Chương 17 Sức mạnh của nữ chính Shizuna sau khi hành sự đã vượt quá biểu đồ
Độ dài 2,220 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-01-18 15:00:20
“.....”
“Shizuna?”
“.....!”
Shizuna nhìn chằm chằm vào Ryuichi khi cậu gọi tên cô, khiến cô ngượng ngùng che mặt mình lại dưới lớp chăn. Ryuichi đã xuống giường một bước trước Shizuna, cười khúc khích trước cảnh tượng. Chà, không cần phải nói cả Ryuichi cũng sẽ không dễ dàng gì quên được điều họ vừa làm.
“Em còn thấy đau ở đâu không?”
“...Không còn chỗ nào đau nữa, nhưng có một cảm giác là lạ âm ỉ.”
“Lần đầu là như vậy đấy. Em sẽ quen sau khi làm thêm vài lần... thực ra, không có gì đâu.”
Ryuichi cắt ngang câu nói của mình. Cậu hiện chẳng mặc gì ngoài cái quần; phần thân trên cường tráng của cậu hoàn toàn để lộ vẻ tuyệt vời của nó. Ở phía còn lại, Shizuna, người đang trốn dưới lớp chăn thì lại chẳng mặc gì cả. Điều này có nghĩa: họ đã vượt rào từ a đến z. Tất nhiên, họ đều tuân theo ranh giới đã được vạch ra trước đó.
“Anh có ý gì khi nói ‘không có gì đâu’?”
“Hửm?”
“Đó có nghĩa là.... anh sẽ không làm với em nữa?”
Giọng cô có vẻ rất buồn, nhưng đồng thời lóe lên chút hi vọng. Không ngờ cô sẽ nói như vậy, đôi mắt Ryuichi mở to đầy kinh ngạc, nhưng cậu ngay lập tức đưa tay ra và xoa đầu cô.
“Trời ơi, em đáng yêu quá đấy nhỉ? Vậy? Em đang nói là vẫn muốn làm vậy với anh trong tương lai?”
“Tất nhiên. Em đã trở thành bạn tình của anh, Ryuichi-kun. Em biết mối quan hệ này không phù hợp với qui chuẩn xã hội, nhưng em không sao ngăn lại cảm xúc dành cho anh. Đó là lý do tại sao em mong chúng ta có thể tiếp tục những gì chúng ta đã làm.”
“Ra vậy... Lại đây nào, Shizuna.”
“...Vâng! ♪”
Khi khi cậu bảo cô tới, Shizuna ngay lập tức ném tấm chăn sang một bên và nhảy vào người Ryuichi. Bởi vì cô đang chẳng mặc gì, cơ thể cô lộ ra hoàn toàn trước mắt Ryuichi. Cô sở hữu làn da trắng tuyệt đẹp, cũng như cả một thân hình vượt xa bất ngờ nữ sinh cao trung nào hết; thậm chí sau những gì đã nói và làm, cơ thể cô quá là hấp dẫn... đến mức lại khơi dậy ham muốn trong cậu.
“...Ryuichi-kun ♪. Em yêu anh... Em yêu anh nhiều nhắm~.”
Tuy họ mới chỉ chạm vào nhau thôi, biểu cảm của Shizuna đã trở thành thứ hạnh phúc nhát Ryuichi từng thấy. Bởi đó là lần đầu của cô, Ryuichi đã cẩn thận không quá mạnh bạo để tránh làm cô bị thương. Khía cạnh khổ dâm của Shizuna, đôi khi bộc lộ dưới vẻ hồn nhiên trong sáng của cô, đã hiện ra rõ đầy đủ dù đây là lần đầy của cô.
“Anh phải thừa nhận, Shizuna, em khá hoang dã ban nãy đấy. Nếu đó mới là lần đầu của em, anh không tưởng tượng nổi em sẽ biến thành loại quái thú gì sau này nữa.”
