Chương 11 : Hãy dọn dẹp mọi thứ khi có thể
Độ dài 1,880 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-18 21:00:17
Trans: Chí mạng
------------------------------------
Từ sau sự cố thuốc giải độc, Rishe cảm thấy sự cảnh giác của các hiệp sĩ đối với cô đã dịu đi một chút.
Lúc đầu, họ không muốn để đồng đội bị thương của mình cho cô phụ trách, nhưng suốt chặng đường còn lại, họ chủ động báo cáo tình hình những người bị thương và hỏi ý kiến Rishe về cách điều trị.
Và như một cách để nói lời cảm ơn, họ đi dạo vào rừng trong thời gian nghỉ ngơi và thu thập những dược liệu mà Rishe muốn.
Về phía cô thì không cần nhận bất kỳ lời cảm ơn nào về việc điều trị, nhưng cô thực sự rất vui khi thấy sự quan tâm của họ.
Sau khi trải nghiệm cuộc sống của một dược sĩ, Rishe luôn thu thập nguyên liệu làm thuốc bất cứ khi nào có cơ hội và những nguyên liệu này rất hữu ích trong nhiều tình huống khác nhau.
Vài ngày sau cuộc tấn công của những tên cướp.
Chiếc xe ngựa cuối cùng đã đến thủ đô của Đế quốc Garkhain.
"Đây là……"
Sau khi đi qua cổng thành, Rishe không khỏi thốt lên.
Đó là những con phố trật tự với những tòa nhà trắng tinh. Nhiều cửa hàng khác nhau được xếp ở tầng một và hoa được trang trí bên cửa sổ trên tầng hai.
Mọi người cười đùa khi đi dọc theo những con đường gạch được bảo trì tốt và một tòa lâu đài hùng vĩ sừng sững ở trung tâm thị trấn xinh đẹp.
"Đó là đế đô Sienges, thành phố lớn nhất đất nước này và cũng là một trong những trung tâm giao thương nhộn nhịp nhất."
Ngay cả khi nghe lời giải thích của Arnold, Rishe không khỏi thấy lo lắng trong lòng và tròn mắt như 1 đứa trẻ.
Mọi người nhanh chóng tụ tập lại để chiêm ngưỡng đoàn xe ngựa sang trọng đã tiến vào thị trấn.
Họ cầm túi mua sắm trên tay, có người đang nắm tay con cái và vẫy tay như thể đang chào đón một điều gì đó tuyệt vời.
Thành phố sống động làm thể hiện sự giàu có của đất nước này. Những đứa trẻ nhìn cô với vẻ mặt lấp lánh đáng yêu đến mức Rishe không khỏi mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười của cô đôi má trẻ thơ của chúng thoáng ửng hồng và chúng vui vẻ nhảy nhót.
Đoàn xe ngựa tiếp tục đi qua các con phố, đi qua cổng chính của lâu đài và tiến vào khuôn viên lâu đài. Xe ngựa dừng lại, các hiệp sĩ xếp hàng hai bên đường để chào đón hoàng thái tử và vị hôn thê.
Arnold, người xuống xe trước, đưa tay cho Rishe. Đó là một động tác rất tự nhiên nên cô theo bản năng nắm lấy tay hắn ta và bước đi, các hiệp sĩ hai bên đều có biểu hiện bất ngờ.
(...?)
“Người đã vất vả sau chuyến hành trình dài, thưa điện hạ, thưa tiểu thư Rishe.”
Oliver, cận vệ ngồi trên toa xe đầu tiên, cúi đầu cùng với các hiệp sĩ chào đón họ. Sau đó, Oliver tò mò nhìn Arnold.
“Hiếm khi Hoàng tử dìu một người nữ nhân ra khỏi xe, đúng là bất ngờ thật."
(...Cái gì!!)
Sau khi nghe điều đó, cô nhận ra rằng mình đã vi phạm điều kiện mà Rishe đưa ra cho Arnold, “không được chạm vào thần dù chỉ một ngón tay”. Nhưng hắn là người đưa tay ra trước nhưng chính cô là người nắm lấy.
"Fu-haha, haha..."
Arnold bắt đầu cười vì kế hoạch của hắn đã thành công, nên cô thực sự cảm thấy thất vọng. Sau khi Oliver tỏ ra bối rối, anh ta quyết định thì thầm điều gì đó với Arnold.
