Chap 32: Đây là thế giới của tôi
Độ dài 2,863 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 10:38:22
“Con còn định ngủ đến lúc nào hả! Cái đứa ngốc này ~!”
Vừa nghe thế, chiếc mền tôi đang ôm thật chặt cũng bị giựt phăng khỏi người tôi.
“…Ể, ể, chuyện gì?”
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ nên hai mắt tôi tròn xoe lại, nhìn lại thấy được người vừa mới giựt mền của tôi đang nhăn mặt nhìn tôi.
“…Ể, m-mẫu thân…?”
“Mẫu thân? … Có chuyện gì à, con không khỏe trong người hả. Hay là đang còn ngái ngủ?”
“…Ể, hở? …Ch-chào Mẹ buổi sáng”
Tôi nhìn Mẹ đang đứng đó mặt hầm hầm. Mắt của bà khá là sệ, mặt thì tròn vo, nhìn rất giống một con cáo chồn (TN: Tanuki, gu gồ nhé).
Sau khi nghe một tràng “con đã là học sinh cao trung rồi, làm ơn hành động đúng tuổi đi, coi quần áo tóc tai kia”, tôi nhìn thử vào trong tấm gương lớn bị ép gắn trong phòng, trong đó là một khuôn mặt bình thường giống cáo chồn không quá khác với Mẹ.
Chuyện gì thế này? Tôi có cảm giác có gì đó không đúng. Khuôn mặt tôi như thế này thật sao… Không, chính xác đây là mặt tôi rồi… Nhưng mà, hiện tại mặt tôi lẽ ra phải…
“Ở đó cà rề cà rề làm gì thế hả! Nhanh lên không trễ học bây giờ!”
Mẹ đang nổi giận, nên tôi nhìn lên đồng hồ… Sắp trễ đến nơi rồi. Tôi vội vã nhảy ra khỏi giường và thay đồ chuẩn bị đi học.
Tôi cởi bộ đồ ngủ của mình ra, thay bộ đồ đồng phục vào, nhanh chóng lấy nước tạt lên rửa mặt qua loa cho xong.
Mẹ bảo rằng “làm ơn để ý tóc tại một chút đi” như thường lệ, nhưng mà, dù tôi có cố chải cỡ nào thì mái đầu tổ quạ vì mới thức dậy của tôi cũng không chịu nằm xuống, nên tôi bỏ cuộc.
Hiện tại thì tóc của tôi khá là mượt mà vì chị Anne mỗi sáng đều dưỡng tóc dùm tôi nhưng… Hở? Tóc của tôi hiện tại? Chị Anne dưỡng tóc dùm tôi? Chị Anne là ai?
Lần nữa, tôi cảm giác có gì đó sai sai. Có gì đó không đúng. Tôi… quên mất điều gì đó rất quan trọng sao?
Á! Trễ lắm rồi! Nếu không nhanh thì không xong!
Thấy giờ trên đồng hồ tôi ngay lập tức bỏ qua sự nghi ngờ của mình. Tôi không có thời gian để mà ngồi suy nghĩ mấy chuyện như thế này.
Tôi vội vã chạy xuống phòng khách nhanh hết mức có thể, ở đó tôi thấy anh ba của tôi, một học sinh đại học, đang ngồi ăn sáng. Xem ra anh hai tôi, một nhân viên văn phòng, và Cha đã đi làm rồi.
“Chàooo buổi sáng. Xem ra em có lớn cỡ nào đi nữa thì không giựt mền ra là em không chịu thức nhỉ”
Anh ba vừa mới vừa cười nham nhở, rồi Mẹ nhanh chóng đưa cho tôi một hộp bento.
“Cảm ơn Mẹ”
Tôi cảm ơn bà, rồi lúc nhận lấy hộp bento, bao tử tôi ngay lập tức kêu “ọt-t-t-t~”
Trên bàn, trước mặt tôi là một bữa sáng hết sức ngon lành, và bụng tôi đang đói, nhưng tôi không có chút thời gian nào để mà ăn hết.
