Chương 14
Độ dài 2,477 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-09 08:30:55
Người dịch: Mimi
—–—–
‘Không hề có nút reset!’
Tôi cảm thấy bản thân mình dường như muốn ngất đi. Cho dù tôi đã tìm khắp nơi, nhưng cũng chẳng thể thấy được cái nút reset đó ở đâu. Trong khi đó, Hoàng Thái tử giơ cánh tay cầm kiếm lên như thực sự có ý định giết tôi.
“Khoan, khoan đã! Khoan đã!”
Tôi vội vàng hét lên. Hoàng Thái tử nghiêng đầu, cất giọng hỏi.
“Bây giờ ngươi đã có tâm trạng để nói cho ta nghe chưa?”
“Vâng! Thần nói! Thần sẽ nói đây!”
Tôi điên cuồng gật đầu lia lịa. Sau đó anh ta đã hạ kiếm xuống và lại đặt lưỡi kiếm sắc bén vào cổ tôi. Và ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy vẻ kiêu ngạo.
“Nói thử xem!”
“Chuyện, chuyện đó…”
Lời tôi vội vàng thốt ra là thế, nhưng tôi lại chẳng thể nghĩ ra được điều gì để nói.
Tôi biết phải nói gì đây. Tôi không thể nào nói với anh ta rằng tôi đi theo anh chỉ để nhận lấy cái chết thế này được, trừ khi cái nút reset đó xuất hiện, vì tôi cũng không muốn bản thân mình chết ngay như vậy đâu.
‘Mình có nên bật lại các lựa chọn không?’
Tuy vậy, nhưng tôi không thể nào sống cùng với các sự lựa chọn như này được. Thay vào đó, nhờ vào việc tôi đã tắt các lựa chọn mà tôi mới kiên trì được đến tận bây giờ.
“Ngươi nghe thấy tiếng cái đầu bị ta chém lăn lóc ban nãy chưa?”
Ngay vào lúc tôi đang suy nghĩ lung tung như điên thì tên Hoàng Thái tử đó lại bật cười.
“Ta rất mong chờ những gì ngươi sắp nói đấy.”
Trên đầu anh ta nhấp nháy thứ ánh sáng ghê rợn [Độ hảo cảm 0%].
“Ta phải nhận được một lý do chính đáng đấy, Công nương.”
“…….”
“Bởi vì ta rất ghét phải dừng lại giữa chừng.”
Hoàng Thái tử nói với giọng điệu u ám và kề sát thanh kiếm vào cổ tôi. Những dòng máu nóng cứ thế chảy xuống.
Nỗi sợ hãi sinh lý và sợ hãi cái chết đã làm tôi tê liệt hoàn toàn lý trí.
“......Thần, thần thích ngài.”
Cuối cùng tôi đã thốt ra những lời nói nhảm nhí mà thậm chí đại não còn chưa xử lý.
“......Hả?”
Đôi mắt của anh ta mở to, còn tôi thì nhắm chặt mắt và hét lên. Cái miệng tôi đã vượt quá tầm kiểm soát của mình.
“Hoàng, Hoàng Thái tử, thần đã thích ngài mất rồi!”
“......”
“Thần nghĩ rằng chắc hẳn ngài đã bị tổn thương rất nhiều bởi sự việc hỗn độn vừa nãy, vì muốn ngài thoải mái hơn nên thần mới……”
Kể cả trong chế độ thường hay chế độ khó, những lời khủng khiếp, nhảm nhí như thế này cũng chưa lần nào xuất hiện cả.
Đúng là nữ chính và Hoàng Thái tử đã gặp nhau, và cô ta cũng đã an ủi anh ta rất nhiều ở chế độ thường, nhưng điều đó có thể là vì cô ta chưa thấy hoàng tử chém đầu một sát thủ trước đây.
‘Ch*t tiệt.’
Tuy có nói như thế nào đi chăng nữa, như làm sao mà tôi lại có thể nói rằng tôi thích cái tên như phân chó này được nhỉ.
Dù là vậy nhưng lý do một cô gái quý tộc lại chạy theo một người đàn ông Hoàng gia đến tận cái mê cung u ám này còn gì ngoài…… chuyện yêu đương nam nữ chứ.
‘Tạm biệt nhé, thứ trò chơi điên rồ này. Bây giờ mà tôi chết đi và quay trở lại căn nhà ban đầu của mình, tôi nhất định sẽ đánh giá trò chơi này một sao ngay.’
