Chương 21 Khép lại khoảng cách thêm chút
Độ dài 1,933 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-23 11:30:20
“Được rồi, Em sẽ đưa Shizuna về nhà đây.”
“Okay~. Bye bye, Shizuna-chan.”
“Vâng, tạm biệt Chisa-san.”
Để lại Chisa trong phòng, Ryuichi dẫn Shizuna ra ngoài.
“...em ghen.”
“Vì chị ấy ở lại?”
“Vâng. Em cũng muốn ở bên anh...nhưng ngày mai chúng ta phải đi học.”
Rõ ràng, Shizuna đang ghen tị với Chisa vì chị ấy được ngủ nhờ qua đêm. Tất nhiên, cô kiềm chế lại vì ngày mai họ vẫn phải tới trường. Về phần Chisa, chị ấy cũng phải dự lớp đại học ngày mai, nhưng chị ấy có dư thời gian vì bài giảng của chị ấy bắt đầu muộn hơn giờ học của Ryuichi và Shizuna.
“À, phải rồi. Hai người nói về cái gì lúc anh đang đi tắm?”
“Ah, thì....”
Shizuna kể cậu nghe những gì cô và Chisa đã nói. Theo lời cô thì Chisa bảo cô thi thoảng nên chủ động tấn công Ryuichi với nhiều phiên bản khác của bản thân để khiến cậu phấn khích, nên chị ấy gợi ý cô thử diện đồ như gyaru. Shizuna gật đầu đầy háo hức, dường như đang hi vọng Ryuichi sẽ rất vui.
“Đừng.”
“Huh?”
“Em ổn theo cách hiện tại rồi.”
Như cậu đã nói trước đó, Ryuichi giờ ưng vẻ trầm lặng và quý phái hơn là đồng bóng và khoa trương. Cậu nghĩ rằng Shizuna ‘biến chất’ trong manga cũng hấp dẫn theo cách riêng, cậu vẫn nghĩ rằng vẻ trong sáng ngây thơ của hiện tại vẫn phù hợp với cô ấy hơn.
“Em đã bị nhuốm màu rồi.”
“Shizuna mà anh biết không còn nữa rồi Sohei-kun.”
“Fufu, trái tim và cơ thể em đều đã bị anh ấp cướp mất rồi.”
Ngay cả lúc này đây cậu vẫn có thể gợi nhắc lại Shizuna damdang và tục tĩu...và nó không tệ tí nào. Nhưng đó không phải Shizuna. Tuy cũng là Shizuna, nhưng lại là Shizuna bị nhuốm một thứ màu của sự khoái cảm và là hiện thân cho những khao khát phàm tục của Ryuichi.
“Anh thích em theo cách hiện tại hơn à Ryuichi-kun?”
“Ye. Đừng thay đổi thành cái gì kỳ lạ. Em của hiện tại đã hoàn toàn đáng yêu lắm rồi.”
“..R-Ra vậy ♪.”
Cô mỉm cười hạnh phúc khi cậu nói rằng mình thích Shizuna theo cách của hiện tại. Cô ngả người về phía Ryuichi, ôm trọn cánh tay lực lưỡng của cậu vào ngực cô.
“Nhưng nếu em chỉ định tạm thời ăn mặc như gyaru cho vui và không làm thật, thì anh cũng ổn với nó. Anh cũng có vẻ khá hứng thú với em ăn diện khác với bình thường.”
“Ah, vậy ạ...”
Ryuichi gật đầu, thầm nghĩ rằng “Chà, nếu chỉ thay đổi tạm thời chắc sẽ ổn thôi.” Tuy nhiên, dù suy nghĩ của cô có biến thiên đến độ nào đi chăng nữa, cậu không muốn Shizuna của hiện tại đổi thay. Đó là lý do tại sao cậu thề phải trông chừng cô chặt chẽ để đảm bảo không có gì vượt qua tầm kiểm soát.
...Ugh, mình nghĩ mình là ai chứ? Chú ý cô ấy chặt chẽ từ giờ trở đi? Mình nghe cứ như bạn trai cô ấy không bằng, Ryuichi lặng lẽ cười trừ. Tuy đã chấp nhận tình cảm Shizuna dành cho cậu, đáng buồn thay cậu vẫn chưa nảy sinh được tình cảm lãng mạng với cô. Cậu nhận thức được rõ mối quan hệ họ có hiện tại đi trái lại với quy chuẩn xã hội, nhưng nếu đó đã là mong muốn của Shizuna, thì việc Ryuichi đáp lại nó chẳng lấy gì làm lạ.
“Tiện thể này, Shizuna; em có hiểu gyaru là gì không đấy?”
“...Biết chớ~.”