Tôi lần nữa nhìn lướt trên bàn, tìm cái gì đó tôi ăn được trên đường chạy đến trường, nhưng không có gì cả.
Không còn cách nào khác, trước khi lấy xe đạp chạy đi học, tôi nhanh chóng lục tủ lạnh tìm cái gì đó có vẻ ăn được, nhét vô miệng rồi bỏ chạy.
“Con đi đây ~”
Nói xong, tôi đi ra cửa, lúc nhìn lại tôi thấy mẹ đang mang một vẻ mặt giật mình vì lí do nào đó. Còn sau lưng bà, anh ba tôi đang ôm bụng mà cười.
“Chờ đã, sao hai người lại làm vẻ mặt như thế…”
Mẹ có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng tôi không nghe vì sắp trễ đến nơi rồi. Tôi nhanh chóng nhảy lên chiếc xe đạp yêu quý từ hồi sơ trung của tôi chạy thẳng đến trường. Mẹ có vẻ đang đuổi theo tôi ở sau lưng, và tôi nghe tiếng bà đang la hét gì đó sau lưng.
“Ít nhất phải lấy bánh mì mà ngậm trong miệng chứ!! Sao lại lấy củ dưa leo thế này!!”
.
.
Vừa đạp xe, tôi vừa ngồi gặm từ từ củ dưa leo tôi đang dùng làm đồ ăn sáng. Hẳn đây là một củ dưa leo thẳng từ ruộng của bà nội, nó vừa tươi lại vừa ngon, nhưng mà ăn không có hơi lạt một tí, tôi đang hơi hối hận vì không ăn cùng miso được.
Vẫn ngậm củ dưa leo trong miệng, bị bọn chó trong khu vực sủa, tôi cuối cùng đến trường ngay lúc chuông reo báo hiệu tiết đầu giờ.
Tôi vội vã chạy đến phòng học, lúc này nó vẫn còn hơi ồn áo. Có vẻ giáo viên chủ nhiệm chưa đến
“Suýt là trễ rồi”
Vừa dứt lời, giáo viên mở cửa bước giờ sau lưng tôi vào.
“Sai, em trễ rồi”
Giáo viên đứng trên bục nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo.
Sau đó – vì tôi vừa lập kỉ lục số lần đi trễ nhiều nhất… nên giờ trưa tôi bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên la rầy.
Giờ nghỉ trưa chỉ còn một nửa lúc tôi bị la xong, nên tôi buồn bã lê chân đến lớp của A-chan.
Cô ấy là bạn thân của tôi tuốt từ hồi sơ trung, hơn nữa còn là một otaku, nhưng mà đầu năm hai cao trung chúng tôi bị chia ra hai lớp khác nhau, nên bây giờ mỗi ngày tôi đều đến lớp A-chan trong giờ nghỉ trưa để bàn về chuyện otaku, coi như đó là chuyện hiển nhiên luôn.
Thấy tôi đến trễ hơn bình thường như thế, A-chan nói rằng –
“Cậu lần nữa lại đi trễ, bị giáo viên gọi lên rầy, thật tình, chừng nào cậu mới lên lớp đúng giờ được đây không biết?”
Có vẻ cô ấy đã biết về việc tôi đi học trễ và bị giáo viên gọi, nên cô ấy đang trợn mắt lên nhìn tôi.
“Hôm qua mình ngủ hơi trễ tí, nên sáng nhau không dậy nổi thôi mà”
Nghe tôi lấy cớ như thế, mắt A-chan lại càng trợn tròn hơn nữa.
“Cậu lại thức khuya chơi game nữa hả? Làm ơn phân chia thời gian hợp lí một chút dùm đi”
“… Mmm, mình chỉ là hơi quá tập trung thôi mà”
Lúc lên cao trung, tôi bắt đầu bị ghiền thể loại otoge từ lúc A-chan cho tôi mượn một cái. Mỗi lần tôi mua được game mới, tôi lại sẽ tập trung hết sức vì quá hăng say mà quên giờ giấc.