Tôi nhắm nghiền mắt lại và run rẩy trước cơn đau sắp ập đến.
Dù đã trôi qua được khá lâu rồi, nhưng tôi chẳng nghe thấy âm thanh của lưỡi kiếm cắt trong không khí kia đâu cả.
“Hừm. Một con chó điên của gia tộc Công tước lại phải lòng với tên vô lại của Hoàng gia sao?”
Làn gió đêm nhè nhẹ lướt qua sống mũi, tôi cẩn thận hé đôi mắt và rồi mở từ từ nhìn lấy Hoàng Thái tử đang lẩm bẩm một mình.
“Thế thì cũng thật là......”
“......”
“Một cái cớ mà ta không thể ngờ đến đấy nhỉ?”
Nhìn đôi mắt đỏ như máu đối diện trước mắt, tôi chợt cảm thấy ngạt thở. Anh ta quan sát tôi với vẻ mặt khá hứng thú.
“Không phải là Công nương chưa gặp ta được mấy lần à? Ít nhất lần trước là khi ngươi thấy ta ở bữa tiệc trở về nhỉ?”
Thật ra đây là lần đầu tiên tôi chạm mặt anh ta, vì đó là ngay sau khi tôi bắt đầu đặt chân vào cái trò chơi chết tiệt này.
Tôi đáp lại câu hỏi của anh ta một cách chắc nịch.
“Thần, thần đã phải lòng ngài từ cái nhìn đầu tiên rồi.”
“Ngươi thích ta ở điểm nào cơ chứ?”
“Cái này thì......”
Lần này thì tôi thật sự hoàn toàn không thể nào nói được nên lời. Nói gì mới được đây. Tôi đã tự dặn bản thân thật nhiều lần rằng không được đến gần với tên này rồi cơ mà!
Tôi đảo mắt tránh ánh nhìn của Hoàng Thái tử, cố gắng nhanh chóng tìm ra được lý do để nói trước khi anh ta không còn nhẫn nại nữa.
“Vẻ ngoài của ngài trông rất xuất chúng……”
“Nếu chỉ mỗi gương mặt này là điểm thu hút ngươi thì ta có chút thất vọng đó.”
“......Ngài còn là một người dũng cảm, và kỹ thuật sử dụng kiếm cũng tốt nữa……”
“Nó quá rập khuôn rồi đấy, còn gì cao siêu hơn nữa không?”
“Chuyện này…… chuyện này……”
Tôi gần như muốn ngất xỉu vì tôi chẳng thể dặn thêm được điều gì để nói hết. Thật tình thì từ nãy tôi đang vật lộn với đôi chân không còn chút sức lực nào, cứ như muốn ngã khuỵu xuống vậy.
Và cảm giác thứ vũ khí sắc lạnh kia đang sát bên cổ khiến tôi cảm thấy rùng mình và sợ hãi.
“Chuyện đó…… thêm nữa là……”
Nhìn thấy tôi như đang chực khóc, nụ cười trên khóe môi đỏ mọng của Hoàng Thái tử càng sâu. Trong thoát chốc, tôi gần như muốn phát điên. Sao tôi có thể nghĩ rằng mình sẽ chết dưới tay một kẻ điên rồ như thế này được chứ.
Ngay trước khi mọi chuyện quay ngược trở lại, lưỡi kiếm sát vào cổ tôi cũng đã được hạ xuống.
“Thôi được. Dù vẫn chưa hài lòng lắm nhưng ta vẫn sẽ bỏ qua cho ngươi lần này.”
Giây phút tôi ngẩng đầu lên cùng sự ngạc nhiên, Hoàng Thái tử nói với tôi bằng giọng điệu đầy phấn khích với đôi mắt đỏ rực.
“Nhưng lần sau khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa, ngươi chắc chắn sẽ phải giải thích cho ta chi tiết lý do tại sao, bằng cách nào và điều gì đã khiến ngươi thích ta.”
Khi nghe điều đó, tôi đã điên cuồng gật đầu đồng ý.
“Đủ rồi. Đi đi!”
Xoẹt, anh ta ra hiệu cho tôi, đồng thời cất thanh kiếm vào vỏ.
