Chương 02: Sống ở biên cương cũng không hẳn là tệ
Độ dài 2,356 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 11:53:26
Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
… Chắc có lẽ một vài người sẽ cho rằng gia hộ『Người dẫn đường』thể nào cũng có những kỹ năng ẩn với sức mạnh 'vô song'.
Nhưng không hề có một kỹ năng nào như thế cả. Không có đâu.
Gia hộ đó chỉ cho tôi một kỹ năng duy nhất là tăng cấp độ khởi điểm ban đầu mà thôi. Và những kỹ năng thông thường mà bất kỳ ai cũng có thể học được.
『Người dẫn đường』sẽ nhận được một kỹ năng khởi đầu cực kỳ mạnh, đó là『Cấp độ gia hộ khởi điểm +30』.
Cấp độ gia hộ 30, có thể được xem là cấp độ điển hình cho một kỵ sĩ ở tuổi về hưu.
Nói cách khác, ngay từ đầu, tôi đã có cấp độ mà phần lớn kỵ sĩ phải cống hiến cả đời xông pha chiến trường mới có được.
Tuy nhiên, tôi lại không có bất kỳ kỹ năng nào dành riêng cho mình cả.
Vì năng lực của tôi là trở nên mạnh hơn người bình thường ở một mức độ nào đó ngay từ đầu, nên không thể diễn đạt bằng lời cách sử dụng kỹ năng đó vào thực tế.
Bởi vì không có kỹ năng nào khác, nên khi tới một giai đoạn nhất định tôi sẽ yếu hơn những người có cùng cấp độ với mình. Cho dù có cố gắng trở nên mạnh hơn bằng cách tiêu diệt kẻ thù để tích lũy điểm kỹ năng, thì tôi cũng không thể đánh bại những con ma thú mà bất kỳ ai cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng, và khả năng chiến đấu của tôi cũng kém hiệu quả hơn so với người khác vài lần.
Nếu suy nghĩ theo hướng đó thì có thể xem nó như là một kỹ năng chỉ mang lại sự bất hạnh tột cùng mà thôi.
So về mặt tiềm năng trong tương lai, những gia hộ hạ cấp phổ biến như『Chiến binh』hay『Ma pháp sư』 còn tốt hơn nhiều.
Với trái tim đã vỡ thành hai mảnh, tôi tích cóp từng chút một và hướng đến một cuộc sống nhàn nhã.
____________________________________________________________
Hôm nay tôi cũng lên núi hái thảo dược như mọi khi.
Thế mạnh duy nhất của tôi là cấp độ cao, nhờ thế mà tôi có thể lực tốt hơn người bình thường, tôi còn học tất cả những kỹ năng thông thường để bù cho việc không có kỹ năng dành riêng cho mình.
Nhờ có những kỹ năng sinh tồn, tôi sẽ không bị lạc trong núi miễn là không vào quá sâu, và tôi còn có thể phát hiện ra những nơi mà thảo dược hay mọc.
“Cây phỉ ốc có thể được sử dụng để cầm máu và khử trùng vết thương, lá câu kỷ có thể dùng thay cho thuốc giải độc, nấm long thần được dùng để bào chế thuốc bổ. Quả mọng trắng hơi khó tìm nhưng lại là một chất xúc tác cho việc bào chế thuốc ma thuật.”
Hưm, hưm, hưm...
Tôi huýt sáo trong lúc tập trung vào công việc hái thảo dược thường ngày của mình.
Nhờ có nguồn nước dồi dào, những ngọn núi ở Zoltan được xem như là kho báu thiên nhiên, có vô số thảo dược và trái cây mọc ở quanh đây.
“Ồ, quả hạch xanh. Mình có thể luộc nó lên để ăn trong lúc dựng lều.”
Mỗi lần đi hái thảo dược thường mất khoảng hai ngày và một đêm.
Bởi vì đi đến đây không thôi cũng đã mất nửa ngày rồi, nếu trở về trong cùng một ngày thì tôi sẽ không có thời gian để hái thảo dược.
Do đã từng đồng hành cùng tổ đội anh hùng nên tôi cũng không lạ gì với việc cắm trại. Ngoài thảo dược, tôi còn tìm thấy rau dại và những loại gia vị có thể được dùng để nấu ăn khi đi cắm trại.
“Nhưng dựng lều ở ngay giữa lòng núi thế này cũng mệt thật đấy.”
Bởi vì ma thú vốn không sợ lửa.
Tôi cột những quả chuông vào dây thừng để giăng xung quanh, sau đó đặt kiếm ở ngay bên cạnh mình rồi mới an tâm đi ngủ.
Mặc dù ở đây không có ma thú mạnh, nhưng nếu bị tấn công bất ngờ trong lúc đang ngủ thì tôi vẫn có thể bị thương.
“À đúng rồi, có lẽ mình nên dựng một cái chòi nhỏ ở đây.”
Người dân ở đây không dựng chòi trên núi vì nó cũng sẽ bị một cơn bão nào đó phá hủy mà thôi, nhưng nếu có thể dựng một cái chòi chịu được mưa gió và đủ vững chắc để khiến lũ ma thú nản chí thì tốt biết mấy.
