Chương 124: Bếp trưởng bất mãn
Độ dài 794 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-08-29 23:36:16
「Ngày mai bão sẽ ngừng.」
Và hôm sau, Thứ Sáu ngày, 29 tháng 11.
Cơn mưa kéo dài từ sáng đến tối.
「Việc này khó chịu hơn tớ nghĩ.」
Bọn tôi đang dần thay đổi lỗi suy nghĩ.
Khi mưa bắt đầu rơi, chúng tôi cứ nghĩ là mai là tạnh thôi.
Thời tiết trên đảo rất đẹp, mưa gió không kéo dài quá lâu.
Vậy nên chúng tôi không quan tâm nhiều về nó.
Trong vài ngày kế tiếp bọn tôi đều nghĩ là không có vấn đề gì vì còn có lương thực dự trữ.
Mối bận tâm lớn nhất của chúng tôi là sự an toàn.
Tôi không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu có sóng thần đập vào hang.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy khá thư thả vì chuyện này không có xảy ra.
Thật khó để chống chọi lại cơn bão, nhưng nó cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Bọn tôi nghĩ rằng mình chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì.
Bao lâu thì cơn bão mới chịu dừng chứ?
Tôi nghĩ là mình sẽ không thể thấy lại ánh nắng nữa.
Vào những lúc như thế này, có ứng dụng dự báo thời tiết thì tốt biết mấy.
Thường thì tôi sẽ than 「Trời vẫn mưa dù chỉ dự báo có mưa chỉ mười phần trăm」 nhưng ở thời điểm này, tôi muốn đặt niềm tin vào dự báo như vậy.
Tôi muôn người dự báo thời tiết sẽ nói rằng 「Trời sẽ sớm nắng thôi, nên chúng ta hãy thật bình tĩnh.」
Việc không biết trời khi nào quang đãng trở lại thật đúng là tra tấn tinh thần.
◇
Thứ Bảy, ngày 30 tháng 11.
Trời vẫn cứ tiếp tục mưa.
Tuy nhiên, mức độ đang yếu dần.
Ở mức này thì không còn được xem là bão nữa.
Gió và mưa chỉ độ vừa phải... ừm, chỉ vừa phải thôi.
「Có vẻ như ngày mai trời sẽ ngừng mưa.」
Mức độ suy yếu rõ rệt so với những ngày qua.
Sóng đang yên dần, không hề có dấu hiệu của một cơn bão.
「Đừng có cảnh giác. Chúng ta có thể đang ở trong mắt bão.」
Karin nhắc nhở mọi người không nên quá cao hứng.
Cô ấy nói đúng, có thể chúng tôi đang ở trong tâm bão.
Tuy nhiên, như này vẫn rất ổn.
「Chỉ cần trời sáng thì một lát thôi cũng được.」
Mọi người đều gật đầu.
Bây giờ bọn tôi có thể đi ra ngoài.
Tôi muốn đi tắm.
「Dù nắng hay không, đội mũ không bao giờ là thừa.」
Meiko đang làm mũ.
Mũ là thứ dồ dùng hình nón mà mọi người đội trên đầu.
Công dụng cũng gần giống như ô, có thể che được mưa.
Tuy nhiên, nó chỉ bảo vệ được mỗi đầu thôi.
Cơ thể vẫn sẽ bị ướt.
Nhưng như vậy vẫn hơn là không có gì cả.
「Cùng nhau vượt qua ngày hôm nay nhé!」
「「「Oooh!」」」
Khởi đầu ngày mới với tinh thần khoan khoái.
◇
Mặt trời đang lặn.
Mưa vẫn đang yếu dần.
Đến mức khó có thể gọi là mưa nữa.
Nhung gió vẫn mạnh lắm, không muốn ra ngoài chút nào cả.
「Tớ sẽ nấu chút thức ăn!」
Eri hô lớn ngay trước bữa tối.
Nhìn cô nàng ngồi ôm đầu gối trước lửa trại trông đáng yêu làm sao.
「Nếu không thấy quá khó quá thì thôi đi.」
Tôi cười và nói.
Eri phồng má rồi nói 「Không đâu!」
「Tớ thích nấu ăn.」
Cho đến tận ngày hôm qua thì bữa ăn của bọn tôi chỉ gồm những thực phẩm được bảo quản.
Thịt khô, các loại hạt hay đại loại thế.
Vậy nên, bếp trưởng của chúng tôi không có việc gì để làm.
「Không chịu nổi nữa! Tớ sẽ đi nấu món gì đó!」
Eri đứng dậy.
「Nấu á? Nguyên liệu thì sao?」
「Tớ sẽ lấy từ tủ lạnh!」
「Không, không được, trời đang mưa. Cậu sẽ bị cảm lạnh mất.」
「Tớ sẽ dùng cái mũ này!」
Eri lấy chiếc mũ của Meiko và đội lên đầu.
Nó quá to và cồng kềnh so với cái đầu nhỏ của cô.
Không có gì bất ngờ.
Vì chiếc mũ đó là của tôi.
Do thiếu vật liệu nên chỉ có mỗi một cái thôi.
「Đợi nhé, tớ sẽ nấu gì đó cho các cậu.」
Eri mất dạng phía lối đi.
「Thật là một người chăm chỉ.」
Arisa mỉm cười và nói.
Những người khác cũng thích thú khi thấy phản ứng này.
Lúc đầu tôi cũng không bận tâm nhiều chuyện này lắm.
Khoan, đợi đã.
Sau một lúc, tôi cảm thấy bất an.
Đi qua cái hồ nước thì nguy hiểm lắm.
Do kích thước cái mũ quá lớn nên khả năng nhìn của Eri sẽ có chút khó khắn.
Sẽ rất nguy hiểm nếu đi qua cái hồ với tầm nhìn ấy.
Xung quanh hồ có vài tảng đá.
Khi tiếp xúc lâu với nước mưa trong thời gian dài thì nó sẽ trở nên trơn trượt.
Nếu không cẩn thận thì Eri sẽ bị ngã.
「Tớ sẽ đi kiểm tra cậu ấy.」
Tôi nói với mọi người và theo sau Eri.