Ngay khoảnh khắc đó, thanh đo chỉ số bắt đầu lấp lánh trên mái tóc vàng lộng lẫy. Và rồi,
[Độ hảo cảm 2%]
Tôi thẫn thờ nhìn nó. Không phải chỉ là vui mừng không đâu, mà là quá đỗi vui sướng…… Thật không thể tưởng tượng nỗi mà.
“Ngươi đang làm gì mà còn chưa đi? Muốn thấy vết hằn màu đỏ trên cổ mình nữa không?”
Nhìn tôi cứ ngây ngốc đứng đó, anh ta cất lời đáng hổ thẹn và đưa ngón tay cái lên vờ xoẹt qua cổ như thể muốn cứa lấy cổ tôi vậy.
“Không, không ạ!”
Nói rồi tôi lùi về sau một bước, và vội bước rời khỏi chỗ đó ngay. Sau đó, khi tôi đến lối vào mê cung, tôi quay lại và bắt đầu bước nhanh.
Tôi thậm còn không hề nghĩ đến việc chào hỏi với dòng dõi Hoàng tộc là anh ta nữa.Tốt nhất là tôi nên bước đi mà không chạy ngay lập tức vì tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của anh ta vẫn đang dõi theo mình.
Khoảnh khắc mà tôi rẽ được vào khúc cua, tôi bắt đầu chạy điên cuồng như đã đợi từ lâu.
Một làn gió lạnh buốt của buổi đêm khẽ lướt ngang qua cổ tôi, nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào để ý đến vết thương ấy.
‘Không có nút reset.’
Ngay trước khi bị chém bởi thanh kiếm của Hoàng Thái tử, đó là điều khiến tôi sợ hãi nhất.
Thứ bảo hiểm mà tôi tin tưởng đã không còn tồn tại, vậy thì tôi không thể nào chết theo ý muốn được nữa.
‘Nếu tôi thật sự chết đi, thì đó sẽ là kết cục cuối cùng sao? Thay vì có thể trở về lại ngôi nhà và cuộc sống trước đây của mình, tôi sẽ cứ chết như vậy sao……?’
Tôi chỉ là một nữ sinh đại học bình thường. Tôi không đủ can đảm để chấp nhận rủi ro đó. Nếu vậy, theo như suy nghĩ của tôi ban đầu, cách duy nhất còn lại chỉ có thể là ở lại nơi này và cùng với một ai đó, rồi xem đoạn kết cuối cùng ra sao.
‘Nhưng làm thế nào mới được đây?’
Dù chỉ là một chút sơ xuất thôi, nhưng làm cách sao mà tôi có thể sống sót với chính những người đang muốn giết chết tôi được chứ?
Việc độ hảo cảm của những nam chính tăng lên bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi vì mặc cho tôi có cố gắng tăng độ hảo cảm của họ cho đến đâu, thì tất cả mọi thứ cũng đều giống như một tòa lâu đài cát, nó có thể sẽ sụp đổ ngay lập tức và bất cứ lúc nào.
‘Tôi đã lấy hết dũng khí của mình để độ hảo cảm tăng lên, nhưng nếu chuyện này diễn ra hệt như trong trò chơi, tất cả đều nhanh chóng giảm xuống thì ra sao đây?’
Như vậy thì chỉ còn cái chết cho tôi mà thôi. Nhưng tôi lại chẳng muốn chết đi chút nào cả.
‘Tại sao tôi phải chết chứ!’
Ở nơi mà tôi đã phải chịu đựng sự sống và cái chết dưới tay của những người anh cùng cha khác mẹ, vậy mà tôi đã trốn thoát được. Tôi đã chịu đựng để sống sót và trốn thoát khỏi những người anh trai cùng cha khác mẹ với mình.
‘Tại sao mình lại phải đến tận nơi điên rồ này và chịu lấy cái chết chỉ vì hành động ngu ngốc và chọc giận trúng phải người mà lần đầu tôi gặp chứ!’
“H-hức.”
Xen lẫn với tiếng thở hổn hển nặng nề của mình, tôi vô thức phát ra một tiếng nức nở.
Có lẽ vì mải mê chạy theo ánh đèn nên tôi đã đến được lối ra của khu vườn mê cung nhanh hơn lúc bắt đầu tiến vào. Đó cũng chính là giây phút tôi đã thoát ra được mê cung này.
Ầm-. Tôi va trúng phải một người, nhưng tôi chẳng thể nhìn thấy mặt của người đó vì trời quá tối.