Có khá nhiều loại gyaru, phổ biến nhất là những cô nàng ăn mặc cầu kỳ trong lớp học. Nên có vẻ Shizuna đã cố đóng giả một trong số họ, nhưng hình như cái nhìn của Shizuna về gyaru có chút lỗi thời.
“Biết chớ...”
“Biết chớ?”
“Biết chớ nhể!”
“.......”
“Đ-Đừng chỉ mỗi nhìn em thế!”
Ryuichi khá bất ngờ khi cậu nghe cô ấy sử dụng cụm từ thịnh hành từ hai mươi năm về trước. Thấy gương mặt Shizuna đỏ chót dần ngay trước mắt, bờ vai cậu không khỏi run lên như có thể phì bất cứ lúc nào.
“Cái đó chắc chắn không phải là quá cổ lỗ sĩ rồi sao?”
“C-Chỉ là công tắc gyaru trong em chưa lên số thôi. Ya giờ mới tổ lái nè?”
“...Pfft.”
“Trời ạ!”
Shizuna phồng má nhìn Ryuichi tiếp tục cười lớn. Cô giận dỗi gầm gừ, Grrrr, và liên tục thúc nhẹ vào ngực Ryuichi. Đó là biểu hiện của sự xấu hổ và tủi hờn của Shizuna, nhưng thế cũng là quá mức đáng yêu rồi.
“Chà, chỉ cần nhớ lấy. Tất cả những gì anh muốn nói là em của hiện tại đã là quá ổn rồi.”
“...Vâng.”
Lời nói của Ryuichi dường như đã thuyết phục được cô nàng. Họ rồi cùng nhau băng qua phố phường đêm khuya khoắt. Trời quá tối để giữ an toàn cho một cô gái trẻ, nhưng Shizuna chẳng sợ tí nào, phần là bởi có Ryuichi ở bên cạnh. Chứ thực ra, cô vẫn luôn ngước lên ngắm nhìn gương mặt Ryuichi, chẳng bận tâm gì khả năng gặp phải tội phạm cả.
“...Ryuichi nè.”
“Gì?”
“Có công viên gần đây. Chúng ta ghé qua chút nhé?”
“Được thôi, anh không ngại đâu.”
Cậu gật đầu tán thành ý kiến của Shizuna vì chẳng có lý do cụ thể nào để cậu từ chối cả. Cậu có lẽ sẽ về muộn hơn chút, nhưng cậu chắc chắn Chisa chẳng lấy làm phiền đâu. Tuy vậy, để đề phòng thôi, Ryuichi vẫn báo lại cho Chisa bằng điện thoại của cậu.
“Tới nơi rồi.”
Nơi mà Shizuna dắt cậu tới là một điểm khá nhỏ trong công viên. Nó chỉ có vài chiếc xích đu để chơi, và tất nhiên chẳng có dấu hiệu sự sống nào khác ở đây, nên không gian rất tĩnh mịch. Shizuna nắm lấy tay Ryuichi và kéo cậu tới chỗ xích đu, cả hai rồi cùng ngồi xuống.
“Vậy? Tại sao chúng ta lại ở đây?”
Cậu tự hỏi liệu phải chăng cô ấy muốn ở bên cậu lâu hơn, nhưng có vẻ ngoài đó ra vẫn còn điều khác. Cô dường như đang hơi miễn cưỡng mấp môi, càng khiến Ryuichi chắc thêm rằng cô có điều khó nói với cậu.
“Em có thể hỏi anh bất cứ điều gì. Anh sẽ trả lời ở một mức độ nhất định.”
Dù Ryuichi có ở bên bất cứ cô gái nào khác, cậu cũng sẽ không đi xa đến mức này. Cậu nói vậy vì người đang ở bên cậu là Shizuna, và bởi cả hai đã đủ thân thiết để nhảy cóc cả đống công đoạn rồi vào thẳng seggg. Shizuna nhìn xuống trong giây lát, rồi ngay lập tức chăm chú đối mắt Ryuichi.
“...Em có nghe được từ Chisa-san...về quan hệ của anh với gia đình mình...nên, umm...”
“Ah, ra là về cái đó.”
Dường như Shizuna muốn biết hơn về mối quan hệ của Ryuichi với gia đình cậu. Cậu có bảo cô là cha mẹ cậu đều đã ra đi, nhưng không nhắc gì đến khoảng thời gian họ sống bên nhau. Với Ryuichi, đó là điều cậu chẳng muốn nhắc lại tí nào, mà cũng không việc gì phải làm phức tạp hóa lên, dù gì thì cũng đã có người biết về nó rồi.
“Chà, so với những gia đình khác, thì của anh thảm hại hơn nhiều. Vẫn muốn nghe chứ?”
“...Em muốn hiểu hơn về Ryuichi-kun. Dù là gì đi nữa. Tất nhiên, nếu anh không muốn nhắc đến thì cũng ổn thôi.”
