Chương 29: Vòng đánh giá cấp địa ngục (3)
Độ dài 2,390 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-06 14:45:42
"Ý kiến cá nhân của tôi... Tôi thấy Seo Han làm tốt hơn một chút."
Kang Si Woo không hề do dự chọn tôi.
Lúc đó, hình như trong mắt Lee Do Kyung ánh lên nhiều điều muốn nói, nhưng may thay, anh ấy chấp nhận sự thất bại của mình bằng câu trả lời rõ ràng.
"Tôi đồng ý."
"Cảm ơn, em sẽ cố gắng hết sức."
Đó là toàn bộ câu chuyện về main vocal team A.
Tôi chỉ bước ra với niềm tin không muốn hối hận, nhưng tôi đã thành công.
Giọng ca chính, chức vụ mà tôi từng nghĩ mình không có khả năng làm được.
Cuộc sống diễn ra với những kỳ tích, khó mà đoán trước được tương lai.
Tôi thở dài, đây là chuyện tốt nhưng đồng thời cũng có nhiều việc phải lo lắng...
Tuy nhiên, tôi nên chinh phục ngọn núi cao này một lần trong đời, để hướng tới được công nhận tài năng toàn diện.
Chà, điều đó không đồng nghĩa với việc tôi sẽ khiêu chiến điểm yếu của mình bằng cách tranh đoạt thêm vai trò khác trong nhóm ra mắt chính thức đâu.
Tôi chỉ làm theo quan điểm của mình.
Nếu tôi tự tin làm tốt. Tôi sẽ thử thách.
Tôi cẩn thận lấy tờ giấy in lời bài hát mà tôi đã phân tích cẩn thận ra, đọc chúng.
Quyết định cuối cùng của chúng tôi sau nhiều lần cân nhắc là bài hát 'First Confession', một bài hát song ca nổi tiếng của ca sĩ Yoo Young và Jin.
Đặc điểm của bài hát này là không có đoạn nào gây ồn, ngoại trừ một số hợp âm nổi bật.
"Vì nó hay nên tăng cao độ lên thế này cũng đáng. Vấn đề ở chỗ này..."
Phần hoà âm cuối với những nốt cao.
Quan trọng là chú ý cách hát gọn gàng nhưng phải mới mẻ.
Tôi đã nỗ lực rất nhiều để hoàn thiện nó, nhưng...
'Seo Han, chất giọng của bạn rất hay nên đáng để thử làm vocal đấy.'
'Các nốt cao hát lên rồi nhưng ngân chưa tới phải không? Cao độ hơi thấp, có nên nâng thêm tông lên không?'
Lúc ấy, huấn luyện viên Yoo Min Seo đang nói đến nốt cao nhất trong bài hát này, nốt C thứ 2.
(*Dịch: tôi mù tịt về nhạc phổ, nếu không đúng, bạn nào có chuyên môn làm ơn giúp tôi sửa nó)
Đây cũng là phần nổi bật làm nên tên tiếng của 'First Confession'. Với khả năng hiện tại của tôi, khó có thể thực hiện thoải mái quãng giọng đó được.
Tuy nhiên, tôi tin lời Yoo Min Seo.
Tôi đoán cô ấy đề ra ý kiến đó vì thấy được tiềm năng tôi có.
Kiếp trước, tôi... tôi bỏ cuộc và chuyển part này cho người khác.
"Đương nhiên. Kiếp này, tôi tích đủ kinh nghiệm, tôi sẽ tiếp tục mà không bao giờ từ bỏ nữa. Cố lên nào, Seo Han." Tôi vỗ vào má, hắng giọng, bật ghi âm.
Vì không có ai giúp đỡ đưa ra nhận xét ngay lập tức, nên tôi ghi âm giọng hát lại, tự kiểm tra.
Có sự khác biệt giữa nghe khi đang hát và nghe qua máy ghi âm. Thông thường, bạn sẽ phát hiện một vài lỗi sai cực kỳ nhỏ sau khi nghe đi nghe lại nhiều lần. Luyện tập theo biện pháp này đã trở thành thói quen của thực tập sinh.
Khi âm nhạc được phát ra từ điện thoại, tôi bắt đầu hát.
Khoảnh khắc em đến, thế giới này ngừng quay
Anh tin rằng đây là tình yêu
Tôi nghĩ mình nên sử dụng Chest Voice (giọng ngực) để chạm tới nốt cao nhất có thể.