Arnold, người nhận được báo cáo, thở dài khó chịu.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
“…Ta đã nhờ họ sắp xếp cho nàng ở một biệt thự riêng biệt trong lâu đài hoàng gia, nhưng có vẻ như việc chuẩn bị đã bị trì hoãn do nhầm lẫn. Ta thành thật xin lỗi, nhưng có vẻ như ta sẽ để em ở lại vài ngày trong một phòng dành cho khách trong lâu đài."
Cô rất ngạc nhiên khi nghe điều đó.
Chính Rishe đã đề cập đến việc “ở riêng với cha mẹ chồng" như một trong những điều kiện của hôn nhân. Tuy nhiên, nó thực sự không dễ dàng. Cô đã tưởng tượng rằng sẽ mất vài tháng để chuẩn bị, nhưng hắn định chuẩn bị điều đó chỉ trong vài ngày sao?
"Vậy thì, nếu ngài không phiền thì từ hôm nay trở đi thần có thể ở dinh thự của ngài."
"Hở? ...Nhưng dinh thự đã lâu không được sử dụng. Vậy nên nó đang trong tình trạng tồi tệ và đầy bụi bẩn."
"Thần đã nói rồi mà phải không? Thần không quan tâm nó cũ hay bẩn. Tất nhiên, thưa điện hạ, xin ngài hãy tiếp tục sinh hoạt như bình thường mà không cần quan tâm đến thần.".
Trên thực tế, cô muốn nói, “Từ giờ trở đi tôi sẽ tiếp tục sống một mình,” nhưng lý do cô yêu cầu ly thân ngay từ đầu là để tách Arnold khỏi Hoàng đế.
“Và thần là CON TIN!”
"...Sao lại tự hào về chuyện đó?..."
Rishe ưỡn ngực và mỉm cười.
***
Nơi cô được dẫn đến là một lâu đài nằm ở một góc trong khuôn viên rộng lớn của cung điện Hoàng gia.
Đó là một lâu đài nhỏ, có tổng cộng bốn tầng. Xung quanh nó bám đầy bụi vì đã không được sử dụng trong nhiều năm.
(Nhưng nó không tệ đến thế)
Cô đã tưởng tượng rằng nó trông giống một nhà kho hơn, nhưng bên trong lâu đài có vẻ ngăn nắp và trống rỗng. Chỉ có rất nhiều bụi bám ở khắp nơi, nhưng không hề có chút hư hỏng nào không thể tin được là nó đã không được sử dụng trong nhiều năm.
Điều cần hết sức lưu ý là họ thậm chí còn không đưa những người hầu nữ đến dọn dẹp lâu đài định kì nữa.
''Nếu nàng đã muốn ở trong lâu đài, thì cứ tự do làm bất cứ điều gì nàng thích. Ta sẽ bận trong vài ngày tới, nhưng ta sẽ đảm bảo phòng dành cho khách sẽ luôn sẵn sàng để nàng sử dụng bất cứ lúc nào.''
Arnold để lại lời nói như vậy và rời đi cùng Oliver.
Oliver nói với cô rằng vì Arnold biến mất trong hai tuần qua nên có một số nhiệm vụ chính thức mà điện hạ không biết liệu bản thân có thể hoàn thành được hay không ngay cả khi thức cả đêm trong vài ngày.
( Hoàng tử Arnold Hein...hắn vẫn là Thái tử. Mình tò mò không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng điều đầu tiên mình nên làm là tự dọn lâu đài thì hơn. )
Rishe thay bộ đồ đơn giản dễ vẫn động cô mang theo và xắn tay áo lên.
Đầu tiên, trong khi được các hiệp sĩ bảo vệ theo dõi, cô mở cửa sổ khắp nơi trong lâu đài.
May mắn thay, thời tiết hôm nay rất đẹp, lâu đài có nhiều cửa sổ nên có rất nhiều ánh nắng ấm áp chiếu vào sau khi mở hết cửa.
Không có rèm cửa hay thảm trải sàn nên trông giống như một tòa lâu đài trống trải và cô đơn nhưng một khi trang trí lại thì sẽ trở thành một không gian lộng lẫy.
