• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 38: Một trận chiến nho nhỏ

Độ dài 521 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 05:14:45

"Ồ, về rồi đấy à."

Ngay khi tôi vừa bế Laurier đến trước cửa phòng của Sasha, tôi bỗng nghe thấy tiếng mẹ tôi từ trong phòng bước ra.

"Mẹ, Sasha đã dậy chưa?"

"Cháu chào bà ạ!"

Laurier đang được tôi bế trên tay mỉm cười chào mẹ tôi. Khi con bé làm vậy, mẹ đã cười dịu dàng đáp lại cô cháu gái đáng yêu.

"Sasha dậy rồi đó, con bé đang đợi con trở về, vậy nên nhanh vào đi."

"Vâng."

Nghe thấy vậy, tôi định bước vào phòng cùng với Laurier trên tay thì đột nhiên mẹ tôi đưa tay ra khiến tôi phải quay lại nhìn mẹ bằng ánh nhìn khó hiểu.

"Cái tay đó là sao vậy? Rất tiếc là con không có mua quà lưu niệm về cho mẹ đâu."

"Tất nhiên là ta không cần thứ đó. Ta muốn mượn cô cháu gái đáng yêu của ta một chút."

Ra là vậy. Ý mẹ tôi là Laurier. Mẹ có vẻ thích Laurier quá nhỉ... nhưng tôi lại không muốn làm theo ý bà ấy bởi vì tôi muốn giữ cô con gái đáng yêu này bên cạnh mình thêm chút nữa.

"Hôm nay con muốn dành chút thời gian thư giãn cùng con bé để nạp năng lượng..."

"Chuyện đó để lúc khác. Giờ ta muốn uống trà với Laurier."

Một tia lửa điện rẹt qua giữa hai mẹ con tôi, con gái tôi và cháu gái bà đang được đặt lên bàn cân... Nhận thấy được bầu không khí căng thẳng xung quanh, Laurier rụt rè nói.

"Cha ơi... cha và bà nội không thân nhau ạ?"

Dù sao thì sau lần này tôi vẫn có thể gặp Laurier. Tôi cũng không biết mình nên làm gì nữa. Nhưng tôi nghĩ rằng mình vẫn nên làm gì đó trong tình huống này.

Đây có thể giống như một trò đùa với Laurier, nhưng khi tôi nghĩ về sự phát triển này không nên tiến triển thêm nữa, thế là tôi đã tự nguyện giơ cờ trắng chịu thua trước mẹ tôi.

"Laurier... ta xin lỗi, nhưng con có thể chờ ta trong lúc uống trà với bà nội được không, ta sẽ tham gia với con sau."

Như vậy có ổn không nhỉ? Khi mắt của tôi và mẹ chạm nhau, mẹ tôi gật đầu rồi đưa tay ra cho Laurier.

"Đi nào Laurier, chúng ta cùng nhau đợi nhé."

"...Vâng ạ"

Laurier buông tay tôi ra rồi với tay với mẹ tôi. Nhưng con bé trông có vẻ hơi ủ rũ, thấy vậy, tôi liền đưa tay xoa đầu rồi cười với con.

"...Không sao đâu nhé, Sasha... ta sẽ quay lại ngay sau khi nói chuyện với mẹ con, trong lúc đó con có thể nói chuyện với bà nội nhé."

"...Vâng ạ!"

Laurier đáp lại tôi bằng một nụ cười xinh như thiên thần. Tôi có thể cảm nhận được rằng mỗi khi tôi nhìn thấy nụ cười đó của Laurier tôi lại cảm giác như mình đang nhìn một tiên nữa giáng trần. Chắc tôi đã mệt mỏi lắm, tôi để Laurier đi cùng với mẹ sau đó vào trong phòng của cô vợ Sasha đáng yếu và xinh đẹp của mình.

Bình luận (0)Facebook