích gì. Vậy tại sao Hoàng tử Theodore lại dành thời gian và công sức để thực hiện vụ bắt cóc này? Gây náo loạn thì đạt được gì chứ? Liệu mục đích thật sự của ngài có chỉ đơn thuần là "gây náo loạn" không?

"Không đúng..."

trước lời phủ nhận của Theodore, Rishe nhìn xuống.

"Trong mấy năm gần đây, ngài gần như không thực hiện bất kỳ công việc nào của mình như với tư cách là nhị hoàng tử, phải không?"

Nghe đến đó Theodore không khỏi tặc lưỡi.

Những gì Rishe nói là đúng. Theodore gần như đã từ bỏ nghĩa vụ hoàng tử của mình được khoảng hai năm rồi.

Mọi người trong cung điện đều biết điều đó và đó là sự lựa chọn của chính anh ta

Theodore đã chủ ý hành động như thế để khi người khác nói về cậu nó chắc chắn sẽ như kiểu "Nhị hoàng tử hôm nay lại chơi đùa vô tri và và say giấc ở trong lâu đài đấy".

Tuy nhiên, những gì cô ấy đang cố ý nói là một điều khác hoàn toàn.

Cảm giác như vậy khiến Theodore nhìn chằm chằm vào Rieshe.

"Tôi đã xem nhiều hồ sơ khác nhau. Có vẻ như khoảng hai năm trước, ngài đã ngừng làm từ thiện ở khu ổ chuột. Điện hạ đã đến thăm nơi đó thường xuyên từ khi còn nhỏ. Có vẻ như ngài đã dừng việc làm như vậy lại, vậy tại sao?"

"Đó là bởi vì ta đơn giản đã mất hứng thú. Ngủ trưa trong lâu đài còn thú vị hơn là làm một công việc tình nguyện ngu ngốc nào đó."

"Nói dối. Ngài vẫn tiếp tục âm thầm giúp đỡ những người trong khu ổ chuột. Không có dấu hiệu sử dụng công quỹ, nên chắc chắn đó là tiền cá nhân nhỉ."

"..."

Cậu tự hỏi cô ấy đã đọc bao nhiêu hồ sơ cơ chứ.

Ở một mức độ nhất định, hồ sơ được cung cấp cho công chúng trong thư viện cung điện. Chúng chứa đựng những gì có thể được gọi thông tin lịch sử vào thời điểm này, cho đến tài chính công gần đây. Bất cứ ai làm việc trong cung điện đều có thể đọc chúng.

Nhưng họ chỉ liệt kê những thông tin hời hợt. Có lẽ người ta có thể rút ra kết luận mà Rishe vừa đưa ra sau khi xem xét kỹ lưỡng hết toàn bộ nội dung liên quan, nhưng sẽ không thể nếu bạn không biết mình đang tìm kiếm điều gì.

(Người phụ nữ này là ai vậy?!)

Rishe tiếp tục.

''Ngài đã nỗ lực hết sức để hỗ trợ người dân ở khu ổ chuột và rất thân thiết với họ. Tôi còn biết, nếu một đứa trẻ mồ côi bị bệnh, ngài sẽ không bao giờ rời xa nó dù chỉ một giây, thậm chí còn làm những việc như nắm tay và chăm sóc cho em ấy. Có lần, ngài còn sắp xếp bác sĩ cho một người phụ nữ sắp sinh con mà không có ai chăm sóc, ở lại bên cạnh để động viên, ngài ngủ cả ngày hôm sau ở cung điện vì đã làm việc đó cả đêm.''

Cô nói như thể bản thân đã nhìn thấy toàn bộ việc đó.

Theodore bắt đầu cười khi hành động của cậu đã bị nhìn thấu.

"Hahaha! Nó không cao thượng đến thế đâu. Ta chỉ muốn giúp đỡ họ để có thể thao túng và bắt họ làm theo ý ta mà thôi."

"Những tên côn đồ đó thực sự có vẻ nằm dưới sự kiểm soát của bạn."