Tôi nhận được lời khuyên này từ huấn luyện viên Yoo Min Seo ở vòng cuối của kiếp trước...
Anh muốn biết
Mọi thứ về em
'Seo Han, tôi thích nghe bạn hát bùng nổ hơn.'
Có phải như thế này không?
Ah-
Anh muốn...
Phần khó khăn nhất.
Không dễ để hát đúng nốt cao trong lần thử đầu. Để hát được nốt cao lên đến cao độ nốt C thứ 2 một cách rõ ràng và thoải mái nhất tôi cần sự giúp đỡ của thầy Yoo Min Seo.
"Lại lần nữa."
Cô ấy bảo tôi nhả nốt cao ra như thể ném vụt nó lên không trung.
Khi lên những nốt cao, phải điều chỉnh khuôn miệng để phát âm to khoẻ hơn một cách rõ ràng nhất. Nếu khuôn miệng sai, âm thanh bị bóp nghẹt, nghe thực sự rất khó chịu.
Anh muốn biết
Mọi thứ về em
Yoo Min Seo không phải là một trong những huấn luyện viên thanh nhạc hàng đầu ở Hàn Quốc, nhưng nhận xét của cô ấy đã giúp tôi rất nhiều.
"Tốt hơn trước phải không?" Tôi lẩm bẩm, cười hài lòng.
Khi nghe lại phần âm thanh đã thu, tôi cảm thấy giọng hơi run, nhưng xem xét tổng thể, tôi đã tiến bộ hơn lần đầu.
"Ngày mai tôi sẽ giành ra vài tiếng, luyện tập lại lần nữa."
Lúc đó, giọng tôi gần như khản đặc.
Cũng giống khiêu vũ phải quan tâm đến tình trạng cơ thể, luyện thanh đòi hỏi tới tình trạng cổ họng.
Tôi uống một ngụm nước, chuẩn bị rời đi.
Mmmmm-
Tôi vừa bước ra khỏi phòng tập vừa ngân nga giai điệu của 'First Confession'.
Có nên mua thêm một lon coca trên đường trở về không?
Nhưng!
"Sao cậu lại nhìn tôi như thế? Sợ đấy."
Hử?
Khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc, tôi dừng chân theo bản năng.
***
"À..."
Tôi nghe thấy sự đáp lại ngay tức khắc là tiếng thở dài có thể khiến mặt đất rung chuyển.
Tôi đã nghe âm thanh này từ ai rồi nhỉ?
Giọng này... Lee Do Kyung?
Người thở dài là Kang Si Woo.
Bản năng tôi cảm thấy ngoài kia là giông bão, vì thế nó tự điều khiển cơ thể trốn đi.
Kang Si Woo mở miệng, nói với giọng cảnh báo, nghiêm khắc hơn lúc thảo luận cùng nhóm.
"Tôi muốn làm rõ một việc. Tôi nghiêm túc với sân khấu này. Không giống cậu, đây có thể là sân khấu cuối cùng của tôi, vì vậy tôi phải cố gắng hết sức. Cậu hãy im lặng thăng cấp, và làm điều mình muốn ở vòng tiếp theo. Tạm biệt."
Họ đang nói về gì vậy?
Tôi vểnh tai lên nghe mà không nhận ra bầu không khí của hai người họ như bị sợi dây bị kéo căng.
Thật tốt bởi hai người họ không thể nhìn thấy tôi ở đây, nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp tục, tôi không thể lặng lẽ đi qua hành lang bên kia được.
Mặc kệ tình hình, hai người đó không biết ở đây có mặt người thứ ba xuất hiện, họ bắt đầu lao vào chiến đấu một cách tàn nhẫn.
Một khuôn mặt ánh lên việc anh đã chịu đựng đủ trong phòng tập. Lee Do Kyung cười khẩy, gầm nhẹ: "Anh đúng là tên khốn buồn cười."
"..."
"Tôi biết phân biệt rạch ròi giữa đời thường và thực tế. Dù tôi ghét anh, tôi vẫn có thể cười với anh trước ống kính. Tôi biết quản lý biểu cảm của mình, còn anh, anh bỏ cuộc hoàn toàn rồi phải không?"
Giọng nói chế nhạo của Lee Do Kyung vang khắp hành lang yên tĩnh.
