• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 80: Khi Kotoha nhận ra tình cảm của Koyuki

Độ dài 1,689 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-01-24 19:49:05

Mặt trời khuất dạng từ lâu, nhường chỗ cho vầng trăng tròn ló dạng.

Kotoha đang ngồi ăn tối ở bàn ăn phòng khách với Koyuki phía đối diện và bất chợt cất giọng hỏi đối phương.

“Yuki-chan, chị đang nghĩ gì vậy?”

“...Ơ, sao em lại nghĩ thế.”

Koyuki đáp lời với nét mặt có chút ngỡ ngàng. Cô không ngờ mình sẽ bị hỏi như thế.

“Chỉ là em thấy chị làm vẻ nghiêm trọng nhìn chằm chằm về phía căn bếp… ấy ạ.”

“Xin lỗi em. Chị chỉ hơi đơ một chút thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Thế thì em an tâm rồi, nhưng lỡ chị cảm thấy không khỏe thì nhớ nói em ngay nhé. Gần đây nhiệt độ cũng tăng lên rồi mà.”

“Ừ, cảm ơn em. Kotoha cũng làm điều tương tự dùm chị nhé. Em ra ngoài nhiều hơn chị mà.”

Nếu phải nói một điểm giúp công việc của Souta thuận lợi hơn nhiều, chúng ta không thể không nhắc đến mối quan hệ thân thiết giữa các cô gái ở ký túc xá này. Chính bầu không khí tốt đẹp ấy giúp Souta tiến hành công việc dễ dàng hơn.

“Em ổn mà chị. Nhìn vậy chứ em khỏe lắm.”

“Nhưng những lúc thật sự không khỏe thì em lại cố giấu cho bằng được, Kotoha nha. Thế mới phiền ấy chứ.”

“C-Chị, đang nói gì thế nhỉ.”

“Nhưng từ giờ thì chiêu bài ấy cũng không sử dụng được đâu. Luồn lách trước mặt người ấy khổ thật nhỉ?”

Ở căn bếp là một Souta đang ghi chép và kiểm tra hàng tồn kho với vẻ chăm chú.

Đây là một phần lý do khiến Koyuki đờ đẫn như vừa rồi.

“Đúng là chị cũng nghĩ giống em… Đôi mắt ấy bén thật chị nhỉ.”

“Ừ. Điều này chị chưa từng nói với ai bao giờ, nhưng kể cả trong khoản chị tự tin, chị cũng bị lật mặt dễ dàng.”

“Lật mặt… cơ ạ?”

“Có thể em đã đoán được phần nào, nhưng để chị hỏi em một câu. Những lúc thiếu ngủ, em làm gì để che giấu bọng dưới mắt vậy?”

“Tất nhiên là em dùng mỹ phẩm rồi. Ở đây là concealer chị nhỉ.”

Cả hai có thói quen trang điểm thường xuyên nên đều rành về tên gọi của những loại mỹ phẩm. Kotoha không chút lưỡng lự đưa ra câu trả lời chính xác.

“Chính xác. Và concealer của chị bị lộ tẩy luôn. Dù chị đã bôi cẩn thận vậy mà.”[note49485]

“Ơ!? Đàn ông nhận ra những điều như vậy ư…? Chưa kể một người khéo trang điểm như chị…”

“Chị bất ngờ lắm đó, tại có ngờ sẽ bị phát hiện đâu. Sau rồi chị còn bị bắt phải đi ngủ trưa nữa.”

“Quả là Souta-san, biết lo lắng cho sức khỏe của chị nhỉ.”

“Hửm? Kotoha vừa gọi tôi à!?”

Khi được Kotoha cất tên, Souta phản ứng có phần hơi thái quá. Không phải anh chàng dỏng tai nghe chuyện từ nãy giờ, chỉ là giọng nói của cô vô tình lọt về phía anh.

“Ừ. Chỉ là hiếm khi mới có dịp những người trưởng thành chúng ta tụ tập thế này.”

Koyuki tiếp lời rất nhanh, và dù cô nàng không chỉ đích danh đối phương, chúng ta vẫn có thể hiểu cô đang mời Souta vào cuộc trò chuyện.