“Đấy là câu của anh mới đúng. Anh đang hỏi là liệu em muốn nghe cái câu chuyện chẳng mấy vui vẻ đó hay không.”
Khi được cậu hỏi lại thế, Shizuna lẩm bẩm rằng mình ổn. Ryuichi gật đầu và bắt đầu nói. Cậu kể cô nghe về thời thơ ấu lúc cả cha lẫn mẹ đều chẳng trao cho cậu một chút tình thương, và cả sau cái chết của cha mẹ cậu, ông nội nhận nuôi cậu nhưng chẳng coi cậu khác gì một khối u ác tính, đồng thời là lý do tại sao giờ cậu lại sống một mình.
“......”
Như Ryuichi vừa nói, đó chẳng phải câu truyện thú vị gì để nghe. Shizuna trông không có vẻ gì hối hận sau những gì được nghe, nhưng cậu có thể thấy cô đang cắn chặt lấy môi mình đầy đau xót.
“Này, này, sao em lại làm thế... Chà, anh đoán đây cũng là một kiểu tốt bụng của em hửm. Đừng làm vẻ mặt đó cho câu chuyện buồn của tên khốn này chứ.”
“Anh không phải một tên khốn Ryuichi-kun... Anh chắc chắn không phải một tên khốn!”
Shizuna lớn tiếng phản bác lại cậu, hét lên rằng cậu không hề là một tên khốn vô tích sự. Giọng nói của cô vang vọng khắp nơi công viên tĩnh mịch. Shizuna nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngỡ ngàng của Ryuichi, để làm rõ rằng cô không giỡn chút nào.
“..Em quả đúng thực chính là ánh sáng. Cảm giác cứ như em có thể soi sáng mọi thứ vậy, không kể dù có tối tới mức nào đi nữa. Em đúng là một cô gái tuyệt vời đấy Shizuna.”
“Em chỉ...chỉ muốn rọi lối cho mình anh thôi, Ryuichi-kun. Đấy mới là quan trọng nhất.”
“Em đã làm tốt phần việc của mình rồi, ít nhất là tối hơn hẳn cái đèn đường cũ trông như sắp hỏng tới nơi đằng kia kìa.”
Ryuichi chuyển hướng chú ý tới nơi ánh sáng chập chờn của chiếc đèn đường, có vẻ sẽ sớm tắt ngủm. Shizuna cười gượng trước cái so sánh khập khiễng đó, nhưng rồi nhanh chóng ngả người về phía Ryuichi lần nữa.
“Em sẽ nói lại thêm nữa và nữa, Ryuichi-kun. Em sẽ ở bên anh nhiều nhất có thể. Em muốn ở đó vì anh, và em sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ của mình dù cho có ai nói gì đi chăng nữa, bởi đó chính là mong muốn của em.”
“...Anh hiểu rồi.”
“Vâng! ♪”
Gần như trong vô thức, Ryuichi ôm lấy Shizuna vào lòng. Dưới bầu trời đêm se lạnh, hơi ấm từ cơ thể cô mang lại cảm giác thật dễ chịu. Cô ấy lại biết thêm một điều nữa về mình mất rồi, Ryuichi thầm nghĩ khi cậu ngước nhìn lên bầu trời đêm khuya nơi đang bị những vì sao chiếm trọn.
“...Nhưng thế này chưa đủ.”
“Hmm?”
“Em muốn biết nhiều hơn và hơn nữa về anh cơ, Ryuichi-kun. Nên...!”
Cô lùi lại chút khỏi Ryuichi và nhe răng nở nụ cười tươi như thể đang có âm mưu gì đó. Nụ cười ấy tuy rất đẹp, nhưng đáng buồn thay cậu biết đằng sau cô đang che giấu kế hoạch gì đó nên chẳng thể nào tận hưởng trọn vẹn nổi.
“Em sẽ gắn bó với anh hơn rất nhiều nữa kể từ giờ trở đi!”
“C-Chắc chắn rồi...”
“Chuẩn bị dần đi là vừa...được chứ?”
Đôi mắt cô dường như đang cháy lên ngọn lửa quyết tâm và thứ tình cảm dạt dào không sao ngăn lại được dành cho Ryuichi.
Ban đầu Ryuichi sững người lại trước động lực của Shizuna, nhưng rồi cậu mau chóng nở nụ cười giống Shizuna làm ban nãy, và đưa hỏi.
“Shizuna, cuối tuần này có kế hoạch gì không?”
“Không, sao ạ...?”
“Đi chơi đâu đó không?”
“Đi chứ.”
Quyết định của cô rất nhanh, gần như là nhanh quá mức, nhưng cả hai vẫn trao nhau một nụ cười. Và đó là cách họ quyết định kế hoạch đi chơi cuối tuần