Hiện tại, cứ mỗi tuần tôi lại lên núi hai lần để hái thảo dược, nhưng nếu có thể gom thành một chuyến đi bốn ngày ba đêm thì công việc của tôi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Để làm được như vậy, tôi cần phải dựng một cái chòi nhỏ để làm chỗ nghỉ chân và nơi cất hành lý nếu muốn ở lại trên núi lâu hơn.
“Chà, chắc là phải tính sau vậy, mình cần phải kiếm thêm được một ít tiền nữa đã.”
Trong lúc suy nghĩ về những kế hoạch cho tương lai, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tôi choàng tỉnh dậy vào giữa đêm.
Có một con ma thú ở cách đây không xa, tôi thậm chí còn có thể ngửi được mùi của nó.
Tôi cầm lấy kiếm của mình thật nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động.
Mặc dù không có những kỹ năng dành riêng cho gia hộ『Đạo tặc』và『Thợ săn』có thể giúp cường hóa khả năng cảm ứng, nhưng kỹ năng cảm ứng của tôi cũng có cấp độ khá cao, bởi vì không có kỹ năng nào khác nên tôi đành phải tăng điểm kỹ năng của mình vào đó.
Cho dù nó không có tác dụng đối với nhóm nhẫn giả tinh nhuệ của đội quân quỷ vương, nhưng như thế cũng là quá đủ để tìm kiếm thú hoang sống trên núi.
Có vẻ như nó sẽ không đến đây ngay lập tức, tôi chui ra khỏi túi ngủ của mình rồi nhẹ nhàng trèo lên một cái cây.
Mặt trăng trên bầu trời đêm có hình lưỡi liềm trông giống hệt như một cây cung. Bởi vì ánh trăng không đủ sáng nên tôi cũng không thể nhìn rõ hình thù của con quái vật.
Sau khi quan sát một lúc, tôi nghe thấy tiếng chuông vang lên.
Ngay sau đó, một con thú to lớn xuất hiện từ trong bóng tối.
“Chỉ là một con gấu cú mèo thôi sao.”
Gấu cú mèo là một loại ma thú có đầu cú mèo và cơ thể của một con gấu nâu.
Cấp độ hiện tại của nó là 15.
Trong số các loài ma thú sống trong các khu rừng ở khắp nơi trên thế giới, gấu cú mèo gần như luôn ngự trị trên đỉnh của hệ sinh thái, nên nó sống tự do tự tại như một vị vua của khu rừng.
Thật hoài niệm làm sao, trong quá khứ, tôi nhớ mình đã từng chiến đấu với một con gấu cú mèo, lúc đó Ruti bị lạc trong rừng do đi tìm bạn của mình nên tôi đã đuổi theo em ấy.
Lúc đó tôi chỉ mới 7 tuổi mà thôi.
Bây giờ tôi có thể đánh bại nó một cách dễ dàng, nhưng…
“Dù sao thì cũng chẳng có tiền thưởng cho việc này.”
Bằng một động tác linh hoạt, tôi nhảy xuống đất.
Những loài quái thú có họ hàng gần với động vật và ma thú có trí tuệ thấp thường sở hữu khả năng phán đoán sức mạnh kẻ thù bằng trực giác của chúng.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, con gấu cú mèo từ từ lùi về phía sau, sau đó nó quay lưng lại và bỏ chạy vào trong màn đêm.
Tôi không đuổi theo nó mà quay lại túi ngủ của mình rồi ngủ cho đến sáng.
Qua ngày tiếp theo, sau khi hoàn thành việc hái thảo dược và quay trở về, tôi nhìn thấy một đám đông đứng trước thị trấn.
Tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi đi đến hỏi người lính gác cổng.
“Có chuyện gì thế?”
“Ồ, Red, cậu vẫn bình an vô sự à.” (Người gác cổng)
“Thì vẫn như mọi khi thôi. Có vẻ như mọi người đang bàn tán về chuyện gì đó thì phải?”
“À thì, một mạo hiểm giả vừa bị gấu cú mèo tấn công. Chúng tôi hiện đang tuyển một đội đi chế ngự nó, chắc là sẽ có lệnh cấm vào núi cho đến khi chuyện đó kết thúc." (Người gác cổng)
Ây dà.
Có vẻ như tôi đã gặp con gấu cú mèo đó ngay sau khi nó tấn công con người.
“Thế à? Việc này sẽ mất bao lâu đây?”
“Chưa biết được, chúng tôi hiếm khi chế ngự một con ma thú mạnh như gấu cú mèo. Việc này chỉ có thể dựa vào một tổ đội hạng B, còn không thì phải huy động một nhóm 30 người." (Người gác cổng)
Mạo hiểm giả được xếp hạng theo 6 cấp bậc, cao nhất là S rồi xuống thấp dần cho đến E.
