• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 50: Kotoha có vẻ đã say (2)

Độ dài 1,688 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-22 20:15:29

“Souta-san, nãy tài xế taxi Suzuki-san đã cho Souta-san lời khuyên… lời khuyên đó là gì vậy ạ?”

Trước câu hỏi đường đột đó, Souta cần thời gian nặn ra gì đó trong đầu. Anh chàng mở lời đáp lại như sau.

“...A. C-Cái đó là gì thì Kotoha có thể đợi chút được không? Kiểu tôi cần thêm chút thời gian, bây giờ kiểu vẫn chưa phải lúc… ấy?”

Souta không phải là người có thể biến lời khuyên “bật tánh bạo dâm đi” thành hành động ngay. Nói đúng ra, chắc hơn phân nửa số người ngoài kia cũng còn phải lắc đầu.

“Souta-san mà nói dối là tôi bực đó?”

“Sao tôi có thể nói dối được chứ. Chỉ là tôi cần chút chuẩn bị về mặt tâm lý, được Kotoha cho thêm thời gian thì tốt biết mấy.”

“Hơ, tôi hiểu rồi. Nhưng… hãy làm cho đàng hoàng. Điều kiện đó?”

“Kotoha hãy chuẩn bị tinh thần khi còn có thể đi ạ.”

“Ara… Fufu. Đáng mong chờ thật nhỉ.”

Mấy người diễn viên chắc sẽ có cách diễn vai này một cách trót lọt, nhưng Souta thì không phải dân chuyên như thế. Lính mới dù sao vẫn có chiến lược của riêng của lính mới. Anh chàng khoác lên vẻ bình thản để cho đối phương không nghĩ gì lạ về mình.

Đó là quyết định chính xác.

Sau đó, Souta quay trở lại việc chinh chiến với những món ăn trên bàn và tiếp tục tán gẫu với Kotoha trong vòng 10 phút tiếp theo. Và hai người cuối cùng đã đến món tráng miệng.

“Vậy chúng ta gọi món cuối cùng luôn nhỉ. Kem thì để họ mang tới sau, Kotoha còn muốn gọi gì nữa không?”

“Tôi, muốn uống thêm một cốc rượu nữa… có được không ạ?”

“Kotoha chỉ cần chú ý đến tốc độ uống rượu thì mình gọi gì cũng được hết.”

“Cảm ơn Souta-san ạ. Vậy tôi xin phép chọn highball[note48477].”

“Tôi cũng nên uống thêm gì nhỉ… Đang thấy thèm thèm rượu mơ.”

“Vậy thì mình cùng gọi nhỉ? Đây chỉ là mong muốn của riêng tôi, nhưng ngồi uống một mình thì có hơi buồn ấy ạ.”

Kotoha đánh mắt sang Souta và làm vẻ mặt đầy ý tán tỉnh. Này thì còn đâu đường từ chối nữa.

“Vậy tôi sẽ uống rượu mơ.”

“Fufu, tốt quá. Thế tôi gọi nhân viên nhé.”

Kotoha ấn chiếc chuông cạnh đó, đôi má trắng tuyết giờ đang nhuốm màu đỏ rực vì rượu.

Giờ chỉ còn việc ngồi chờ nhân viên.

“A, kem matcha cũng có vẻ ngon nhỉ.”

Đến giai đoạn này, hễ có thứ gì bắt mắt Souta là cậu quyết định gọi món đó luôn. Ngay khoảnh khắc anh chàng đang đảo mắt qua menu như thế…

Kotoha thốt ra những lời lẽ đầy khó hiểu.

“Phải công nhận Souta-san là kiểu người bạo dạn thật nhỉ?”

“Ớ…? Thế là sao chứ?”

“Kìa kìaaa. Souta-san giỏi khoản giả đò ghê ấy. Nếu cứ để thế này thì đến lúc nhân viên tới ghi món, chẳng phải tụi mình như khoe mẽ với họ sao. Souta-san đang nắm tay với tôi trên bàn mà.”

“!?”

Nãy giờ tay của Souta vẫn còn đang bao lấy tay của Kotoha. Khi bị đối phương chỉ ra như thế, anh chàng ngay lập tức hoàn hồn lại và thu tay theo phản xạ.