Lee Do Kyung có phải là loại người dễ dàng nói ra những câu ác ý với người khác như vậy không?
Anh ta khác đến mức tôi tự hỏi liệu những nụ cười tôi gặp suốt ngày hôm nay là thật hay giả.
Tôi vừa lẩm bẩm, vừa ôm lấy cái đầu đau nhức: "Lại có chuyện rồi..."
Đúng là lúc thảo luận, có một bầu không khí kỳ lạ giữa ba người chúng tôi.
Nhưng Kang Si Woo thường lơ đi nên tôi cũng cho qua.
Tuy nhiên, tôi đã lầm.
Chỉ cần nghe một đoạn ngắn cũng biết hai người họ là kẻ thù.
Tôi mừng vì hai người không thể hiện điều đó trước mắt quay.
Hai người có từng xung đột trong vòng đánh giá nhóm đầu tiên không?
Tên tôi đột nhiên được nhắc đến khi tôi đang chìm đắm trong tự hỏi.
"Anh có thành kiến với tôi nên mới chọn Do Seo Han làm giọng ca chính nhỉ?"
Tại sao câu chuyện lại đi theo hướng này?
Lee Do Kyung tỏ ra không hài lòng với quyết định về main vocal của Kang Si Woo.
"Do cậu tệ hơn thôi."
Kang Si Woo nói không sai.
Bởi vì lúc đó Lee Do Kyung xử lý bài hát với giọng không ổn định.
Sắc mặt của Lee Do Kyung càng trở nên thối rữa vì câu nói thẳng thừng của Kang Si Woo: "Cái gì?"
"Cậu hát tệ hơn, ai thấy cũng nói vậy thôi. Dù là cô Yoo Min Seo nghe được, cô ấy cũng không bao giờ giao vị trí hát chính cho cậu." Giọng trầm thấp nhẹ nhàng của Kang Si Woo nói bằng giai điệu lạnh lùng: "Hợp tác ư? Đừng đâm sau lưng tôi như lần trước."
Tôi ngây người một lúc, vì chuyện đó vốn là thương hiệu của Lee Jun Hyuk.
Thay vì giải quyết theo hướng tích cực, vì lý do nào đó mà tôi không biết, cuộc trò chuyện của hai người dường như là một mê cung vô tận.
"Sao? À, chuyện đó à?" Lee Do Kyung cười thừa nhận: "Anh vẫn còn giận tôi vì tôi cung cấp thông tin đó cho tổ sản xuất sao?"
"Bán lý lịch cá nhân của người khác để thu lợi là chuyện không nên làm. Cậu làm thế với tôi còn gì?"
"Chuyện tốt vẫn là chuyện tốt, dù sao nó cũng sẽ bị phát hiện ra thôi. Lợi dụng nó, biến chúng thành cơ hội là một ý tưởng không tồi phải không? Tưởng tượng xem nếu anh không thể lên hình vì thoả thuận không muốn công khai chuyện đó, có đáng không? Anh nên biết ơn tôi."
Vì thế...
Kết luận sơ bộ là, Lee Do Kyung đã kể về lịch sử gia đình của Kang Si Woo với PD để họ cho đội này lên sóng nhiều thời lượng hơn.
Chuyện đó xém chút nữa bị công khai, nhưng may thay Kang Si Woo phát hiện và ngăn chặn kịp thời?
Vì đây là sự thật, làm cách nào để ngăn chặn?
"..."
Tôi muốn biết thêm chi tiết, nhưng không có câu nào được thốt ra từ miệng đang mím chặt của Kang Si Woo.
Hơn nữa, tôi có thể bị nhìn thấy nếu tôi tiếp tục trốn ở đây, vì vậy cuộc nghe lén kết thúc.
Chuyện gia đình của người khác.
Tôi không có tính thọc mạch, tôi không tò mò.
Nhưng tôi cần tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.
"Buồn ghê."
Ưu tiên hàng đầu là hoàn thành cuộc thi xuất sắc mà.
***
Lee Do Kyung không hài lòng với vai trò hiện tại trong nhóm, Kang Si Woo che giấu bí mật về gia đình anh.
Trong khi tôi đang đau đầu vì sự hỗn loạn của vòng đánh giá mà tôi từng nhận định là suôn sẻ này, tuyết từ trên trời rơi xuống dày đặc.
"Kyaaa! Tuyết đang rơi!" Seo Ha Im chạy nhảy xung quanh như một chú cún con lần đầu thấy tuyết.