“Á!”
Nỗi sợ hãi chạy thẳng lên tâm trí và tôi dường như muốn phát điên, không biết có phải Hoàng Thái tử sẽ đuổi theo và giết tôi không.
Ngay lúc tôi định bỏ chạy thêm lần nữa, chợt lúc ấy ai đó đã nắm lấy tay tôi.
“Bỏ ra!”
Tôi giật mình hốt hoảng la toáng lên.
“Bỏ tay tôi ra!”
“Tiểu thư?”
“Tại sao tôi phải chết cơ chứ! Tôi không muốn chết! Không muốn chết chút nào cả!”
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
Vừa rũ bỏ bàn tay đang chấn động, tôi liền vùng dậy thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy và lay động trên vai mình.
“Người ổn chứ?”
Tôi giật mình không thốt lên lời khi nhìn người đàn ông đối diện. Dưới ánh đèn mờ mờ, mái tóc màu bạc của anh lấp lánh cùng với đôi mắt màu xanh lam đang mở to.
Còn nữa, thứ ánh sáng màu trắng sáng rực trên đầu anh ta [Độ hảo cảm 0%].
“H- hức……”
“Suỵt! Xin Người hãy bình tĩnh! Tôi không có ý muốn làm hại người đâu.”
Khi tôi đang thở hổn hển vì khóc, giọng nói dễ chịu ấy cất lên khiến tôi chợt như đóng băng.
‘Lại là một trong những nhân vật nam chính đây sao?’
Tôi nhận ra ngay người đàn ông mà tôi vừa đụng phải, và rồi nhanh chóng thất vọng. Winter Verdandi. Anh ta là một pháp sư và là một Hầu tước.
“Giờ thì ta ổn…… ta ổn rồi.”
Vì anh ta không phải là Hoàng Thái tử nên cơ thể đang run của tôi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi sờ soạng dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Tôi muốn về nhà ngay. Tôi thật sự chẳng muốn ở nơi này thêm một giây một phút nào cả. Hơn nữa, tôi cũng chẳng còn chút tinh thần nào để đối mặt với Winter.
“Ta có chút xấu hổ khi lần đầu gặp đã để ngài thấy dáng vẻ này. Ngài hãy vờ như chưa từng thấy gì nhé! Ta xin phép.”
Tôi nhăn mặt và lẩm bẩm như một khẩu súng bắn nhanh. Và sau khi lịch sự cúi đầu chào anh ta, tôi cố gắng nhanh chóng cất bước rời đi thật nhanh. Nhưng tôi lại bị chặn đường lần nữa.
“Người đang bị chảy máu rất nhiều.”
Anh ta chỉ vào cổ tôi và nói.
“Sắc mặt của người cũng trông nhợt nhạt nữa. Người hãy đến gặp y sĩ đi!”
“Không cần đâu. Ta cần phải nhanh chóng trở về……”
“Vậy cũng được thôi.”
Khác với tôi, một người không muốn chịu sự gò bó, Vinter không để tôi đi. Anh ta nhanh chóng lấy một thứ gì đó và đưa nó cho tôi.
“Người hãy ấn vào chỗ vết thương. Nó sẽ giúp máu ngừng chảy.”
Anh đưa cho tôi một chiếc khăn tay trắng. Tôi bỗng ngẩn ra trong chốc lát, và rồi nhận lấy chiếc khăn. Tôi cũng không thể quay trở lại buổi tiệc với vết máu không ngừng chảy như thế này được.
Tôi cúi đầu lần nữa và nói một cách khô khan.
“Cảm ơn ngài! Ta nhất định sẽ trả nó lại cho ngài.”
“Người cứ giữ nó, không sao đâu.”
Anh ta lịch sự từ chối, sau đó đột nhiên đưa tay ra. Và nói rằng.
“Thay vào đó, khi chúng ta gặp nhau vào lần sau, tôi hy vọng nỗi buồn trong đôi mắt xinh đẹp này sẽ vơi bớt.”
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt tôi, tựa như những ngón tay ấm áp của anh sắp chạm đến.
[Độ hảo cảm 9%]
Tôi chăm chú nhìn vào thứ ánh sáng nhấp nháy trên đầu anh, và không để ý đến ánh mắt của anh ta lúc ấy nhìn tôi ra sao.