• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 43 - Về Nhà Thôi

Độ dài 1,399 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-26 22:15:29

Trans: HK.

_____

Tôi bước ra khỏi cổng lớn của nhà chính cùng với Shuu-kun.

“… Phù.”

Cả 2 thở dài gần như cùng lúc.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra từ hôm qua, và nó khiến tôi mệt…!

… Nhưng cũng vì thế nên.

“Tớ xin lỗi, Shuu-kun.”

Tôi nghĩ mình nên nói điều này rõ ra.

“Tại sao?”

Tôi có thể đoán được, Shuu-kun yêu dấu của tôi sẽ chỉ cười nói “Chẳng có gì phải xin lỗi cả”.

Nhưng, quả thật lần này tôi không thể nuông chiều bản thân hơn nữa.

“Tớ đã hiểu lầm và gây ra rất nhiều rắc rối. Với bà, với nhà ba mẹ mình và với Shuu-kun nữa.”

“Với tớ thì có thấy rắc rối gì đâu.”

“Nhưng cậu đã rất lo lắng đúng chứ?”

“À thì…”

Shuu-kun lúng túng gãi má khi tôi tiếp tục lấn tới.

“Tớ không liên lạc được với cậu qua điện thoại, thế nên thực sự đã không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến vừa nãy…”

“À, ra vậy?”

Tôi vội móc điện thoại ra từ trong túi.

“Quả nhiên, hết pin…”

Từ hôm qua, tôi đã quá bận tâm để nghĩ về việc nên thuyết phục bà như thế nào nên còn chẳng chú ý đến lượng pin chứ đừng nói là sạc…

“Dù cho tớ có liên lạc với ba mẹ thì họ cũng không biết gì hết.”

“Ah…”

Chuyện đó thì tôi không biết, nhưng nguyên do thì có thể đoán được.

“Tớ nghĩ có lẽ vì bà lo lắng nên đã hạ lệnh ém nhẹm thông tin… để sự hiểu lầm đáng chui lỗ của tớ không truyền đến tai nhà Shuu-kun…”

“À… thôi xong. Vậy thành ra việc tớ đến đã khiến tình hình trở nên phức tạp hơn rồi.”

“Làm gì có chuyện đó!”

Shuu-kun trông có hơi xấu hổ xin lỗi, nhưng tôi lập tức phủ nhận điều đó.

“Dù cho cuối cùng mọi chuyện chỉ là tập hợp của một chuỗi hiểu lầm và những thứ tương tự… nhưng tớ đã rất hạnh phúc khi Shuu-kun đến!”

Chỉ riêng điều đó là thật của thật, đến mức không thể thật hơn được.

“Shuu-kun của lúc ấy… cứ như một vị anh hùng.”

Chỉ nhớ đến thôi đã khiến tim tôi đập thình thịch luôn rồi.

“Ngầu hết nước chấm luôn!”

“Nói thế thì, tớ đã ít nhiều có ích ha.”

Shuu-kun cười khổ nói, có lẽ cậu ấy chỉ nghe được một nửa những từ tôi vừa nói mà thôi.

“Lúc đầu, tớ đã nghĩ mình lỡ làm sai gì đó khiến cậu không còn muốn bên cạnh tớ.”

Cậu ấy nói vậy.

“Không thể nào có chuyện đó!”

Tôi hét còn to hơn nữa.

“Điều đó… tuyệt đối không thể có được.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Shuu-kun.

“… Nhưng.”

Nhưng mà.

 “Ừm…! Nhưng càng suy nghĩ thì sẽ càng nghiêng dần về hướng đó mà ha…!”

Nói thẳng ra, thay là tôi thì cũng như thế thôi…!

Bạn đời đột nhiên biến mất, điện thoại không kết nối được, nhà ba mẹ đối phương thì không cung cấp thông tin gì, cuối cùng là lời nhắn “Tớ sẽ về nhà ba mẹ” nữa.

Khả năng đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi cũng sẽ là…!

Vì quá vội rời đi cùng bà nên tôi chỉ viết được những thông tin tối thiểu, tiếc thay…!

“Tớ thật sự xin lỗi!”

“Haha, không sao đâu. Lúc này đây thì nó chỉ còn là một câu chuyện hài mà thôi.”

Shuu-kun chỉ vẫy nhẹ tay cười nói trong khi tôi chắp 2 tay lại cúi đầu xin lỗi.

“Hơn nữa.”

Rồi cậu ấy bật một tiếng cười nhỏ.

“Không hiểu sao mà… tớ nghĩ vụ này là một cơ hội tốt.”

“… Cơ hội?”

Vì không hiểu cậu ấy đang muốn nói gì nên tôi ngẩng đầu lên theo phản xạ.

“Tớ lại lần nữa nhận ra sự tồn tại của Yuika quan trọng đối với mình như thế nào.”

Shuu-kun nhìn tôi chăm chú… Khiến tôi như cảm nhận được thứ tình cảm khác thường từ trong đôi mất ấy, và điều đó làm trái tim tôi rung động mãnh liệt.

“Trong căn phòng mà cậu đã rời đi thì chỉ còn lại mỗi cảm giác không còn cậu nữa thôi.”[note58730]

Tôi không thể rời mắt khỏi cậu ấy, như thể đang bị hút lấy.

“Tớ đã rất sợ khi nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau hay nói chuyện với nhau nữa.”