“Đừng nói thế chứ... Nhưng anh biết không, Ryuichi-kun –người duy nhất em để lộ khía cạnh đó ra chỉ có anh và riêng anh mà thôi.”
“Em ngọt ngào quá đấy.”
Ngay khi Shizuna ngước lên nhìn Ryuichi thì đôi môi cô bị cậu cướp lấy. Thông thường, một nụ hôn trong quan hệ của Ryuichi và Shizuna sẽ khiến họ ngượng ngùng và bối rối. Shizuna, tuy nhiên, lại chẳng ngượng ngùng tí nào. Cô chỉ ửng hồng hai bên má và đòi hỏi được hôn nhiều hơn.
“...Umm... Mặc dù là lần đầu của em, nó cảm giác sướng lắm. Nhưng bằng cách nào đó, em có thể phần nào đoán được nguyên do một phần từ anh mà ra. Chắc anh phải quen việc này lắm nhỉ?”
“Phải, cũng kha khá. Anh đã qua đêm với nhiều người phụ nữ trưởng thành hơn em, và anh hiểu mình nên làm gì để khiến con gái hạnh phúc. Nhưng kể cả vậy, em vẫn là một cô gái đơn giản và dễ hiểu đó em biết không? Em đơn giản là thích chơi mạnh bạo thôi đúng không?”
Ryuichi cười lớn trong khi Shizuna bên cạnh liên tục thúc vào ngực cậu. Tay Ryuichi vẫn luôn yên vị trên ngực cô suốt lúc họ nói chuyện. Bộ ngực đầy đặn của cô tràn ra ngay cả khi cậu đã lấy tay đỡ, đây là thứ cô được thừa hưởng từ Sakie, nhưng phản ứng của Shizuna mạnh mẽ và dữ dội hơn nhiều so với Sakie khi hành sự. Đúng như mong đợi từ nữ chính; nói cách khác cô được ban cho khả năng có thể trở nên hoang dã ngay trong lần đầu.
“O-Oh...! Chỗ đó đi...!!!”
Phản ứng của cô tuyệt vời đến nỗi khiến Ryuichi phấn khích hơn bình thường, đó là điều khiến Ryuichi phải quyết định ngẫm lại.
“...Nhưng, em biết không...”
“Hmm?”
Hành sự với Shizuna khiến Ryuichi nhận ra cô phù hợp với cậu hơn bất cứ ai cậu từng làm cùng trước đây. Ryuichi không hề ghét Shizuna, và với Shizuna, không nghi ngờ gì cô hoàn toàn thích Ryuichi. Đó có lẽ là lý do tại sao cơ thể họ lại hợp nhau thế.
“Cơ thể em là cái tuyệt nhất anh từng làm cùng. Anh nghĩ chúng ta khá tương thích đó, em và anh.”
“...Em hiểu rồi ♪. Fufu, nghe vậy khiến em hạnh phúc lắm!”
Một người bình thường sẽ ít nhất nghĩ thêm chút, nhưng tuy nhiên, Shizuna mỉm cười hạnh phúc tựa như một cô bé được khen ngợi. Họ rồi bắt đầu trò chuyện với nhay một lúc trong tình trạng khoe thân, nhưng rồi họ nhận ra rằng họ vẫn phải tới trường ngày mai.
“Anh nên về nhà sớm. Dù sao thì ngày mai chúng ta cũng phải tới trường.”
“...Được rồi.”
Rõ ràng cô đang chán nản. Rồi Ryuichi bảo cô rằng cậu sẽ lại đến thăm lúc khác, Shizuna mỉm cười và cố gắng che đi vẻ u sầu. Khi cậu mặc đồ lên và bước ra đến hành lang, Shizuna và cả Sakie cũng đến tiễn cậu đi.
“Quay lại sớm nhé. Em sẽ chuẩn bị cho anh bữa ăn thịnh soạn hơn lần sai.”
“Thật nhé? Anh nên quay lại sớm nhất có thể...”