Từ nãy tới giờ cái tình trạng này cứ bị bỏ xó một bên như thế. Có thể nhiều người thấy khó tin, nhưng đây là sức mạnh đáng sợ của rượu - thui chột khả năng phán đoán của con người.

“Hừmmm, trùi… Tự nhiên thả ra là không được đâu đó, Souta-san. Souta-san không thấy là tôi sẽ buồn sao…”

“T-Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng không được, người ngoài họ sẽ cảm thấy khó chịu.”

Càng nắm tay thì ta càng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể đối phương.

Và khi bị thả ra thế này thì cảm giác ấm áp dễ chịu đó sẽ biến mất, nhường chỗ cho luồng không khí lạnh tràn vào. Lẽ thường tình là Kotoha sẽ cảm thấy bất mãn.

“ƯƯƯ, đáng lẽ không nên nói ra thì hơn. Souta-san thực sự không nhận ra gì luôn…”

“Ahaha, bình thường tôi sẽ nhận ra ấy chứ…

Từ nãy giờ Souta còn tự cho bản thân không hề hấn gì với rượu, nhưng suy nghĩ ấy giờ đây đang bị lung lay.

“Sau khi gọi món thì mình lại nắm tay, ráng chịu xíu nhé.”

“Không được… Tôi vẫn còn chưa thỏa mãn mà…”

“K-Kotoha có nói thế thì cũng… ấy? Tôi không thể làm những chuyện gây khó chịu cho người khác đâu. Tay tôi cũng buồn lắm chứ bộ.”

Biết rượu đã ngấm vào người mình, Souta sau khi từ chối liền bồi đỡ một câu như thế. Thế nhưng, đây là nước đi sai lầm. Vì nó chỉ tổ làm vực dậy ý đồ xấu xa trong tâm trí Kotoha.

“Vậy thì mình nắm ở bên dưới đi? Tôi, vẫn còn muốn nắm tay Souta-san ạ…”

“Dưới, tức là dưới cái horigatsu này sao!?”

“Như thế thì sẽ không bị phát hiện… Chân mình chạm cũng đâu bị phát hiện mà.”

“Thì bàn sâu nên chân sẽ không bị lộ, cơ mà tay thì khác đó!?”

“Không khác gì đâu ạ. Và ngay từ đầu Souta-san cũng đã nói. Là hôm nay sẽ tận hưởng vai bạn trai của tôi mà.”

Đây là thế mạnh của Kotoha.

“Những người như thế này sẽ có khuynh hướng cố nắm lấy thế chủ động.”

Những điều mà người tài xế có tên Suzuki đã nói kia là chính xác. Dù đang trong tình trạng say xỉn, Kotoha vẫn có thể nói ra một câu đủ sức khuất phục Souta.

“K-Kotoha nói thế thì tôi cũng chẳng biết phải đáp trả ra sao luôn…”

“Vậy thì hãy nắm tay của tôi đi ạ… Được không ạ, Souta-san?”

“Hầy, tôi đầu hàng. Hiểu rồi.”

“Fufu, làm được ròiii.”

Có suy nghĩ chạy xẹt qua đầu Souta thế này.

Rằng nếu như trở thành bạn trai của Kotoha thì anh chàng sẽ bị những lời lẽ uốn lượn kiểu thế xoay như chong chóng để chiều cô nàng những lúc cô muốn cho xem.

Souta hoàn toàn bỏ cuộc, đoạn luồn tay phải xuống dưới horigatsu. Thấy thế, Kotoha cũng cho tay trái xuống dưới.

Những đầu ngón tay của hai người sớm tìm thấy nhau, Kotoha chủ động luồn ngón vào khoảng giữa ngón tay của Souta.

Souta sau đó cũng nắm những đầu ngón tay lại. Ngay đó là khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, và Kotoha cho cậu thấy nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.

Thực sự là Souta chưa từng thấy cách gương mặt ấy thể hiện sự sung sướng như vậy bao giờ.

“Mong nhân viên đến nhanh thật nhỉ.”

“Kotoha có vẻ thảnh thơi quá ha… Tôi thì đang sắp chết đến nơi vì căng thẳng đây.”