“Tớ cũng…”

Tôi đã định nói rằng tôi giống cậu ấy.

Nhưng chắc chắn là nó hoàn toàn khác.[note58731]

Dù cho là kết quả từ nhiều hiểu lầm nối tiếp nhau… nhưng cuối cùng vẫn là do tôi tự ý rời bỏ Shuu-kun.

Tôi hiểu sẽ rất khó khăn để thuyết phục được bà, nhưng đã quyết tâm là sẽ làm được.

Tôi chắc chắn mình có thể quay về với Shuu-kun… Tin rằng mình sẽ trở về nhà.

Nhưng, Shuu-kun thì khác.

“Xin lỗi nhé, Shuu-kun.”

Lần thứ 3… tôi cảm thấy cực kì tội lỗi và hối hận trong đời.

Bởi vì… đồng thời với cảm giác có lỗi dành cho Shuu-kun.

Tôi lại cảm thấy quá đỗi hạnh phúc khi cậu ấy nghĩ về mình như vậy.

“Hahaha, Yuika không cần phải xin lỗi đâu mà.”

Chắc chắn Shuu-kun đang nói thật lòng.

“Xin lỗi.”

Nhưng tôi vẫn không thể ngừng xin lỗi… Và ôm chặt lấy cậu ấy.

“Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu.”[note58732]

Cùng với suy nghĩ đó.

“Ừm… thế thì thật tuyệt.”

Tôi có thể cảm nhận nhịp tim của Shuu-kun truyền sang lồng ngực mình.

Và chắc là anh ấy cũng đã nhận thấy nhịp tim của tôi.

“Với anh thì, những gì em nói lúc nãy là quá đủ rồi.”

“Lúc nãy…?”

“Em đã bảo rằng chuyện em ghét anh… tuyệt đối sẽ không bao giờ có, đúng chứ?”

“Ừm, nhất định rồi…”

Tôi lại gật đầu, nhưng anh ấy nói thế nghĩa là gì?

“Thế thì anh… nếu có chuyện tương tự, anh cũng sẽ lại hành động tương tự.”

Tôi có thể nhìn rõ nụ cười hiếu chiến trên gương mặt anh ấy từ cự ly gần thế này.

“Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ dùng mọi cách để mang Yuika về lại bên mình.”

Vừa nói vậy, Shuu-kun vừa dịu dàng vòng tay ôm lại tôi.

“Em không thể trốn chạy khỏi anh đâu hiểu không? Chuẩn bị tinh thần chưa?”

Nhìn bề ngoài thì có vẻ như anh ấy đang đe dọa tôi… nhưng rõ ràng là đang rắc thính mà!

Tiêu rồi… tuyệt, quá tuyệt luôn.

“Vâng!”

Tôi gật đầu và vùi mặt vào vai Shuu-kun, phần là để giấu đi gương mặt đã đỏ ửng của mình.

Hai chúng tôi cứ thế ôm nhau trong một lúc lâu… và trong khi đó, nhịp tim của cả 2 cứ ầm ĩ không ngừng.

… Đây chính là điều mà tôi từng mơ đến.

“Ta đã bảo là nếu muốn chim chuột thì, hãy làm phần còn lại ở nhà mà.”

““Ah!?””

Bà già nào đó chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài cổng chính và nhắc nhở khiến chúng tôi giật nảy mình, vội tách nhau ra và bỏ đi.

Có lẽ cảm thấy hài lòng vì điều đó, bà ấy nhanh chóng lặng lẽ rút đầu lại vào bên trong và đóng cổng.

““………….””

Tôi nhìn Shuu-kun trong khi ôm lấy trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực theo cách hoàn toàn khác trước đây.

““… Haha.””

Một nụ cười gượng gạo phát ra từ 2 đứa.

“Vậy thì… Yuika.”

Sau khi hắng giọng, Shuu-kun chìa tay ra với tôi.

“Về nhà thôi.”

Và mỉm cười nói điều đó.

“Về với ngôi nhà của chúng ta.”

Còn về phía tôi thì… dĩ nhiên.

“Vâng!”

Với nụ cười tươi trên môi, tôi nắm lấy tay Shuu-kun.

Thực tế thì chúng tôi chỉ mới xa nhau nhiều lắm là 1 ngày.

Ấy vậy mà tôi lại cảm thấy nhớ nơi ấy rất nhiều… Và chúng tôi cứ thế sánh bước bên nhau trên con đường về nhà.

_____

HK: Mấy chương gần đây toàn đường =)) Sorry ae vì dạo gần đây mình khá lười, mỗi tuần chỉ trans được 1 chap thôi nên mình cứ xen kẽ giữa bộ này và bộ Omiai, thành ra 2-3 tuần mới được 1 chap á. Ae chịu khó đọc với tiến độ như thế này đến khi bộ kia hoàn thành nhé (còn khoảng hơn 20c nữa thôi). Sau đó thì hẳn là bộ này sẽ 1chap/tuần hoặc hơn á.

P/s: Sếp mình bên Nhật vừa sang VN công tác và có quà cho mình là Vol 3 light novel bộ này =)) để mình ngâm xong rồi so với web novel, khi nào trans xong vol 2 (web novel) thì sẽ trực tiếp trans từ light novel vol 3 cho ae nhé.

Bình luận (0)Facebook