"Đúng vậy. Chỉ cần có tiền, bất cứ điều gì họ cũng sẽ làm. Họ tiếp cận ta vì họ có lợi ích, thế thôi!"

"Nếu nhìn nó từ một góc độ khác, Vậy thì họ đang được ngài bảo vệ. Điện hạ che chở cho những tên tội phạm tuyệt vọng để chúng có thức ăn vào ngày mai. phải không?”

"..."

Rishe tiếp tục với ánh mắt chân thành.

"Ngài có lòng thương xót với mọi người trong khu ổ chuột. Bản thân muốn cứu họ, nhưng ngài biết mình không có đủ sức mạnh để làm điều đó.... Tuy nhiên, tại sao ngài không thể thực hiện hoạt động từ thiện như một thành viên hoàng gia, đến mức phải tự mình làm việc đó?"

"Bởi vì……"

Tim Theodore bắt đầu đập một cách khó chịu.

Ánh mắt của anh trai khiến cậu sợ hãi -Arnold có nhận ra âm mưu của cậu không? Theodore không thể chịu được khi nhìn anh ấy.

“Người không muốn bất kỳ thành tựu nào của mình với tư cách là nhị hoàng tử, Tôi nghĩ người thích thoái vị hơn. Hay đúng hơn là… buộc bản thân phải từ bỏ quyền kế vị bằng một âm mưu tuyệt vọng về việc giết hôn thê của anh trai mình.”

"Không đúng. Ta chỉ muốn chọc tức anh ấy mà thôi."

"Nếu thật sự là như vậy thì anh nên nhắm thẳng vào Hoàng tử Arnold chứ không phải tôi. Ngay dưới anh ấy có Kamil, một hiệp sĩ của đội cận vệ chắc hẳn anh đã có vô số cơ hội thực hiện điều đó trước khi tôi đến.”

Rishe tiếp tục khi Theodore hít một hơi.

"Nhưng ngài chưa bao giờ cố gắng làm tổn thương anh ấy, phải không? Tôi tin rằng mọi việc ngài làm, mọi lựa chọn ngài đưa ra, đều là vì lợi ích của anh trai ngài— "

"……SAI RỒI."

Mặt đất dường như quằn quại và vặn vẹo dưới chân cậu. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, đầu óc choáng váng. Theodore hét lên giữa cái thế giới chao đảo đó.

"Không đúng! Không, không, không, cô sai rồi! Tại sao cô cứ lảm nhảm mãi thế?!"

Lúc này, cậu chỉ cảm thấy mạnh mẽ rằng mình phải phủ nhận lại điều này. Cậu không quan tâm liệu Arnold có ở đây hay không -bản thân không thể để cô ấy tiếp tục.

"Được thôi, nếu cô muốn biết! Ta muốn anh ấy ghét ta! Ta muốn anh ấy xa lánh ta, ghê tởm ta, loại bỏ ta! Nếu anh ấy không thể chấp nhận ta như cách anh ấy đã chấp nhận cô, thì ta thà chết còn hơn!"

"Hoàng tử Theodore."

"Khi anh ấy nhìn ta giận dữ, ta rất vui. Ta vui trước sự khinh thường của anh ấy! Đó là lý do tại sao ta làm điều này. Chỉ vậy thôi! "

"Điện hạ."

"Câm miệng!!"

Đáp lại tiếng hét của Theodore, Rishe dịu dàng nói.

“Xin hãy nói cho tôi biết ngài đang sợ hãi điều gì?”

(Câu hỏi gì vậy chứ?)

Nghe như thể cô ấy nghĩ cô ấy đứng về phía cậu.

Rishe ngước nhìn Theodore.

Cô tiếp tục với giọng nói nhẹ nhàng và vẻ mặt có phần bối rối.

“Có lẽ ngài và tôi đang lo sợ về cùng một tương lai.”

"Cái gì nữa…"

Cậu không thể tưởng tượng được người phụ nữ này lại sợ hãi bất cứ điều gì.

"-Rishe"

Theodore cứng người khi nghe giọng nói của anh trai mình.