Sau khi đảm bảo rằng không khí trong lâu đài được lưu thông, Rishe sau đó tìm kiếm cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Khi cô đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra, một con chuột nhỏ chạy nhanh qua chân tôi~~. Người hiệp sĩ đi cùng anh ta hét lên "Chà" nhưng anh ta vẫn bước vào tầng hầm với vẻ mặt bình tĩnh và hỏi:
"R-Rishe-sama. Tiểu thư định làm gì ở một nơi như thế này?"
"Những dụng cụ mà người giúp việc đã từng sử dụng thường được cất giữ ở những tầng hầm như thế này. Nhìn này!"
Cô lấy ra một cái khăn lau bụi, một cái chổi, một cái hốt rác và một miếng giẻ lau mới từ nhà kho.
Một cái xô cũng được tìm thấy, nước trong xô được đã được cô đổ đầy và Rishe bắt đầu dọn dẹp lâu đài.
Cô che miệng bằng một chiếc khăn tay quấn quanh đầu và lau sạch bụi ở những nơi cao như khung cửa sổ. Sau khi ở trên trần sạch sẽ, đã đến lúc quét sạch bụi rơi trên sàn.
(Cảm thấy công sức bỏ ra thật xứng đánh khi sàn đầy bụi!)
Rishe phấn khích và xắn tay áo lên lần nữa.
Lúc đầu, cô di chuyển cây chổi nhẹ nhàng để đảm bảo tránh thổi tung bụi mịn đã chất thành đống như tuyết. Gom đám bụi vào một chỗ và vứt đi rồi chuyển sang lau dọn.
Khi cô đã quét xong khu vực đó, đã đến lúc sử dụng giẻ lau. Cô thực sự muốn một cây lau nhà, nhưng cô đã không thể tìm thấy nó trong nhà kho.
"Rishe-sama. Thần có thể giúp gì không?"
Đó là những gì hiệp sĩ gọi tôi. Tuy là biệt thự nhưng mỗi căn phòng trong lâu đài được hoàng gia sử dụng đều rất rộng lớn.
Tuy nhiên, Rishe lắc đầu.
“Tôi không thể yêu cầu những hiệp sĩ bảo vệ tôi làm những công việc dọn dẹp được.”
“Nhưng … không có lý do gì để Rishe-sama, hôn thê của Điện hạ, phải mất công làm những việc như thế này. Xin hãy sử dụng phòng dành khách ở lâu đài chính.”
"Không! Tôi thực sự thích lâu đài này."
Có một lý do khiến Rishe kiên quyết từ chối.
Việc chuẩn bị phòng cho khách thực sự rất khó khăn. Trong cuộc đời làm người hầu nữ, chỉ vì có khách đến ở chỉ một đêm mà những người hầu nữ bận rộn chuẩn bị từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.
Thậm chí không thể chấp nhận được một sợi tóc, bụi bẩn hay thậm chí một nếp nhăn trên ga trải giường. Công việc chuẩn bị không chỉ khắc nghiệt mà sự căng thẳng và sợ hãi khi chẳng may sơ suất làm sai điều gì đó khiến họ kiệt sức.
Rishe không muốn khiến họ gặp rắc rối như vậy vì căn phòng mà cô ấy sẽ chỉ ở trong vài ngày. Có vẻ như số lượng người giúp việc trong lâu đài này cũng không nhiều, nên chắc việc xử lý công việc của lâu đài chính chắc chắn sẽ rất khó khăn.
“Hơn nữa, hãy thử nhìn xem.”
Cô xoay người lại khu vực cô đã lau dọn xong và khoe cho người hiệp sĩ đó xem.
Đôi mắt hiệp sĩ mở to ngạc nhiên khi anh nhìn vào căn phòng giờ đã hoàn toàn sạch sẽ và tràn ngập ánh nắng rực rỡ, ấm áp.
“Nếu tôi nghĩ rằng tôi đã tự mình làm cho lâu đài trở nên đẹp đẽ như thế này thì cuộc sống sẽ thú vị và hạnh phúc hơn kể từ bây giờ, phải không?”
Khi cô nói thế và mỉm cười, các hiệp sĩ cũng tán thành với ý kiến của cô và cười một cách kỳ lạ.