Chương 7: Ngủ nướng
Độ dài 1,961 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-11 12:45:23
Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau.
“Ưm…”
Khi tôi thức dậy thì ngoài trời đã sáng, không hiểu sao tấm rèm trên cửa sổ lại mở.
Tôi chắc rằng mình đã đóng nó trước khi đi ngủ rồi mà nhỉ?
Tôi không ghét ánh nắng mặt trời cho lắm, nhưng tôi vẫn còn muốn ngủ thêm một chút nữa. Và một tấm rèm đang mở sẽ là nguyên nhân chính làm gián đoạn việc đó.
Tôi quay đầu lại thì thấy cánh cửa cũng đang hé mở, tôi cũng nhớ rõ ràng là mình đã đóng nó trước khi đi ngủ.
Có phải là Si-eun đã đến để đánh thức tôi không?
Với đôi mắt vẫn còn đang mờ mẫm, tôi kiểm tra lại điện thoại của mình, lúc này đã là 11:45 sáng.
Vào cuối tuần thì tôi thường thức dậy vào lúc 2 hoặc 3 giờ chiều. Nhưng hôm nay, tôi thức dậy vì tiếng nước sôi, tiếng dao thái đồ ăn trên thớt và cùng với một mùi doenjang jjigae.[note60449]
Tôi leo ra khỏi giường và đi đến nhà bếp. Đúng như dự đoán của tôi, Si-eun đang đứng ở đấy và nấu ăn.
Cô ấy đang mặc trên mình một chiếc floral dress, mặc dù Si-eun thường có một phong cách rất tinh tế, nhưng bộ trang phục đơn giản này cũng rất hợp với cô ấy.[note60451]
Có vẻ như quần áo có thể tạo nên một con người đẹp, nhưng trong trường hợp này thì nó là ngược lại.[note60450]
Cảm nhận được sự hiện diện của tôi, Si-eun liếc nhìn tôi và nói.
“Cuối cùng thì cậu cũng dậy rồi đó à?”
“Tôi thường hay ngủ nướng mà.”
“Đó là do cậu thức khuya thôi.”
Khi Si-eun nói chuyện cô ấy vẫn không ngừng cắt đồ ăn, có vẻ như cô ấy không nói dối về việc bản thân nấu ăn rất giỏi, bởi vì nếu là tôi thì có lẽ nãy giờ tôi đã cắt mất vài ngón tay
rồi.
Cơ mà…
“Hmm…”
Có gì đó không ổn lắm, có một điểm khác thường so với mọi ngày, nhưng mà tôi lại không thể biết được đó là gì.
Sau một hồi suy nghĩ thì tôi cũng đã hiểu ra.
“Cậu ngủ không ngon à?”
“Gì cơ?”
Si-eun nghiêng đầu trong khi đang cho rau đã cắt xong vào nồi.
“Trông cậu có vẻ khá mệt mỏi.”
Đó chỉ là cảm giác của tôi thôi, cô ấy không có quầng thâm hay mất tập trung gì cả, nhưng trông cô ấy có vẻ hơi mệt mỏi.[note60452]
Vả lại cũng thật kì lạ khi cô ấy có thể biết được là hôm qua tôi đã thức khuya, bởi vì nếu cô ấy ngủ sớm thì làm sao cô ấy biết được chuyện đó chứ?
Sau khi nghe tôi nói, Si-eun dừng lại một lúc.
“Cậu chỉ là nhạy cảm với những việc như thế này thôi… Hay là cậu đang thật sự theo dõi tôi vậy?”
Cô ấy trả lời lại tôi bằng một câu hỏi vô lý.
“Không phải lúc nào tôi cũng để mắt đến cậu đâu, bởi vì tôi thường không quan tâm đến người khác mà.”
“Là vậy sao?”
Si-eun hỏi lại như thể không quan tâm đến điều ấy, có lẽ cô ấy cũng không quan tâm đến tôi nốt.
Tôi tiến đến mở tủ lạnh lấy một chai nước, sau đó hỏi cô ấy.
“Vậy thì? Cậu có gặp vấn đề gì với giấc ngủ của mình không?”
“Cậu cố chấp thật đấy, tôi tưởng là cậu bảo cậu không quan tâm đến người khác mà?”
“Tôi chỉ quan tâm đến phúc lợi của nhân viên mình thôi.”
“Nói to quá đấy.”
Si-eun lẩm bẩm một cách mỉa mai khi cô đang tắt bếp.
“Chỉ là tôi không thể quen được, ngủ trong một căn phòng thế này, nó không giống như trước đây.”
“Xin lỗi—Tôi sẽ nhanh chóng đặt giường cho cậu.”
“Không, ý tôi không phải vậy. Căn phòng tôi từng ở thật sự rất nhỏ, vì vậy nên khi đột nhiên được ngủ trong một căn phòng rộng rãi và đẹp thế này, tôi có một cảm giác không quen, thế thôi.”
Tôi tự hỏi liệu căn phòng trước đây cô ấy từng ở nó nhỏ đến thế nào, hoặc cô ấy có thể chi ít tiền mua mỹ phẩm lại để thuê được một phòng lớn hơn.
Cơ mà đối với Si-eun, đó có thể là một khoản đầu tư vô gì đấy.
“Cậu nhận ra khá rõ đấy nhỉ.”
“Chà, bằng một cách nào đó thôi.”
Nói xong, tôi mở chai nước ra uống mà không chạm môi vào miệng chai.
Khoé mắt của Si-eun nhìn về phía tôi trong khi đang múc món hầm vào bát.