Thứ hạng này được gán cho cả một tổ đội chứ không đánh giá dựa theo cá nhân, nếu có sự thay đổi thành viên trong đội thì bắt buộc phải đánh giá lại.
Về cơ bản thì cách đánh giá như sau:
E: Những người mới đăng ký làm mạo hiểm giả.
D: Tổ đội có thể sống sót trong một vùng đất hoang dã đầy quái thú.
C: Tổ đội có khả năng giải quyết biến cố đe dọa đến một ngôi làng.
B: Tổ đội có khả năng giải quyết biến cố đe dọa đến một thị trấn.
A: Tổ đội cấp quốc gia có khả năng giải quyết biến cố đe dọa đến nhiều thị trấn.
S: Tổ đội cấp huyền thoại chỉ được huy động để giải quyết những biến cố liên quan đến lục địa hay thế giới.
Về cơ bản, cho dù có nằm ở đâu đi nữa thì một hội mạo hiểm giả phải có ít nhất từ một cho đến ba tổ đội hạng B, họ sẽ được xem như là những mạo hiểm đứng đầu để đại diện cho nơi đó.
Nhân tiện thì thứ hạng hiện tại của tôi là D.
Bởi vì ngay từ đầu tôi chỉ nhận nhiệm vụ hái thảo dược nên không tránh khỏi việc bị xếp hạng D. Với lại, nếu trở thành mạo hiểm giả hạng B thì mọi người sẽ chú ý đến tôi và có thể dẫn đến việc danh tính thật sự của tôi bị lộ ra. Nếu như chuyện đó xảy ra thì nó sẽ gây rất nhiều phiền phức cho đoàn trưởng, người mà tôi mang ơn.
“Có vẻ như mình phải ở lại thị trấn trong khoảng thời gian này rồi.”
Thật may là chuyện này xảy ra ngay sau khi tôi hoàn thành việc hái thảo dược.
Tôi rảo bước hướng về phía hội mạo hiểm giả để bán những thảo dược vừa hái được.
____________________________________________________________
Lần này, tôi kiếm được khoảng 90 Peryl.
Quay trở về căn phòng trọ nơi mình đang sống, tôi lau chùi thanh kiếm đồng vừa mới dùng để cắt cỏ gần đây, sau đó vá lại bộ đồ du hành đã rách bươm sau chuyến lên núi.
Kỹ năng sửa trang bị của tôi cũng được nâng lên cấp độ khá cao. Trước khi rời khỏi vương đô, kỹ năng này đã giúp ích cho tôi rất nhiều lúc còn chiến đấu ở vùng biên cương. Nhưng rốt cuộc, sửa trang bị bằng ma pháp thì sẽ nhanh hơn nhiều, nên kỹ năng của tôi trở nên vô dụng trong suốt cuộc hành trình.
Tuy nhiên, hiện tại thì tôi không hề quen biết một ma pháp sư nào có thể dùng được ma pháp sửa trang bị, chưa kể việc đó còn tốn khá nhiều tiền nữa. Bởi vì tôi đang tích cóp từng đồng để mở hiệu thuốc, nên nó trở thành một trong những kỹ năng hữu dụng nhất.
Hay nói đúng hơn, hiện tại tôi chỉ có một thanh kiếm đồng trên người, nên phần lớn kỹ năng dùng cho vũ khí trở nên vô dụng. Dù sao thì, ngay từ đầu, những kỹ năng sử dụng cho vũ khí thông thường cũng chẳng có hiệu quả mấy…
Sau khi hoàn thành xong việc sửa chữa trang bị của mình, tôi mở ngăn đựng thực phẩm lấy ra vài quả trứng cùng với vài củ khoai tây để làm món salad và khoai tây nghiền cho bữa tối, ngoài ra còn có thêm những trái cây mà tôi đã hái được ở trên núi.
Ăn tối xong, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Lúc còn ở bên cạnh Ruti, bởi vì những trận chiến xảy ra như cơm bữa nên chúng tôi phải nằm ngủ trên mặt đất hoặc những bãi chiến trường đầy xác chết quái thú, đôi lúc ngủ trong hang rồng và phải thay nhau canh gác để đề phòng lũ ác long tấn công, đắm chìm trong nỗi sợ không biết mình sẽ chết khi nào, hoặc ngủ trên những ngọn núi tuyết lạnh như địa ngục băng giá. Bây giờ, mặc dù chỉ là một căn phòng nhỏ, nhưng ít nhất nó cũng có mái che và tường bao quanh.
Sau khi tích cóp đủ tiền, tôi sẽ xây một căn nhà cho riêng mình, sử dụng mặt bằng làm hiệu thuốc và tạo ra một khu vườn ở sau nhà để trồng những loại thảo dược có nhu cầu sử dụng cao.
Mặc dù đây không phải là thành tựu lớn lao gì, nhưng cũng không còn những trận chiến sinh tử, không còn những tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Một cuộc sống như thế chỉ có thể được tìm thấy ở cái vùng đất có tên Zoltan này.
Đây chính là cuộc sống thứ hai của tôi sau khi bị đuổi khỏi tổ đội anh hùng.