“A… Chị nói đúng. Hiyori với Mirei đã lên lầu trên từ lâu rồi nhỉ. Hình như hai đứa nó hẹn chơi game với bạn thì phải.”

“Đúng rồi. Tôi nghe đâu là cuộc đấu bốn người thì phải.”

“Quả là học sinh có khác cậu nhỉ. Đến tuổi này rồi, tôi không còn hẹn chơi trò chơi với bạn bè nữa.”

“Kể cũng lạ, từ đời nào chẳng hay game gủng cũng biến khỏi cuộc đời em mất tiêu.”

“Thì khi chúng ta ra ngoài xã hội sẽ có một nhóm tuổi khác thay thế mà nhỉ. A… Yuki-chan, chị có bao giờ chơi game không ạ?”

Kotoha căn chính xác thời điểm kết thúc chủ đề trò chuyện cũ để đề cập đến một chủ đề mới. Quả là nữ tiếp tân có khác.

“Phải rồi nhỉ… Chị có chơi trò chơi giải đố và FPS[note49486] trên điện thoại, nghe hơi nam tính nhỉ. Souta-san thì sao?”

“Em thì chẳng đụng gì mấy… A, gần đây em có thử trò nối từ kết hợp vẽ tranh trên mạng[note49487] này. Kotoha có chơi gì không?”

“Tôi thì chơi game nông trại và một game khác cho mình nuôi Axolotl[note49488], tại có niềm đam mê với thể loại nuôi nấng ấy mà.”

“Ara, chị không nghĩ là cả em và Souta-san chơi những trò chơi như thế.”

Cả ba người họ tiếp tục khai thác những mặt khác nhau của chủ đề đang được nói tới. Koyuki kết lại bằng một nụ cười gượng.

“Thằng như em đây mới phải bất ngờ ấy chứ. Không ngờ là chị đang chơi mấy game đoàng đoàng như ấy.”

“Em cũng bất ngờ nữa ạ.”

“Thì tiếng địch thốt ra khi bị bắn hạ nghe thú vị lắm. Dễ chịu thật mà.”

“A! Cái đó từng làm mưa làm gió trên twitter hay sao ấy. Nó thốt ra cái giọng khiến mình tưởng ai đó đang luyện giọng cơ.”

“Nghe thú vị thật… Chắc em cũng nên thử rời xa thể loại nuôi nấng xem sao…”

“Thế thì khi nào chơi cùng chị không, Kotoha? Hai người chơi thú vị hơn nhiều.”

“Vâng! Tất nhiên ạ…!”

“Fufufu, để chị ném lựu đạn thả bẫy em nhé.”

“S-Sao chị lại làm thế chứ!? Em mới là tập sự thôi, hãy nhẹ nhàng với em đi mà.”

Ngay lúc đó, có một suy nghĩ chợt thoáng qua Souta. Thay vì cùng hai người họ chơi game, Souta muốn chứng kiến cả hai chơi game từ đằng xa thì hơn.

Koyuki sẽ là người bình tĩnh đưa ra những chỉ đạo kiểu “Hạ ba người rồi, tụi mình dốc toàn lực về phía trước nào. Để chị làm mốc cho”. Bên cạnh, Kotoha cũng toát lên vẻ cao thủ và phân tích tình hình chỉn chu nhưng rốt cuộc bị địch làm cho bét nhè kiểu “Ây cha, họ bắn em dữ dằn quá. Chắc cũng phải 60 phát tới lúc hết đạn ấy chứ”.

Souta không hiểu sao bản thân mình có thể tưởng tượng được hình ảnh như thế, nhưng riêng việc đó thôi cũng đủ sức thú vị rồi.

“Fufu. Tụi mình bắt đầu rôm rả rồi… Souta-san cũng ngơi tay một lát nhé? Có tôi với Kotoha bầu bạn này.”

“A… Cảm ơn chị nhưng em xin phép ạ. Nãy em lỡ chợp mắt và bỏ bê công việc nên phải làm xong phần việc đáng ra mình phải làm nữa.”

“Ơ, Souta-san có bao giờ bỏ bê công việc ư?”

“Đừng để bị lừa, Kotoha. Cậu ta nói vậy chứ vẫn hoàn thành nhiệm vụ như thường à.”

