Chương 19: Điệu nhảy đêm hè (2)
Độ dài 2,294 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 00:11:33
Trans: Tama07
<Ờ ờm......hôm nay trans buồn trans ngứa tay.......>
________________________
"Xin đừng lo lắng. Mối quan hệ của ta và bệ hạ rất tốt đẹp"
"......ngài nói thật chứ?"
"Vâng. Hỏi những người khác sẽ rõ. Ta và bệ hạ thường dùng bữa và dành nhiều thời gian cùng nhau"
Nói thế này nghe buồn cười ghê. Khư khư. Thuyết phục người khác rằng ăn cùng nhau là thân thiết cơ đấy.
Dù thế nhưng ông Moyes vẫn gật đầu trước cái cớ khôi hài như vậy của tôi. Ông ta nói với giọng nghiêm nghị.
"Ngài đã có thể cùng dùng bữa với Sablian bệ hạ rồi ư...... Có vẻ mối quan hệ giữa hai vị đã được hình thành. "
Cứ như này và thời gian rầy la sẽ kết thúc nhỉ? Nhưng tôi vốn đã biết. Rằng việc rầy la hiếm khi kết thúc như thế.
"Nhưng cứ như thế này thì nguy mất. Nếu không nhanh chóng sinh người nối dõi thì vị thế của Abigail-nim sẽ gặp nguy hiểm và sự nguy hiểm ấy sẽ lan tới cả Cronenberg"
So với Nergen thì Cronenberg chỉ là một tiểu Vương Quốc yếu ớt. Tôi phần nào hiểu được mối lo của cha mẹ Abigail và ông Moyes nhưng......
Này ông kia! Một mình sao sinh con được hả? Phải nhìn trời mới đếm được sao chứ (1)! Tất nhiên là tôi cũng chẳng có ý định nhìn trời hay đếm sao. [note19043]
Sablian không yêu tôi và tôi cũng không yêu Sablian. Không có con tôi cũng không thấy bất mãn. Trái lại còn thấy mừng.
Thấy tôi im lặng, ông Moyes nghi ngờ nói.
"Lẽ nào ngài vẫn bị Sablian bệ hạ ghét bỏ như trước?"
"Có lý nào. Mối quan hệ giữa ta và bệ hạ rất tốt đẹp mà"
"Là thật sao ạ?"
"Tất nhiên"
Tôi trơ trẽn đáp lại. Cứ giả vờ là đang thân thiết với Sablian thì ông ta sẽ không nói thêm gì được nữa.
Trước mắt thì phải khoác lác cái đã. Phải khoác lác để vượt qua chuyện này! Giống như đã làm vào mỗi đợt tết! Ông Moyes nhìn tôi chằm chằm và cười tươi rói.
"Nếu vậy thì năm nay có thể được thấy hai vị nhảy cùng nhau rồi"
Ơ? Khoan đã nào. Thấy tôi không thể trả lời lại ngay, ánh mắt của ông Moyes trở nên sắc lẹm và hỏi.
"Lẽ nào.......ngài đã nói dối về mối quan hệ của hai người?"
"Tấ-, tấ-t nhiên là thật rồi. Sao lại là nói dối được"
"Ra là vậy. Nếu vậy thì tôi rất mong chờ điệu nhảy của hai người"
Ngày Moyes cười mãn nguyện. A, lớn chuyện rồi. Hình như tôi vừa mới tự đào mồ cho mình.
* * *
Một luồng khí lạnh không rõ sượt qua gáy của Sablian. Và đồng thời, vành tai của anh hơi ngứa. Anh đưa tay lên sờ tai phải.
"Bệ hạ, có chuyện gì vậy ạ?"
"Không có gì. Ta chỉ đột nhiên thấy ớn lạnh"
Sablian nói như thế và chậm rãi tản bộ trong vườn. Millard theo sau anh. Dù hơi nóng một chút nhưng thời tiết rất thích hợp để tản bộ.
Và vậy mới nhớ, anh nghe nói là Blanche và Abigail thường cùng nhau tản bộ. Anh cũng từng tận mắt chứng kiến một lần. Nửa năm trước thì đó là chuyện khó có thể tưởng tượng ra.
