• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 70: Tìm ra quản gia tập sự

Độ dài 1,179 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-12-08 03:00:08

Hôm nay tôi đã đưa Laurier tới lãnh địa. Vì đường đi khá dài, Sasha thì chưa thể ra ngoài được lâu nên tôi đã quyết định để nàng ấy ở nhà. Nghe như vậy thì nàng ấy đã phụng phịu hờn dỗi tôi một lúc, nhưng sau khi tôi nói rằng tôi sẽ đền bù cho nàng khi về nhà, lúc đó Sasha mới thôi không giận nữa. Mục đích của chuyến đi lần này không chỉ là vì công việc, mà còn để cảm ơn vì món quà người dân lãnh địa đã gửi đến để chúc mừng ngày chào đời của Mint và Basil. À thì, một lãnh chúa phải đi cảm ơn người dân lãnh địa mình vì những món quà nghe có vẻ lạ lẫm nhỉ, nhưng đó là việc nên làm nên tôi sẽ làm thôi.

Sau khi đã đi thăm nhiều nơi, điểm đến tiếp theo của chúng tôi là cô nhi viện. Tại đó, chúng tôi được một người đàn ông ăn mặc như một linh mục chào đón.

“Ôi trời, Công tước Fall đấy à. Cảm ơn ngài đã tới thăm.”

“Lâu rồi không gặp, thưa cha. Cảm ơn vì đã gửi quà chúc mừng ngày ra đời của các con tôi.”

Viện trưởng của Cô nhi viện và cũng là linh mục trưởng của nhà thờ, đang cúi đầu đầy cung kính

“Chúng tôi đã được Công tước Fall giúp đỡ rất nhiều. Chính bọn trẻ đã lên ý tưởng chuẩn bị những món quà đó để tỏ lòng biết ơn ngài đấy.”

“Ra là vậy… bọn trẻ sao rồi?”

“Vâng, chúng vẫn khỏe. Ngài muốn gặp bọn trẻ không?”

“Tất nhiên rồi, chắc Laurier cũng muốn chơi với các bạn lắm, nói chuyện với người lớn mãi rồi cũng có gì vui đâu.”

“Mời đi lối này.”

Chúng tôi được dẫn đường tới cô nhi viện được xây bên cạnh nhà thờ. Lúc đó, đám trẻ trong cô nhi viện đang ở trong, có lẽ đang học viết và đọc. Chính tôi là người đã sắp xếp một giáo viên vào cô nhi viện để dạy học cho bọn trẻ.

Kiến thức là hành trang quan trọng cho tương lai khi trưởng thành mà.

“Ah, ngài Công tước kìa!”

Khi tôi đang suy nghĩ như vậy thì đám trẻ trong cô nhi viện bắt đầu xúm lại, có vẻ như chúng đã nhận thấy sự xuất hiện của tôi và Laurier. Thấy được cảnh tượng đó, cô giáo đang đứng lớp bật cười và cúi chào tôi.

“Lâu rồi không gặp ngài, thưa Công tước Fall.”

“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn lớp học của mọi người nhé.”

“Không sao đâu, chúng tôi cũng vừa mới kết thúc giờ học ấy mà.”

“Vậy sao… Laurier, ra chơi với các bạn đi con.”

“Vậy có được không ạ?”

Tôi mỉm cười khi nhìn cô con gái Laurier đang nghiêng đầu của mình.

“Con cứ chơi thoải mái đi, đừng để bị thương là được.”

“...Vâng!”

Nói xong, Laurier chạy đi chơi cùng với bọn trẻ trong cô nhi viện. Vị linh mục đang đứng nhìn nãy giờ, mỉm cười và nói.

“Cha con ngài có vẻ thân thiết với nhau nhỉ.”

“Con bé là một bé gái đáng yêu. Vậy… ở đây mọi người còn cần tôi hỗ trợ gì không?”

“Khoản tài trợ hàng tháng của ngài Công tước cho chúng tôi còn hơn cả đủ rồi.”

“Vậy sao… nếu có chuyện khẩn cấp cần giúp đỡ thì đừng ngần ngại nói với tôi nhé.”

Nghe vậy, vị linh mục cười và nói.