“Tôi cũng thế… Tim đang đập thình thịch không thôi…”

“Nhưng vẫn không thả?”

“Ừmmm.

Những lời vừa rồi của Souta đã chọc trúng chỗ không được phép chọc.

Kotoha dồn lực vào tay nắm chặt hơn nữa, như thể muốn nói bản thân sẽ không bỏ ra đâu.

“Souta-san yên tâm. Không bị phát hiện là được mà.”

Từ gương mặt trẻ thơ đến cách biệt chiều cao hai chữ số, Kotoha nhìn không khác gì một học sinh cấp hai, nhưng khi xét đến độ can đảm thì Souta hoàn toàn phải chào thua.

Nếu như bắt đầu hẹn hò với Kotoha, anh chàng mẩm chắc mình sẽ trải qua những ngày tháng phiêu lưu thế này.

****

Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng.

Sau khi xử xong món cuối cùng, hai người quyết định rời quán Izakaya về nhà.

“Về thôi.”

“Vânggg.”

Souta là người nhấc chân khỏi horigotatsu và đứng lên trước. Trong một thoáng rất nhỏ, cả thế giới như chao đảo trước mắt cậu, nhưng rượu thì cũng chỉ đến thế là cùng. Anh chàng nhăn mặt chịu đựng và bước hai, ba bước về phía trước.

Souta với tay về phía tấm shoji để mở ra lối đi. Ngay khoảnh khắc đó…

Mọi người biết đấy, Kotoha nốc vào người còn nhiều rượu hơn cả Souta.

Cơn say làm cô choáng váng đến độ không giữ nổi tư thế đứng.

“Oa.”

Tiếng kêu gần giống thét ấy của Kotoha vọng lại từ đằng sau Souta.

Khi đó, anh chàng khi đó cố tình quay người lại phía cô… và ngay lập tức đón nhận hương thơm xộc vào mũi.

Khoảnh khắc tiếp theo, Souta nhận ra cơ thể nhỏ bé lại mềm mại ấy ghì chặt lấy mình.

“!?”

Chưa kịp nghĩ, anh chàng đáp lấy cái ôm đó theo phản xạ.

“...”

“...”

Hai người họ cùng lúc nhận ra điều gì vừa xảy đến. Nhưng suy nghĩ của mỗi người thì khác.

“Nào nào, ổn chứ?”

Lo lắng cho tình trạng của Kotoha còn hơn cả những xáo động trong lòng mình, Souta thầm thì những lời nói ấy gần phía tai cô nàng, tay vẫn tiếp tục đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của cô.

Câu nói ấy làm Kotoha khẽ rung lên. Cô chỉ đáp lại một lời duy nhất.

“X-Xin lỗi…”

Toàn thân Kotoha đang tiếp xúc phần lồng ngực của Souta. Cô nàng ngẩng mặt lên ngước nhìn anh chàng và nói ra câu xin lỗi.

Đó là lúc cơ thể Kotoha gần như chiếm trọn tầm nhìn của Souta.

Khuôn mặt đỏ rực anh chàng chưa từng thấy bao giờ. Vầng trán nhỏ thấp thoáng đằng sau những lọn tóc màu trắng. Lông mi mọc dài phía dưới phần lông mày mỏng manh. Đôi đồng tử to tròn ngân ngấn nước. Dáng môi nhỏ bé.

Từng cái tiếp xúc ấy gửi đến khắp toàn bộ giác quan của Souta.

“...Souta, san…”

“...”

Khi hai người còn đang uống rượu ban nãy, đầu óc Souta không ngừng nghĩ đến việc làm sao có thể chiếm thế thượng phong trước Kotoha. Cộng thêm sức mạnh của rượu, lý tính cũng theo đó mà tan biến… Đôi mắt anh chàng chợt biến sắc.

“...Kotoha, thế là không được đâu đó.”

Souta đưa bàn tay phải về trước trong vô thức. Điểm đến là làn tóc trắng của Kotoha…

“A…”

Tiếng kêu bé xíu đó lọt ra khỏi mồm Kotoha.

Souta đặt tay lên đầu Kotoha không chút lưỡng lự, đoạn nhẹ nhàng đưa tay lần theo làn tóc ấy của cô.       

Bình luận (0)Facebook