"Đủ rồi. Đừng nói gì nữa."

“Nhưng Hoàng Tử— ”

“Ta đã bảo em đừng dính líu gì với tên đấy rồi mà”

Một giọt mồ hôi chảy xuống cổ Theodore. Dây thần kinh thắt chặt cổ họng cậu, và cơn đau nhức nhối quằn quại trong ngực.

"Điện hạ, chờ đã. Xin hãy để em biết cảm xúc thật sự của em trai ngài…”

“Ta không quan tâm.”

Giọng điệu của anh ấy khi nói điều này chính xác là sự thờ ơ.

(Mình hoàn toàn biết điều đó rồi mà, không có gì mới cả.)

Nhưng tại sao nó lại khiến cậu rùng mình đến vậy?

Arnold tiếp tục, không quan tâm đến việc Theodore đang run rẩy.

“Ta không quan tâm đến việc tên đó muốn gì -điều đó không liên quan đến ta.”

"..."

Trước khi kịp nghĩ được điều gì khác, Theodore đã chạy ra khỏi phòng.

***

“Hoàng tử Theodore!”

Trong căn phòng Theodore vừa rời đi, Rishe quay lại nhìn Arnold.

Bây giờ đang là giữa đêm, ngoài cửa sổ tối đen như mực. Tiếng bước chân của Theodore vang vọng khắp hành lang trở nên nhỏ dần.

"Tại sao ngài lại làm như thế? Tại sao ngài lại cứ đẩy ngài ấy ra?"

Arnold nhìn cô như thể tất cả chuyện này thật ngu ngốc.

"Ta chưa nói với em sao? Ta không quan tâm đến tên nhóc đó."

"...Hoàng tử"

"Đừng lo lắng. Nếu nó tiếp tục gây hại cho em, ta sẽ đuổi cổ nó ra khỏi Hoàng cung giống như mấy chị em của ta."

"Đó không phải là điều em lo lắng."

Cô cũng có thể hiểu được điều đó.

Arnold đang cố gắng tránh khỏi tình huống này.

(Nhưng mình sẽ không để anh ta trốn thoát.)

Rishe hiểu rằng những quyết định của Arnold rất quan trọng. Một ngày nào đó, anh ấy sẽ ảnh hưởng đến cả thế giới. Anh ta sẽ gây chiến với mọi quốc gia, chà đạp họ và tiêu diệt họ với sức mạnh áp đảo. Trong sáu kiếp trước của cô, không có một người nào không biết tên anh.

Tuy nhiên, em trai của anh ta "Theodore August Hein'' chưa bao giờ xuất hiện trong bất kỳ câu chuyện nào về đất nước Garkhain bị rò rỉ ra ngoài.

Ban đầu cô không cho rằng điều đó là bất thường.

Điều này là do thông tin chi tiết về đế quốc không được phổ biến rộng rãi tới các quốc gia khác. Nếu là câu chuyện về hoàng tộc thì cùng lắm chỉ là tin đồn trong giới thượng lưu.

Sẽ không có gì lạ nếu nó không đến tay một thương gia hoặc dược sĩ đơn thuần.

Tuy nhiên, mọi chuyện lại khác với Theodore.

Đánh giá từ thái độ trước đó, rõ ràng là bản thân Theodore đã cố tình không tiết lộ tên của mình.

“Em trai của ngài đang cố gắng xóa bản thân khỏi tương lai của đất nước Garkhain. Ngài ấy coi đó là ưu tiên hàng đầu so với những người ở khu ổ chuột. Nói cách khác, đó là vì ngài thưa hoàng tử."

Dựa vào cách hành xử của Theodore, chắc chắn không sai. Theodore ưu tiên Arnold hơn tất cả.

"Vậy thì sao."

“Còn nhớ hôm trước ngài đã nói rằng em không cần phải sẵn sàng để trở thành vợ ta không?”

Nói ra khiến lòng cô đau nhói. Hẳn là do tò mò đấy. Trong khi đang tự hỏi điều này, Rishe tiếp tục.