“Đến mức mà thức thâu đêm lần nữa sao… cậu tiến tới đâu với ‘Người Yêu Tài Hoa’ rồi?”
“Người Yêu Tài Hoa” là một otoge tôi mới mua gần đây, và đang hi sinh giấc ngủ để có thể chơi nó nhiều hết mức có thể.
“Mmm, mình sắp xong route của Hoàng Tử tự đại Alan rồi”
Một trong những đối tượng chinh phục của “Người Yêu Tài Hoa”, Alan được lấy bối cảnh là một Hoàng Tử tự đại.
…Nhưng mà, cậu ta chỉ có hơi ngạo mạn thôi… Cơ bản mà nói cậu ta rất tử tế, không hề tự đại như bối cảnh game tí nào.
…Hở? …Như trong game, hở? …Tôi đang nghĩ cái gì thế này. Cứ như tôi tự mình gặp nhân vật trong game rồi vậy…
“Có chuyện gì sao?”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì A-chan lên tiếng ngắt dòng suy nghĩ của tôi, mặt nhìn có vẻ rất lo lắng.
“A, mmm. Không có gì đâu. A, mình phải ăn trưa nhanh lên!”
Vì hơn nửa giờ nghỉ trưa là bị la rầy rồi, nên tôi phải ăn nhanh hết mức nếu muốn ăn xong. Hơn nữa, bụng tôi bây giờ đói meo vì nãy chỉ ăn có mỗi một củ dưa leo thôi. Tôi nhanh chóng mở hộp bento Mẹ đã chuẩn bị cho tôi.
Trong lúc đang ăn, tôi vui vẻ tám chuyện với A-chan về mấy thứ otaku như thường lệ.
Sáng sớm thức dậy, đi học cùng một hộp bento của Mẹ làm, vui vẻ nói chuyện với bạn bè mình.
Đó là mỗi ngày của tôi. Mặc dù nó không khác gì thường lệ - nhưng vì lí do nào đó, tôi cảm thấy rất hoài niệm, cứ như tôi đang thiếu mất gì đó.
Nếu chuỗi ngày như thế này cứ tiếp tục thì tốt quá. Tại sao tôi lại đang nghĩ như thế?
Suốt mấy ngày sau đó, tiếng trình của tôi với otoge vẫn đang tiến hành thuận lợi. Hiện tại tôi đang trong quá trình đi route chinh phục Hoàng Tử siêu cấp S, Jared.
Nhưng mà… tại sao thế nhỉ. Tôi cứ có cảm giác gì gì đó không đúng. Đặc biệt mỗi khi tôi ngồi chơi “Người Yêu Tài Hoa”, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.
Cứ như tôi quên mất gì đó quan trọng lắm vậy… Tôi cứ có cảm giác kì lạ đó. Nhưng mà… dù tôi cố nghĩ đến mức nào đi nữa, tôi vẫn không nhớ gì cả.
Mỗi ngày sau đó đều cứ thế tiếp tục, cho đến một bữa trưa nọ. Tôi vẫn đang ăn trưa cùng A-chan như thường lệ.
“Cậu tiến triển đến đâu trong ‘Người Yêu Tài Hoa’ rồi?”
“Hiện tại, mình đang đi theo route chinh phục Hoàng Tử siêu cấp S, Jared”
Khi tôi trả lời như thế, vì lí do nào đó, A-chan làm một vẻ mặt phiền muộn.
Có chuyện gì đó, không hiểu tại sao A-chan hôm nay có vẻ khác thường. Tôi không thể nói chính xác là gì, nhưng có cảm giác như là cô ấy hôm nay chín chắn hơn mọi khi vậy.
“Ở trường thế nào, có vui không?”
“…Ể, à… Mmm”
Lần nữa, câu hỏi của A-chan hơi kì lạ không hiểu tại sao. Tôi trả lời, và chăm chú nhìn A-chan lúc này có vẻ khác thường vì lí do nào đó không biết.
Chỉ là, khuôn mặt của A-chan trước giờ vẫn thế này, vẫn là khuôn mặt tôi thân quen suốt từ hồi sơ trung đến giờ… ít ra lẽ ra nó phải là thế…
“….Ể-Ể!?”