Một vụ nổ băng diễn ra ngay tại cửa sổ, không khí lạnh tràn vào ký túc xá.
"Seo Han! Em muốn ra ngoài đắp người tuyết với không?"
"...Trời lạnh lắm."
"Em không biết sao? Thời tiết như thế này lãng mạn! Anh thực sự thích Frozen."
Ha Jun Seo chậm rãi gật đầu trước lời nói của Seo Ha Im: "Lãng mạn... Anh thấy cảm động khi nhìn vào đèn đường ngày tuyết rơi."
"Hyung của tôi là người dễ cảm động. Suốt 365 ngày, kể cả hè!" Jin Se Hyun tặc lưỡi, ném một quả bóng tuyết.
Seo Ha Im và Ha Jun Seo cười tươi.
Khác với hai người này, đôi mắt Jin Se Hyun hiện rõ sự mệt nhọc. Bởi vì anh gần như thức xuyên đêm để luyện tập cho vòng thi cấp địa ngục này, anh thậm chí không có thời gian chợp mắt.
Jin Se Hyun nhìn tôi, hỏi: "Em cũng thích tuyết à?"
"Chà. Trông nó giống rác rưởi có ngoại hình xinh đẹp."
"...!" Seo Ha Im biến thành chú cún trợn to mắt, trước nhận xét gây sốc của tôi: "...Sao em lại miêu tả tuyết kỳ cục như thế..."
Vẻ mặt đó là sốc thật sao?
Tôi thấy tiếc vì hình như tôi đã phá huỷ tuổi thơ ngây thơ của ảnh.
Nhưng đó là sự thật.
"Khi tuyết rơi... Em phải dọn nó như rác... Dọn sạch, nó lại xuất hiện... Không dọn sạch, nó đóng thành băng... Và khi dọn nó, người em lạnh ngắt và đông cứng, điều đó khó khăn với em!"
"Hát chính thường đa cảm. Vậy, đó là sự thật sao?"
"Khi nào nhập ngũ hyung sẽ biết."
Seo Ha Im giật mình vì lời tôi nói. Anh quay sang nhìn Ha Jun Seo: "Hyung, anh nghĩ sao về lời của em út?"
"Không có câu nào Seo Han không dám nói."
Thật không công bằng. Tôi từng nhập ngũ rồi.
"Chậc." Ha Jun Seo uống Americano rồi tặc lưỡi: "Câu anh vừa nói, giống người già nhỉ."
"Chấp nhận sự thật thôi hyung. Một cái xẻng sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh."
"Ha Im, em không nên lên án hyung của em như vậy."
Xem một thanh niên 20 tuổi phát biểu nè...
"Nếu anh già thực sự, hãy từ bỏ uống caffeine kiểu này."
Khi những người lớn tuổi hơn tranh nhau xem ai trưởng thành về mặt tinh thần nhất.
Nỗi lo lắng lướt qua trong đầu tôi.
Chết tiệt.
"Tôi phải đi lần nữa...?" Nhập ngũ
"Hở?"
Tôi quên mất chuyện này.
Tôi sắp bước sang tuổi 18. Thời gian vẫn còn nhiều... Không, nhưng...
"Xin lỗi. Em đột nhiên nghĩ tới chuyện khác cơ, nên mới quẫn trí như vậy."
"Đây là lần đầu em hát chính nhỉ, lo lắng là bình thường. Ý anh là, ngày mai có bài kiểm tra đánh giá đúng không?"
"Trời lạnh, tuyết cần rơi. Hiểu ý anh không? Anh đang run nè. Anh hy vọng mình không chết cóng. Em hiểu chưa? Anh hy vọng mọi chuyện không băng giá như sương băng. Nhận---"
"Haizz. Stop."
"Cậu không thích cách chơi chữ mùa đông của tôi à? Lạnh quá."
Không liên quan tới thời tiết.
Thay vì đính chính với các anh lớn, tôi thở dài thừa nhận: "Em rất lo vì bài kiểm tra giữa kỳ. Haha..."
"Em phải mài giũa nó."
"Tôi sẽ lấy sách của cậu đi." Jin Se Hyun cướp cuốn sách chơi chữ của Seo Ha Im.
Tuyết rơi đẹp quá.
Chết tiệt.
"Rác rưởi đẹp mắt."