"Em đã nghiền ngẫm ý những lời này lâu rồi. Một trong những suy đoán của em liên quan trực tiếp đến hành vi của Hoàng tử Theodore."

Ý tưởng đầu tiên của cô, ý anh là họ sẽ ly hôn vào một lúc nào đó, nhưng nếu không phải thì…

Arnold đang nói với cô rằng anh đã lên kế hoạch giết cha mình sau ba năm nữa và sẽ bắt đầu chiến tranh. Và nếu Theodore, người đã luôn quan sát anh trai mình, hẳn đã nhận ra điều đó từ lâu.

“Anh đang định phá hủy hoàn toàn mọi thứ phải không? vứt bỏ tương lai của mình."

“.........”

Arnold hạ mắt xuống và nhìn Rishe bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Đó là điều mà Hoàng tử Theodore lo sợ, phải không? Và đó là lý do tại sao ngài ấy cư xử như một đứa trẻ bướng bỉnh, tỏ ra bản thân không có năng khiếu lãnh đạo. Theodore không muốn ngài rời bỏ ngai vàng cho ngài ấy."

Chẳng lẽ tương lai đó đã được xác định bên trong Arnold sao? Cô không muốn nghĩ như vậy nên ngước lên như thể đang cầu nguyện.

"Xin hãy nói cho em biết ngài đang nghĩ gì."

Rishe đang đánh bạc. Cô cần xác nhận liệu thứ gì đã biến anh thành Hoàng đế độc ác 'Arnold Hein' vài năm sau.

(Hãy nói ra đi, chỉ một chút thôi cũng được.)

Arnold có lòng trắc ẩn như bất kỳ người tử tế nào

Trên thực tế, những cuộc chiến như vậy cũng không phải do anh cố ý gây ra.

(Nếu làm được , Mình vẫn có thể thay đổi tương lai....!)

Tin như vậy, Rishe nhìn Arnold.

Arnold, người đã im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói ra.

“Ồ, giờ tôi đã hiểu.”

Không có sự giận dữ trong giọng nói của anh ta. Rishe cảm thấy nhẹ nhõm —cho đến khi cô nhìn thấy biểu cảm mặt của Arnold. Cô cảm thấy như nghẹt thở.

“—Bây giờ, cuối cùng ta cũng đã bị thuyết phục.”

"...!?"

Anh trao cho cô một nụ cười đầy thách thức.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Ánh sáng trong mắt Arnold trong giây lát dường như cực kỳ tối tăm và lạnh lẽo.

(Chuyện gì vậy?)

Đây không phải là phản ứng mà Rishe mong đợi.

Nụ cười khiêu khích và đôi mắt lạnh lùng của anh ấy, và những gì anh ấy nói. Như thể nhìn thấu sự bối rối của cô, Arnold tiếp tục.

“Em biết không…” Anh mỉm cười trước sự bối rối của cô.

"Em thật đáng yêu."

"Cái gì?!"

"Có lẽ em đang rất bối rối vì không hiểu được ý định của ta phải không?... Nhưng bạn không cần phải biết. Cứ thoải mái tưởng tượng đi."

"!"

Vì vậy, Arnold từ chối tiết lộ bất cứ điều gì với Rishe. Có lẽ cô thật ngây thơ khi tưởng tượng rằng anh sẽ làm vậy. Cô mím môi suy nghĩ. Trong vài tuần sống trong cung điện vừa qua, cô thực sự nghĩ rằng mình đang dần hiểu anh hơn.

(Thật là tự phụ khủng khiếp. Mình thậm chí còn không biết đáy lòng của người này nằm ở đâu nữa...)

Nụ cười của Arnold đã biến mất, thay vào đó là cái nhìn trống rỗng, buồn chán.

"Ta sẽ nói lại lần nữa: Cứ mặc kệ Theodore đi."

"……Nhưng"

" Như những gì bạn đang nói—bạn nói đúng rằng tôi đang lên kế hoạch cho sự kiện tôi qua đời. Đó chỉ là điều hiển nhiên. Tôi không thể đưa ra những chính sách rồi lại bị hủy bỏ chỉ vì tôi qua đời.."