Bất giác, tôi thốt lên kinh ngạc.
Gì thế này, trong giây lát, tôi vừa thấy một cô gái xinh đẹp có mái tóc trắng và mắt đỏ thay vì A-chan ngồi đó.
Chuyện gì vậy… Thật khó tin, khiến tôi phải dụi mắt liên tục nhiều lần, và lần nữa tôi nhìn người bạn của mình. Ở đó, vẫn là khuôn mặt của người bạn mà tôi vẫn thân quen.
Hôm nay sao tôi lạ thế nhỉ… Cứ tưởng tượng ra đủ thứ…
Vẫn tiếp tục cứng đờ nhìn chăm chăm người bạn của tôi, đột nhiên một nụ cười rất già dặn xuất hiện trên mặt A-chan.
“Mình đang rất vui. Gặp được cậu thế này, và lần nữa có thể ở bên cậu thế này. Nhưng mà… đây không phải là thế giới của cậu”
“…?”
Đây không phải là thế giới của tôi? A-chan đang nói gì vậy?
“Cậu đã có một thế giới của riêng mình rồi. Hơn nữa, còn có rất nhiều người đang chờ đợi cậu ở nơi đó nữa”
“… A-chan… Chính xác cậu đang nói gì vậy?”
Thấy tôi bối rối như thế, A-chan mỉm cười nhẹ nhàng.
“Hãy nghe đi, mọi ngươi đang gọi cậu kìa”
“…Ể…?”
A-chan vừa dứt lời, tôi đột nhiên nghe nhiều giọng nói
.
.
“Katarina, xin nàng hãy tỉnh dậy! Ta không thể tưởng tượng một cuộc đời mà thiếu nàng được!”
“Nee-san, tỉnh dậy đi! Chị đã hứa sẽ ở luôn bên em cơ mà!”
“Katarina-sama! Xin hãy tỉnh dậy! Nếu không có cậu ở đây làm sao mình có thể tiếp tục cố gắng chứ!”
“Tỉnh dậy đi! Cô còn định ngủ ở đó bao lâu nữa chứ hả! Cô gái ngốc này!”
“…Katarina, mở mắt ra đi, xin em đó”
“...Tôi cầu xin người đó. Katarina-sama, hãy mở mắt ra đi”
Những giọng nói thật hoài niệm biết bao… Những giọng nói mà tôi đã nghe suốt thời gian qua.
Cứ như có một màn sương nào đó chặn kí ức của tôi lại, tôi có một cảm giác cực kì mãnh liệt rằng có gì đó không ổn. Thế rồi màn sương ấy dần biến mất.
Những giọng nói hoài niệm đó… Em trai kế và bạn bè của tôi… những người quan trọng với tôi… Tại sao tôi lại có thể quên họ được cơ chứ.
Màn sương đã hoàn toàn biến mất, và rồi kí ức của tôi rõ ràng lại. Tôi đã nhớ lại mọi thứ.
Đúng như A-chan nói. Gia đình dịu dàng nhưng hay trách móc của tôi, người bạn thân otaku của tôi, otoge yêu thích nhất của tôi, thế giới này thực sự rất thoải mái. Nhưng mà… đây không còn là thế giới của tôi nữa.
Tôi có một thế giới mới rồi. Một gia đình và bạn bè mới… Ở thế giới mới này tôi cũng có không ít người quan trọng với mình.
Và, mọi người đang chờ tôi ở đó.
“Mình phải quay về thế giới của mình tôi. Có rất nhiều người quan trọng đang chờ đợi mình ở đó”, cảm xúc như thế của tôi trở nên mãnh liệt. Thế rồi tôi nghe những âm thanh “bốp bốp” rất kì lạ trong phòng học.
Khi nhìn lại thì, từ lúc nào không biết, những bạn học trong lớp nãy giờ đều đã biến mất hết rồi.
