Chương 120 : Ngày kế tiếp, đến nơi làm việc
Độ dài 1,173 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-09-18 18:50:41
“Nè, bà có hay tin gì chưa? Hình như người ta đang nghi ngờ rằng cái cô hầu bàn ở tiệm cà phê này là thủ phạm cho mấy vụ trộm cắp xảy ra gần đây đấy.”
“Có chứ có chứ! Hình như ngày hôm qua còn có cả mấy anh cảnh binh xuất hiện nữa đấy. Có vẻ như cái cô đó có tiền án tiền sự gì đó thì phải?”
“Ông chủ cửa tiệm đó ha, nhìn ổng cũng giống dân anh chị lắm đấy, vậy nên có khi là cùng một giuộc cả thôi. Thậm chí có thể là do chứng nào tật nấy cũng nên.”
“Sợ thế! Hi vọng bên cảnh binh sớm bắt được thủ phạm . . .”
Trong khi đang trên đường đến quán cà phê cùng với Ehn, Melt cau mày khi vô tình nghe thấy một cuộc tám chuyện giữa hai người phụ nữ.
Mặc dù việc hai bà nội trợ tám chuyện phiếm với nhau là chuyện thường ngày, thế như Melt vừa lo lắng cho Ehn, vừa khó chịu khi nghĩ rằng họ đâu nhất thiết phải nói những chuyện đó ngay trước cửa tiệm và làm phiền công việc kinh doanh của quán như vậy.
Melt nhìn về phía Ehn, và nhìn thấy cô bạn của mình dường như cũng bị ảnh hưởng phần nào bởi cuộc trò chuyện đó.
Khuôn mặt cô ấy hơi cứng đờ, và rồi cô dừng lại.
Nghĩ rằng Ehn đang cảm thấy buồn khi đã khiến cho cửa tiệm phải mang tiếng xấu, Melt định nói gì đó với cô, nhưng rồi lại nhận được một cái lắc đầu lặng lẽ trong khi Ehn mở lời với ánh nhìn mạnh mẽ.
“Không sau đâu, Melt. Kể cả khi những người đó có nghi ngờ mình đến đâu đi nữa . . . mình vẫn sẽ ưỡn ngực tự hào mà nói rằng bản thân vô tội.”
Cũng như mấy bà nội trợ ban nãy và gã Rommelo nọ, sẽ luôn có những người chỉ biết nhìn vào quá khứ của Ehn và phán rằng cô là tội phạm, là hung thủ của những vụ trộm cướp.
Tuy nhiên, chắc chắn vẫn có những người tin tưởng vào cô, vào sự quyết tâm làm lại cuộc đời của chính cô. Với những lời nói đó của Melt trong tim, Ehn quyết định sẽ tin vào bản thân mình, và nhờ vậy cô đã có thể chịu được những lời phán xét kia.
Trong khi cả hai đang bước vào cửa tiệm, Melt hi vọng rằng người ta sẽ nhanh chóng bắt được thủ phạm và trả lại sự trong sạch cho Ehn.
“Chào buổi sáng, ông chủ.”
“Chào buổi sáng. Nhóc đã cảm thấy ổn hơn chưa vậy?”
“Vâng. Vì bản thân không hề làm gì sai, cháu đâu thể nào cúi đầu mãi như thế được.”
Nhớ lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, ông chủ tiệm trông có vẻ lo lắng, nhưng Ehn đã đáp lại với một nụ cười.
Dù có vẻ gượng ép, ông ta vẫn gật đầu, nghĩ rằng ít nhất thì cô cũng đã trở nên lạc quan hơn phần nào.
Và rồi khi Ehn đi vào phòng để thay đồ làm việc, ông quay sang cảm ơn Melt.
“Cảm ơn cháu vì đã động viên con bé, Melt.”
“Chú không cần phải cảm ơn cháu đâu, dù sao thì cháu vẫn là bạn của cậu ấy mà!”