Arnold dường như chỉ đang cố gắng phủ nhận suy đoán của Rishe.

Nếu anh ta nói những điều như vậy, Rishe hiên tại không thể bác bỏ anh ta.

“Cũng có thể cho rằng Theodore nhìn ra được điều đó và hành động như bạn dự đoán.”

"nó là……"

"Nhưng anh ta là một kẻ ngốc. Đó là một lựa chọn rất ngu ngốc đối với người nắm giữ quyền kế thừa ngai vàng."

Sau đó, với giọng điệu gay gắt hơn nhiều, anh ấy nói.

"Ngày từ đầu em ấy không nên dính líu với một người như ta"

"!"

Đôi mắt của Rishe mở to trước những lời đó.

Đồng thời, tôi cảm thấy như mình đã hiểu. Tại sao Arnold lại cố đẩy Theodor ra xa?

Liệu họ có từ chối đối thoại và quay lưng lại với tôi không?

" Anh thực sự yêu anh ấy. "

"……Gì?"

Arnold cau mày. Đó là biểu hiện ngụ ý muốn phủ nhận tuyên bố của Rishe. Tuy nhiên, Rishe không có ý định thay đổi ý định.

Nếu không, sẽ không có cách nào anh ấy có thể nói điều gì đó như, “Lẽ ra tôi không nên dính líu vào.”

" Thưa Bệ hạ , ngài đã bao giờ nghe câu nói ' Nếu bạn yêu ai đó, hãy trả tự do cho họ '? Sự hướng dẫn và giúp đỡ liên tục có thể gây bất lợi hơn là hữu ích."

Mặc dù Rishe giả vờ như đã đọc điều đó trong một cuốn sách. thực ra, một hiệp sĩ đồng đội đã từng nói với cô điều đó, mỉm cười buồn bã khi nói.

"Ngạc nhiên đấy. Bạn có thực sự tin điều đó không? "

Tôi nói thật đấy. Anh là người không thể đoán được và là một kẻ mưu mẹo, tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng anh không phải là người lạnh lùng."

Mặc dù lúc trước cô ấy rất sợ hãi nhưng Rishe không có ý định từ bỏ ý định đó.

Mặc dù anh ta biết mình là người sẽ giết anh ta và bắt đầu một cuộc chiến tranh trên thế giới. Cô đã biết được anh ấy là con người.

"Tuy nhiên, tôi muốn hỏi bạn một điều. Có vẻ như bạn đang chuẩn bị cho một tương lai mà bạn sẽ ra đi, nhưng bạn đã bao giờ nghĩ đến điều ngược lại chưa?"

“…Nếu ngược lại thì sao?”

"Một tương lai mà Hoàng thân Theodore biến mất cũng có thể xảy ra. Bạn không bao giờ biết con người sẽ chết khi nào và trong hoàn cảnh nào."

Rishe không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Theodore trong vòng 5 năm tới. Có lẽ trong những kiếp khác, có thể anh đã chọn con đường không bước lên sân khấu. hoặc phát động một cuộc nổi dậy chống lại Arnold và bị trừng phạt tương ứng?

Có thể anh ta đã chết vì lý do khác.

Rishe nhìn chằm chằm vào mắt Arnold.

" Tôi mong bạn hãy sống cuộc sống của mình mà không hối tiếc, chỉ vậy thôi. "

"..."

Rishe cũng Hi vọng như vậy.

Ngay cả khi cô chết trong năm năm nữa. Dù đây có phải là cuộc đời cuối cùng của cô.

"Tôi sẽ cố gắng sống cuộc đời này với tư cách là vợ của anh mà không hề hối tiếc."

Rishe quay lưng lại với Arnold và rời khỏi phòng.

Bước chân của Theodore hướng lên cầu thang chứ không phải bên ngoài - cô chắc chắn về điều đó.

Trong căn phòng trống rỗng, Arnold lẩm bẩm.

“……Chết tiệt”

Bình luận (0)Facebook