"Dạo gần đây có vẻ ngài và Abigail-nim rất hòa thuận"
Giọng nói của Millard có chút thô lỗ. Sablian sững lại.
"Ta chỉ đến ăn theo chu kì thôi. Với cả ngươi cũng đã đồng tình việc dùng bữa cùng với Blanche kia mà"
"Bệ hạ và công chúa Blanche trở nên gần gũi hơn là chuyện tốt nhưng......Tôi vẫn khó có thể tin tưởng Abigail-nim"
Millard lặng lẽ thở dài. Đối với Kị sĩ Hộ vệ của Hoàng gia như anh thì điều quan trọng nhất là Sablian và sự an toàn của Blanche.
"Tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ về việc nutmeg lần trước. Vì phu nhân Jeremie đã tự thú nên tôi đã cho qua nhưng......... Việc Vương Phi đột nhiên dùng món đó khiến tôi cảm thấy vướng mắc trong lòng"
"Ngươi nghĩ Abigail có liên quan tới việc đó?"
"Chẳng phải đã từng có tiền lệ Vương Phi tự uống độc đó sao?"
Trong lòng Millard, Abigail là kẻ ác. Dù Abigail có làm gì thì anh cũng không thể nhìn nhận cô ta một cách tốt đẹp được.
Không phải cô ta chính là người đã ghen ghét và ngược đãi công chúa bé bỏng đó sao? Người như thế không dễ dàng gì thay đổi được.
Bởi vậy mà anh cảm thấy không thỏa lòng trước những hành động gần đây của Sablian. Thân thiết với cô ta ư. Chủ nhân của anh dường như đã vướng vào thủ đoạn của ác nữ.
Millard vẫn đanh mặt lại. Sablian nhìn anh ta rồi lên tiếng.
"Ta không hoàn toàn tin tưởng Abigail. Dù vậy nhưng việc nghi ngờ Abigail trong khi phu nhân Jeremie đã đầu thú là hơi quá"
"......Vâng. Bệ hạ nói phải ạ"
Thái độ của Millard khiến Sablian trầm ngâm suy nghĩ. Xét theo sự lo lắng như vậy của Millard thì có vẻ anh và Abigail đang rất gần gũi với nhau. Anh yêu quý Abigail sao? Không. Tò mò đúng hơn là yêu quý.
Gần đây, gương mặt của Abigail rất hay biến đổi như là mùa hè. Nhìn thấy điều đó khiến anh thấy thú vị. Ban đầu đó là nguyên do mà anh dùng bữa cùng họ.
Đột nhiên anh nhớ lại cảnh Abigail nhéo má mình. Anh xoa má.
Khi đang chìm trong suy nghĩ như vậy thì một đầy tớ vội vã tiến tới. Hắn ta cúi sập đầu và nói.
"Bệ hạ, Abigail-nim xin được tham kiến ạ"
"Abigail?"
Nhìn về phía cổng vườn, anh thấy Abigail đang đứng ở đó. Sablian gật đầu đồng ý và Abigail tiến tới gần. Cô ta lịch sự chào hỏi với gương mặt vô cảm.
"Thỉnh an bệ hạ. Hôm nay cũng vất vả rồi, Ngài Millard"
Millard cúi đầu thay cho lời chào. Bình thường anh ta vốn kiệm lời với Abigail.
Trước khi chết, Abigail cho rằng thái độ ấy là vô lễ và tỏ ra phẫn nộ. Cô ta còn tìm gặp Sablian và đòi cách chức Millard.
Nhưng hiện tại thì cô ta chẳng để bụng gì dù Millard có đáp lại hay không. Abigail nhìn Sablian và nói.
"Thiếp muốn nói chuyện riêng với ngài, không sao chứ ạ?"
"Vâng. Cứ vậy đi. Millard lui xuống đi"
Dù không hài lòng với tình huống này nhưng Millard tuân theo lệnh của chủ nhân. Đứng ở một nơi cách xa, anh ta nhìn họ.
Ban ngày không có gió. Abigail đội mũ bonnet(2) nên bóng râm phủ xuống mặt cô. [note19044]
"Vậy thì phu nhân có gì muốn nói?"
"Chuyện, chuyện là......."
Cô ta hơi ngập ngừng rồi nói tiếp.