Ryuichi cảm thấy như cậu đã bị dính câu và bị thuần hóa bởi tay nghề của họ. Nhưng kể cả vậy, không thể phủ nhận rằng đồ ăn họ nấu thực sự rất ngon. Qúa ngon, nói thật, cậu ước mình có thể ăn như vậy mỗi ngày. Có người từng nói rằng, “Con đường ngắn nhất vào trái tim người đàn ông là qua đường dạ dày,” và đó có lẽ chính xác là những gì đang xảy đến với Ryuichi lúc này. Sau khi họ nói lời từ biệt, Ryuichi bước ra cửa trước trong khi Shizuna mặc áo khoác lên.
“Chuyện gì thế?”
“...Umm.”
Cậu tự hỏi liệu cô có gì muốn nói với cậu, nhưng Shizuna có vẻ còn khá do dự. Có lẽ cô quên gì đó, hoặc cũng có lẽ cô còn điều gì khác để nói với cậu. Ryuichi kiên nhẫn đợi cô, và cuối cùng, Shizuna mở miệng.
“...Em không biết gì về anh cả Ryuichi-kun. Nhưng em chắc chắn anh không phải loại người trong những tin đồn.”
“Chúng không hẳn là sai đâu.”
Giá trị của thay đổi, nhưng bản chất thì vẫn như cũ. Trên thực tế, những tin đồn vẫn đúng trăm phần trăm cho đến mới đây.
“Đầu tiên, anh đã ngủ với mẹ em, và anh thậm chí còn ngủ với em mặc dù chúng ta không cả hẹn hò. Bạn tình... không hẳn là từ mà anh dùng để nói chúng ta, nhưng nó gần giống vậy. Với độ tuổi của học sinh cao trung, mối quan hệ đó là sai trái.
“Em không bận tâm tí nào đâu. Dù sao thì đó là những gì em muốn mà... Chắc là em sẽ không thể kể cho bạn bè việc chúng ta trở thành bạn tình, nhưng như thế chẳng là gì với em. Đây là cách em muốn tiếp tục mối quan hệ của chúng ta.”
“...Trời ạ.”
Thẳng thắn như mọi khi, cái con người này, Ryuichi nghĩ. Cô quả thực là một nữ chính. Mặc dù cô là một nữ chính sa ngã, nhưng Shizuna trước mặt cậu có một trái tim mạnh mẽ tới mức cậu không còn cảm thấy cái ấn tượng ban đầu của cô nữa. Cô thật rực rỡ, đó sẽ là nhận xét của Ryuichi về Shizuna hiện tại.
“...Em là màu trắng thuần khiết, Shizuna.”
“Hửm?”
Đôi mắt của Shizuna mở to trong kinh ngạc khi nghe lời thì thầm của Ryuichi. Ryuichi tiếp tục.
“Nếu anh là màu đen tuyền, buồn tẻ thì em, Shizuna, là màu trắng tinh khôi sẽ không bao giờ bị vấy bẩn bất kể mọi điều. Dù cho anh có làm gì, em sẽ mãi là màu trắng tinh khiết không tì vết ấy... Em là một thức màu rực rỡ, tuyệt đẹp.”
Cậu nói rồi quay người đi. Cậu bắt đầu bước đi, vẫy tay tạm biệt cô, nhưng ngay lập tức cậu cảm thấy một tác động nhỏ va vào phía sau lưng cậu. Cậu cảm thấy được cánh tay cô ôm quanh bụng mình; đôi gò to mềm mại đè lên lưng; và trán cô áp vào cậu.
“Anh thật sự không thể về nhà thế này, phải không?”
“...Em xin lỗi. Làm ơn hãy để em như vậy một lúc.”
Bên ngoài trời có gió se lạnh, nhưng cậu để Shizuna làm như cô muốn. Rồi có vẻ để trả lời Ryuichi, cô khẽ lẩm bẩm một mình.