“A, chị nói phải. Chút nữa là em bị lừa rồi.”

Kotoha vốn đặt nhiều tin tưởng vào nơi Souta nên cô không nghi ngờ cũng như phản bác lời nói của Koyuki. Cô nàng chỉ nhíu đôi mắt to tròn màu táo và để lộ nụ cười hiền hòa.

“K-Kotoha nuốt hết những lời đó làm tôi vui lắm đó… Vậy thôi, thằng quản lý này xin phép trở về làm việc trong hốc của nó, mọi người cần gì thì cứ hú thoải mái nhé.”

“Ừ, tôi biết rồi. Công việc xong xuôi thì nhớ quan tâm đến bọn tôi nhé, Souta-san.”

“Ahaha, chị cứ để em lo.”

Souta tắt điện căn bếp và cầm tờ giấy ghi chép hàng tồn kho băng qua phòng khách. Anh chàng cứ thế mở cửa và tiến về phòng quản lý.

“...”

“...?”

Tình huống hết sức bình thường, không có gì đáng nói tới cả… Nhưng, Kotoha đã cảm thấy điều gì đó là lạ ở Koyuki đang ngồi chính diện mình. Cô nàng vô tình chứng kiến hành động không thể nào rõ ràng hơn của người đàn chị…

Trước khi Souta rời khỏi phòng khách, Koyuki đã cử động phần đầu từ trái sang phải và dõi theo bóng hình anh chàng một cách đắm đuối…

Ngay khi cánh cửa nối giữa phòng khách với hành lang bị đóng lại, Koyuki đã thể hiện vẻ mặt buồn bực của một đứa trẻ…

Và Kotoha nhanh chóng nhận ra nguyên do mang đến cảm giác là lạ ban nãy trong cô.

“Xin lỗi em. Chị chỉ hơi đơ một chút thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu.”

Nếu đây là một Koyuki vừa mới chăm chú quan sát Souta ở căn bếp…

“Ừ. Chỉ là hiếm khi mới có dịp những người trưởng thành chúng ta tụ tập thế này.”

Nếu đây là một Koyuki chỉ đơn thuần muốn Souta tham gia cuộc trò chuyện có mình, chứ không phải dựng nên một chủ đề để khiến bầu không khí bớt khó ở…

“Đừng để bị lừa, Kotoha. Cậu ta nói vậy chứ vẫn hoàn thành nhiệm vụ như thường à.”

Nếu đây là một Koyuki chêm thêm một câu vì cho Kotoha đang nghĩ không tốt về Souta…

“Ừ, tôi biết rồi. Công việc xong xuôi thì nhớ quan tâm đến bọn tôi nhé, Souta-san.”

Nếu đây là một Koyuki thẳng tay thả thính để rút ngắn khoảng cách với Souta…

…thì mọi mảnh ghép đã hợp lại thành một.

“C-Chị…”

Kotoha đan từng chữ khó khăn, tông giọng không giấu nổi vẻ căng thẳng.

“C-Có thể em chỉ đang hiểu lầm…”

“Sao cơ? Em định nói gì vậy.”

“N-N-Nhưng lẽ nào chị…”

Tuy vậy, những lời tiếp theo không được Kotoha cất lên. Cô nàng vốn đã sắp xếp tất cả lời của mình trong đầu từ trước, nhưng rốt cuộc không thể đưa chúng đến đối phương.

“A! K-Không có gì ạ.”

“Chị yêu… Souta-san rồi sao?”

Không được. Ngay tại đó, Kotoha đã nhận ra rằng câu nói này sẽ khiến mọi thứ trở nên thế nào.

“Em à… Gì vậy chứ. Làm chị tò mò không.”

“X-Xin lỗi chị. Em định nói ra mà quên mất tiêu…”

“Vậy nếu em nhớ ra thì hãy nói với chị nhé.”

“V-Vâng. Có lẽ em sẽ nhớ ngay thôi…”

Đây là lời nói dối đầu tiên của Kotoha với Koyuki…

Phải… rồi nhỉ. Souta-san mà nhỉ… Kể cả Yuki-chan, cũng thành ra như thế… nhỉ.

Kotoha đành thầm thì những câu từ ấy trong trái tim mịt mù…       

Bình luận (0)Facebook