"Nếu có thể thì tại vũ hội của lễ hội quốc khách lần này, mong ngài có thể khiêu vũ cùng thiếp"
"Khiêu vũ?"
Abigail không nói gì mà chỉ gật đầu. Trông cô ta có vẻ hơi thấp thỏm.
"Thiếp biết là ngài không thích khiêu vũ. Nhưng mà...... có chuyện khá khó xử nên thiếp phải nói chuyện này với ngài."
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Sứ giả từ Cronenberg đã tới đây"
Nghe thấy từ 'Cronenberg' thì anh cũng biết được đại thể là có chuyện gì. Có vẻ phía gia đình của Abigail đã gây sức ép với cô ta.
Sablian có Blanche nên dù không có hoàng tử thì vẫn có người nối dõi. Nhưng Abigail thì không. Vương Phi không có con luôn bị đàm tiếu theo nhiều hướng khác nhau. Abigail nói tiếp.
"Phía bên nhà thiếp đoán rằng vì bất hòa mà bệ hạ và thiếp vẫn chưa có con"
Có phải do bóng râm hay không mà khuôn mặt Abigail tối sầm lại.
"Trước mắt thì thiếp đã phủ nhận nhưng có vẻ là họ không tin. Bởi vậy nên vào lễ hội quốc khánh......"
"Nếu không nhảy cùng nhau thì càng có vẻ bất hòa hơn?"
Abigail lại gật đầu. Sablian im lặng trong một lúc.
Đây không phải lần đầy anh nhận được yêu cầu nhảy cùng. Vào lễ hội quốc khánh năm ngoái Abigail cũng đã đeo bám, cầu xin là hãy nhảy với cô ta một lần.
Và giờ anh đang nhận được một yêu cầu giống với lúc đó. Nhưng cảm giác thì hơi khác biệt. Sablian nhìn Abigail.
Là vì ánh mắt sao?
Trước khi chết, đôi mắt của Abigail luôn ẩn chứa tham vọng. Ánh mắt muốn có Sablian trong tay nhưng không biết phải làm thế nào.
Anh ghét ánh mắt đó. Bởi 'người đàn bà' ấy cũng mang đôi mắt tương tự. Vậy nhưng ánh mắt đang nhìn anh lúc này lại khác. Cùng là một màu tím nhưng lại tỏa ra màu sắc khác.
Đôi mắt không còn phản chiếu lại thứ tham vọng gớm ghiếc ấy nữa. Chỉ trông có vẻ hơi lo lắng và bức bối.
Khác với lần trước, dù cô ta yêu cầu nhảy cùng nhưng tâm trạng của anh không chuyển xấu. Vậy nhưng........
"Ta xin lỗi"
Lời xin lỗi phát ra từ miệng Sablian. Anh suy nghĩ có nên nói ra lý do mà mình không thể nhảy hay không. Nhưng rốt cuộc thì anh giữ lại trong lòng.
Dẫu sao thì cô ta cũng không thể hiểu được dù có nói ra lý do thật sự. Vậy nên anh đã nói dối một cách hợp lý.
"Vì không nhảy giỏi nên ta không thích khiêu vũ"
"Ah..... Ra là vậy. Nếu vậy thì hãy cùng nhau luyện tập nhé?"
"Vâng?"
Abigail nói với chất giọng chất phác. Lời nói ngoài dự tính của cô khiến Sablian tỏ ra hoang mang.
"Nếu không thể nhảy cùng vì không giỏi khiêu vũ thì hãy cùng nhau luyện tập. Vẫn còn rất nhiều thời gian cho đến lễ hội quốc khánh."
Trông Abigail rất nghiêm túc. Sẽ dễ ứng phó hơn nếu như cô ta tỏ ra hoảng loạn hay khinh bỉ.
".......nàng nói luyện tập ư?"
"Vâng. Thiếp cũng cần luyện tập vì rất lâu rồi không khiêu vũ"
Phản ứng ngây thơ ấy khiến Sablian ngần ngại trong chốc lát. Khuôn mặt của cô ta không ẩn chứa chút ý đồ hay âm mưu nào cả.
Dù vậy nhưng anh vẫn ghét khiêu vũ. Lần này cũng thẳng thừ từ chối như trước nay là được.