“Còn ở đâu tài trợ được cho chúng tôi nhiều như ở đây nữa. Vậy là quá đầy đủ rồi.”

“Vậy thì tốt. Tôi chỉ muốn bọn trẻ được có một cuộc sống hạnh phúc nhất có thể thôi.”

“Tôi nghĩ chỉ cần nghe được lời nói đó thôi thì bất cứ ai cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Cơ mà… dinh thự nhà Công tước có thiếu nhân lực không?”

“Sao tự dưng cha lại hỏi vậy?”

Tôi hỏi tỏ ý không hiểu, vị linh mục lại cười và nói tiếp.

“Thật ra, có vài đứa trẻ muốn được làm việc trong dinh thự Công tước trong tương lai. Mặc dù hiện tại chúng còn trẻ nhưng đã hoàn thành các chương trình giáo dục ở đây rồi. Nếu như Công tước ưng thì hay là thử tuyển chúng vào làm xem sao. Nếu được như vậy thì bọn trẻ sẽ vui lắm.”

Nghe nói như vậy, tôi suy nghĩ một hồi lâu. Ở cô nhi viện, tôi đã tài trợ chương trình giáo dục cần thiết cho tương lai cho bọn trẻ như đọc, viết, làm toán, ý thức đạo đức và lễ nghi, nếu hoàn thành chương trình giáo dục đó thì có thể dễ dàng tìm việc làm lao động…

“Vậy bây giờ tôi có thể gặp chúng không?”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

Nói xong, cha xứ đưa tay ra hiệu cho giáo viên ở gần đó dẫn tới chỗ chúng tôi 4 đứa trẻ. Tất cả là 3 nữ và 1 nam. Và cậu bé kia có hai màu mắt khác nhau. Loạn sắc tố mắt sao? Trông cậu bé này quen quá, nhưng chắc đó chỉ là tưởng tượng của tôi thôi. Nghĩ như vậy, tôi bắt đầu trò chuyện với bọn trẻ.

 “Cha xứ nói rằng các cháu muốn làm việc trong dinh thự của ta… có đúng là như vậy không?”

“V-Vâng! Chúng cháu muốn làm cho ngài Công tước ạ!”

“Các cháu có chắc chắn là muốn làm việc ở đó không? Nếu như các cháu muốn làm gì khác thì không cần do dự đâu.”

“Ngài Công tước đã giúp đỡ chúng cháu rất nhiều, vậy nên chúng cháu cũng muốn trả ơn ngài!”

Đây là một dấu hiệu triển vọng đấy, nhưng nhìn kiểu gì thì chúng cũng chỉ là những đứa trẻ mới lên 10… Thôi, chắc tôi sẽ nhận chúng vào học việc trước vậy, cũng tiện cho việc học cách ứng xử trong xã hội trước. Cũng may mắn rằng phần kiểm tra lý lịch của bọn trẻ không tốn quá nhiều thời gian (Một phần là vì chúng đều là trẻ mồ côi), nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ tuyển chúng.

Tôi đưa mắt nhìn những đứa trẻ đang bồn chồn và nhẹ nhàng hỏi chúng.

“Các cháu có thể cho ta biết tên không?

“C-Cháu là Miria ạ!”

“...Cháu là Yuri.”

“Reina ạ.”

“Cháu là Miguel.”

“Được rồi, vậy Miria, Yuri và Reina, các cháu sẽ học việc để trở thành hầu gái… còn cháu, Miguel, cháu nghĩ sao về việc học làm quản gia?”

Sau khi tôi nói vậy, bọn trẻ đều gật đầu, còn Miguel thì kiên định nhìn tôi và nói.

“Cháu sẽ làm mọi thứ để giúp ngài Công tước. Cháu sẽ cố gắng ạ!”

Tôi rất mừng khi thấy cậu bé nhiệt huyết như vậy, nhưng mà… muốn được quản gia trưởng Zeke công nhận thì cũng phải trải qua một chặng đường gian nan đấy. Nhưng nếu cậu bé đã quyết như vậy thì tôi sẽ để Zeke toàn quyền đánh giá… Nghĩ như vậy, tôi tiếp tục nói chuyện với bọn trẻ cho đến khi Laurier quay trở lại. 

Bình luận (0)Facebook