Chỉ còn tôi và A-chan ở trong phòng học này mà thôi. Mặt đất đã bắt đầu sụp đổ rồi. Những nơi nó sụp đổ, rơi vụn xuống tôi thấy được một ánh sáng chói lóa.
A, tôi nhận ra rằng nếu mình nhảy xuống đó tôi sẽ quay về thế giới kia.
“A, đúng rồi! A-chan! Khi quay về thế giới của mình mình còn phải giúp Maria nữa! Vì cậu là A-chan, nên cậu có biết Maria đang ở đâu không? Nói mình với!”
Vì cô ấy đã phá đảo game rồi, nên cô ấy hẳn đã biết mọi thứ.
“Mình biết. Maria vẫn còn ở trong trường. Có một phòng bí mật trong trường. nó – “
A-chan nói chi tiết về nơi đó. Trong lúc đó, mặt đất vẫn tiếp tục nứt vỡ, và tôi sắp bị kéo vào trong ánh sáng đó.
Không còn thời gian nữa… Phải chi tôi nhớ ra sớm hơn, đã còn rất nhiều thứ tôi muốn nói với A-chan.
“A, còn một chuyện nữa. Tại sao hội trưởng…”
Tại sao lúc tôi hỏi anh ta câu hỏi đó mặt anh ta lại đau đớn đến sắp khóc như thế. Cuối cùng, mặt sàn dưới chân tôi cũng vỡ ra. Ngay sau khi mặt sàn hoàn toàn vỡ hết thì tôi sẽ bị kéo vào ánh sáng kia.
A-chan nhìn tôi với một ánh mắt dịu dàng.
“Vì cậu là cậu, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi. Giống như cách mà cậu đã cứu rỗi mọi người, cậu cũng sẽ có thể cứu rỗi được hội trưởng nữa. Tên thật của cậu ta là – “
“Ể? Cứu rỗi? Tên thật?”
Nghe những lời tôi không hiểu đó, tôi hỏi lại cô ấy, nhưng cơ thể tôi đã bị hút vào ánh sáng rồi.
Tôi gần như không thấy được khuôn mặt của A-chan nữa. Vây đây là lúc tôi tạm biệt A-chan. Người bạn thân của tôi từ hồi sơ trung. Nhờ cô ấy mà tôi mới lên được cao trung để học. Cô ấy giúp đỡ tôi nhiều, rất nhiều. Thế nhưng… vì tai nạn đó – tôi đã không thể nói lời cảm ơn hay tạm biệt với cô ấy được. Đây là cơ hôi cuối của tôi.
“A A-chan. Mình rất hạnh phúc vì suốt thời gian qua lại lần nữa gặp được cậu! Tạm biệt, và cảm ơn vì mọi thứ cậu đã làm cho mình!”
Tôi lấy hết sức hét lên cho A-chan nghe, lúc này không còn nhìn thấy được cô ấy nữa, không biết những lời của tôi có chạm đến cô ấy không.
“Mình cũng rất hạnh phúc. Hiện tại mình lần nữa đang ở bên cậu với thân phận là Sophia. Tạm biệt, và cảm ơn rất nhiều, bạn thân của mình”
Những lời cuối cùng của A-chan không lọt vào tai tôi.
Khi mở mắt ra, tôi thấy Sophia đang ở bên cạnh khóc sướt mướt.
Ở sau lưng cô ấy, Jared, Keith, Mary, Alan và Nico cũng ở đó. Những người quan trọng nhất với tôi. A, tôi đã trở về thế giới của mình rồi.
Thấy tôi tỉnh dậy, Sophia vòng tay ôm tôi, và khóc còn lớn hơn nữa. Mary bình thường lúc nào cũng bình tĩnh cũng đang giàn giụa nước mắt, đến ôm tôi thật chặt. Mọi người còn lại thì nhìn tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Tôi thấy được mọi người đã lo lắng cho tôi đến mức nào.
Đây là thế giới của tôi. Thế giới có những người quan trọng nhất với tôi. Vì thế - tôi muốn bảo vệ thế giới này cùng mọi người.
Tôi chắc chắn sẽ không cho phép anh làm ra một bad end tệ hại như thế!