“Cháu nói gì vậy chứ? Vì có Melt-chan ở bên cạnh làm chỗ dựa tinh thần mạnh mẽ, con bé mới có thể trở nên khá hơn đấy. Tuổi tác của chú thì không bằng, lại còn là một thằng đàn ông nữa. Chú có thể chỉ đường cho con bé trên cương vị là một người trưởng thành, nhưng chú sẽ không thể nào ủng hộ con bé như những gì cháu đã làm được đâu . . . Vậy nên, chú thật lòng rất biết ơn về điều đó.”
Với sự tự tế thẫm đẫm qua khuôn mặt bặm trợn của mình, người chủ tiệm cúi đầu cảm ơn Melt.
Melt mỉm cười khi nhìn thấy rằng ông chủ tiệm cũng quan tâm đến Ehn nhiều như cô, rồi Ehn quay trở lại sau khi thay bộ đồng phục.
“Cháu đã sẵn sàng rồi. Giờ thì nên bắt đầu từ đâu đây ông chủ?”
“Lo gì, còn sớm mà. Mà đằng nào đi nữa thì bữa nay cũng sẽ không có nhiều khách lắm đâu, vậy nên cứ thong thả thôi là được. Chú sẽ đi pha mấy ly cà phê, vậy nên hai đứa cứ thoải mái trò chuyện đi ha.”
Có lẽ vì những lời đồn đại rằng cảnh binh đã xuất hiện ở đây ngày hôm qua, mà cửa tiệm lúc này không hề có một vị khách nào cả, dù rằng lúc này đã gần đến giờ ăn trưa.
Vì không muốn Ehn lo lắng về điều đó, ông chủ tiệm đã nói những lời như vậy bằng giọng điệu vui vẻ, rồi biến mất sau bức màn và đi vào nhà bếp để pha chút cà phê.
Melt cũng vậy, cô nàng cũng tỏ ra vui vẻ khi ngồi xuống và bắt chuyện với Ehn.
“Vậy là những chuyện ngày hôm qua đã thật sự có tác động nhỉ. Mình hi vọng việc này sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng để mọi thứ sớm trở về như ban đầu . . .”
“Ừ . . .”
Biểu cảm của Ehn trở nên u ám khi cô cảm thấy rằng đó là do lỗi của mình.
Trong khi Melt đang không biết làm gì để động viên bạn mình, thì ông chủ tiệm, như thế muốn phá vỡ bầu không khí u ám này, hồ hởi tiếp chuyện hai người bằng giọng điệu vui vẻ với hai tách cà phê trên tay.
“Cảm ơn vì đã đợi. Có sữa và đường ở trên bàn đấy.”
“Cảm ơn chú.”
“Chú cũng cho cháu một tách sao . . . Cho cháu gửi lời cảm ơn chú.”
“Có gì đâu. Dù gì thì cũng có ma nào ở đây đâu, cứ thoải mái đê.”
Ehn cúi đầu cảm ơn người chủ quán, vì không chỉ pha một ly cà phê cho khách hàng là Melt mà còn có phần của cô nữa.
Sau khi đáp lại cô bằng giọng điệu vui vẻ, chủ tiệm hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi nói ra những điều đang nghĩ trong đầu.
“Ehn này . . . Cho chú hỏi một câu thôi, có được không?”
“V-vâng. Là gì vậy ông chủ . . .?”
Ehn thẳng người lên, trong khi cảm thấy lo lắng trước giọng nối đầy nghiêm nghị của ông.
Người chủ tiệm, người vốn đã có vẻ ngoài đáng sợ rồi, giờ đây thậm chí còn đáng sợ hơn ba mươi phần trăm so với trước trong khi bầu không khí dần trở nên nghiêm túc. Ông nhìn thẳng vào mắt Ehn để hỏi cô một câu.
“Những người bạn của cháu ngày hôm qua . . . Cháu có nghĩ rằng bọn họ có liên can đến vụ việc lần này không?”