"Khiêu vũ.........."
Abigail đang ngước nhìn anh. Gương mặt ngây thơ chỉ đang tập trung vào lời anh sắp nói ra.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của cô tỏa ra ánh sáng trong suốt với màu sắc nhẹ hơn thường ngày.
Sablian vô thức nuốt nước bọt. Phải nhìn đôi mắt kia và từ chối. Anh quay đầu đi và khó khăn mở lời.
"........ta sẽ suy nghĩ"
Nhưng đối với Abigail thì đó là lời từ chối vòng vo. Sự tĩnh lặng tới khó xử bao trùm lấy họ. Cô dò xét tình hình trong một lúc rồi lịch sự nói.
"Vâng. Thiếp hiểu rồi. Xin lỗi bệ hạ vì đã đòi hỏi một chuyện vô lý. Thiếp xin phép thất lễ trước"
Abigail nói lời chào rồi quay lưng lại. Sablian nhìn dáng vẻ phía sau của cô trong hồi lâu.
* * *
"Công chúa, sau khi bước qua trái ở đoạn đó thì lập tức sang phải......Đúng rồi, ngài làm tốt lắm!"
Cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng, Blanche bước bàn chân trái nhỏ bé lên trước. Blanche đang tập trung hết sức vào điệu nhảy.
Đó là điệu nhảy nhẹ nhàng và sống động mà trẻ em có thể nhảy được. Vốn dĩ phải gọi dàn nhạc tới nhưng âm nhạc phát ra từ hộp nhạc thay thế cũng không tệ.
Blanche đang nhẹ nhàng di chuyển ăn khớp với âm nhạc phát ra từ hộp nhạc. Những bước chân nhảy tưng tưng khiến cô bé trông như búp bê nhỏ.
Tôi đã đặt gương khắp nơi trong gian phòng để Verite có thể ghi hình lại. Sau này mỗi khi gặp chuyện buồn tôi phải đem ra xem mới được.
Khi bản nhạc từ hộp nhạc ngừng hẳn thì Clara và Blanche cũng dừng lại. Blanche nắm chặt tay của Clara và cúi chào.
Tôi đứng bật dậy và vô thức vỗ tay.
"Thật tuyệt vời, công chúa Blanche! Nhất định công chúa Blanche sẽ là người tỏa sáng nhất trong lễ hội quốc khánh!"
Kể cả không phải thế đi nữa! Không có ai dễ thương hơn Blanche của chúng ta cả! Blanche ngại ngùng cúi đầu xuống, má của cô bé đỏ ửng lên.
"C-, cảm ơn ngài, Abigail-nim....... Con vẫn còn vụng về mà........"
"Không đâu, con rất xuất sắc. Phải không nào, Clara?"
"Vâng! Đương nhiên rồi ạ! Công chúa Blanche sẽ là người đáng yêu nhất Vương quốc này!"
Hưhư, công việc quảng bá của mình đang tỏa sáng. Clara cũng đã lĩnh hội được sự đáng yêu của Blanche như thế này rồi cơ đấy.
Nhưng mà có điều, Blanche của chúng ta không phải đáng yêu nhất vương quốc mà là đáng yêu nhất thế giới!
Tôi kìm nén lại lời nói ấy và nhìn hai người họ. Clara nhìn Norma và nói.
"Norma-nim cũng nghĩ thế phải không? Công chúa Blanche là người đáng yêu nhất!"
"............Clara, dùng từ đáng yêu với người sẽ trở thành chủ nhân tương lai là trái phép tắc"
Norma nói với giọng lạnh lùng. Cũng phải, Blanche là bề trên nên là việc tùy tiện nói cô bé đáng yêu là không tốt.
"Ah.....! Thứ lỗi cho tôi, công chúa Blanche. Tôi sơ ý........"
"Không sao đâu, Clara. Đó là lời khen mà"
Blache cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời. Ah, sao Blanche có thể vừa đĩnh đạc vừa đáng yêu đến thế này cơ chứ.
"Con....con muốn khiêu vũ giỏi hơn nữa. Nếu khiêu vũ giỏi hơn thì phụ hoàng cũng sẽ khen con phải không ạ?"
_____________