“Như em đã nói lúc trước, em không thực sự biết điều gì về con người anh Ryuichi-kun. Em không biết tại sao trông anh lại đau khổ như thể anh phải chịu đựng điều gì trong lúc chúng ta làm tình, hay cả việc tại sao đôi khi anh lại chuyển đổi cái nhìn ân cần, quan tâm khi khác lại thành cái nhìn coi thường, trịch thượng đôi với phụ nữ.”
“...?!”
Những lời đó đánh sâu thẳng vào tâm can Ryuichi. Cậu cảm giác như thể vừa có ai đó nhìn lén vào con tim cậu. Tuy nhiên, bởi vì đó là Shizuna, cậu không hề cảm thấy khó chịu. Mà cậu tò mò hỏi tại sao cô ấy biết hơn.
Trước khi cậu nhận ra, cậu đã vô thức nắm lấy bàn tay cô ôm lấy cơ thể cậu. Trời rất lạnh, tất nhiên, đồng thời cũng thật ấm áp.
“Nếu đến một lúc nào đó khi anh quyết định kể em nghe mọi thứ. Em sẽ hạnh phúc lắng nghe tất cả. Anh nói rồi đúng không? Rằng em là màu trắng thuần khiết. Nên anh chớ có lo. Bất kể có chuyện gì xảy ra, sẽ luôn có một màu sắc bên cạnh anh không bao giờ thay đổi. Em sẽ luôn ở đó vì anh, như một màu sắc mạnh mẽ sẽ xóa đi mọi ưu phiền của anh.”
Đó là một câu nói nghe có vẻ sáo rỗng. Nhưng kể cả như vậy, chúng là những từ miêu tả đầy đủ con người của Shizuna. Cậu có thể thấy cô là một nữ chính chính hiệu. Những gì cậu nhớ từ thế giới trước đã chẳng còn quan trọng nữa –thấy cô như vậy khiến cậu phải mở mang tầm mắt trước vẻ đẹp của con người, kể cả cậu có muốn hay không.
Đặt tay cậu lên cô, Ryuichi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.
“Ah...”
“Chúng ta phải quay về sớm không lại dính chặt lấy nhau cả đêm mất. Anh sẽ gặp lại em sau Shizuna.”
“...Vâng. Em có thể có một nụ hôn cuối không Ryuichi-kun?”
“Được chứ.”
Không chút ngần ngại. Ryuichi đưa tay lên má Shizuna và hôn cô. Cuối cùng, Ryuichi tách khỏi Shizuna và bắt đầu bước đi quay về căn hộ.
“...Cả tấn trò nhảm nhí đã diễn ra hôm nay hửm?”
Cậu nhớ lại những sự kiện diễn ra hôm nay. Với cậu, thời gian họ dành bên nhau ngọt ngào đến khó tả, tựa như đường mật. Và đồng thời, cậu không ngờ tới những lời Shizuna nói với cậu trước khi họ chia tách.
“....Tôi đoán điều đó có nghĩa, đến cuối cùng, tôi vẫn là con ông, hửm, tên cờ hó khốn khiếp.”
Những giá trị bên trong cậu và cái cách cậu nhìn nhận phụ nữ; cậu than vãn đầy buồn bã về tất cả những những điều sai lệch bên trong con người cậu... Tuy nhiên, Ryuichi biết. Cậu biết rằng mặc cho những gì mình đã nói, bản thân cậu là kẻ tệ hại nhất trong tất cả.
Gương mặt của người phụ nữ cười vào cậu đầy bẩn thỉu; giọng nói biến chất của cô ta nói cậu chỉ gây tốn tiền và là một nỗi phiền toái... Tất cả chúng đều đe dọa để khiến Ryuichi suy sụp, nhưng nụ cười của Shizuna và lời nói của cô tới bên cậu tựa như anh nắng mặt trời rực rỡ soi tỏa trái tim.
“...Mình đoán... cũng không quá tệ.”
Với lời thủ tỉ tan vào hư vô, cậu mau chóng quay về nhà mình. Bước chân cậu nhẹ nhàng, trên gương mặt cũng có chút tươi vui.