“Khoan đã! Đó là nước cho cả hai chúng ta mà! Cậu phải uống bằng ly đi chứ!”
“Phiền phức thật đấy.”
Tôi đặt chai nước xuống bàn và trả lời.
“Cho dù có phiền phức thì cậu cũng phải uống bằng ly. Sống chung nên chẳng phải việc đó là một phép lịch sự tối thiểu sao?”
“Đúng vậy ha…”
Tôi lập tức rụt tay lại, lòng dũng cảm để bật lại Si-eun của ngày hôm qua đã tan biến từ lâu.
Tuy nhiên, điều cô ấy nói là đúng.
Si-eun chỉ chia sẻ không gian sống của cô và làm những việc nhà mà tôi thấy phiền phức, nhưng kể từ ngày hôm qua, mọi chuyện có lẽ không hề đơn giản như vậy.
Sống chung có nghĩa là cả hai sẽ tiếp xúc với nhau, vậy nên không còn cách nào khác, chắc chắn sẽ có một vài chuyện mà tôi cần phải đặc biệt chú ý.
Si-eun thở dài nhẹ nhõm.
“Thật không thể hiểu nổi cậu.”
Cô ấy trả lời ngắn gọn và nhanh chóng đặt món hầm lên bàn.
Vậy sao? Thành thật mà nói thì, nhiều lúc tôi còn không thể hiểu nổi chính mình nữa mà…
—-----------------
Sau khi dọn dẹp mọi thứ và giặt giũ xong trong ngày, Si-eun quay trở về phòng mình, sau đó lại đi ra chuẩn bị bữa tối rồi lại quay trở về phòng mình.
Cô ấy không ra ngoài nhiều vào cuối tuần sao?
À, hình như Si-eun đã từng nói rằng cô ấy cần phải tiết kiệm tiền, vậy nên có lẽ cô ấy thấy bản thân không cần phải đi ra ngoài nhiều làm gì.
Nhưng mà không có cả TV và sách, vậy cô ấy đã làm gì trong phòng nhỉ?
Cơ mà cô ấy cũng là một chuyên gia về mảng khoa học máy tính giống tôi. Có lẽ cô ấy cũng có cho mình một chiếc máy tính xách tay.
Đêm đó, khi đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và tập trung vào việc viết code, tôi ngáp dài một tiếng.
Chiếc đồng hồ ở góc dưới bên phải chỉ rằng bây giờ đã là 3 giờ sáng.
Bình thường thì tôi sẽ thức làm việc đến sáng, nhưng hôm nay tôi lại thức dậy sớm hơn mọi ngày. Vì thế nên bây giờ tôi cảm thấy khá buồn ngủ.
Tôi có nên đi rửa mặt và đi ngủ không?
Với suy nghĩ đó, tôi mở cửa và đi đến phòng khách.
“Giờ đi ngủ đấy à?”
Si-eun nhìn tôi, cằm tựa vào bàn ăn.
“Ừm, vì hôm nay tôi đã dậy sớm hơn thường lệ khá nhiều… Nhưng sao cậu vẫn chưa ngủ đấy?”
“Tôi đã tỉnh giấc.”
Si-eun duỗi người và trả lời tôi.
Cô ấy đã nói rằng cô ấy không ngủ ngon vì không thể làm quen với một nơi ở mới.
Nếu mọi việc cứ tiếp tục diễn ra thế này, cô ấy sẽ sớm kiệt sức, và thậm chí cô ấy có thể tự làm tổn thương mình khi nấu ăn.
“Nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tôi nói.
“Tôi đã đặt mua một chiếc giường cho cậu rồi, vì vậy hãy cố chờ cho đến khi nhận được nó nhé.”
Và tôi cũng đã đặt mua một bộ đồ hầu gái.
Tôi chỉ ước lượng sơ bộ kích thước cơ thể cô ấy dựa trên những gì tôi thấy được, nhưng tôi không thể biết được chính xác số đo của cô ấy, và tôi cũng không thể hỏi cô ấy vì nếu làm thế tôi thực sự sẽ bị tát mất.
Nhưng Si-eun lắc đầu.
“Kể cả khi cậu không đặt, thì căn phòng cũ của tôi cũng không có giường, nên tôi bị thế này không phải vì chuyện đó.”
“Thật đấy hả?”
Tôi gãi đầu và hỏi lại, Si-eun tránh ánh mắt tôi trước khi chậm rãi trả lời.
“Ờm… thật ra thì…”
“Hửm?”
“Tôi cảm thấy… hơi căng thẳng.”
Si-eun thì thầm, đôi má cô bắt đầu trở nên ửng hồng.
Tôi không hiểu được phản ứng của cô ấy, điều gì khiến cô ấy căng thẳng đến thế?
“Căng thẳng…?”
Khi tôi hỏi lại, Si-eun cau mày và nhìn lên tôi.
“Về việc sống chung nhà với một người đàn ông…”
Cô ấy trả lời lại tôi một cách ngập ngừng.
“Không phải là cậu đã nói là cậu đồng ý với việc đó sao?”
“Tôi đã nghĩ là tôi sẽ ổn thôi.”
“Và?”
“Sống chung, chúng ta sẽ không thể tránh khỏi việt chạm mặt nhau, điều đó là một điều không thể tránh khỏi.”
À, thì ra đó là ý cô ấy muốn nói.
Rõ ràng là Si-eun cũng có cùng suy nghĩ với tôi lúc ăn trưa. Và thật vậy, sống chung có nghĩa là cả hai chúng tôi sẽ phải vướng vào đối phương.
“Và khi chuyện này cứ tiếp diễn, tôi mới thật sự nhận ra là mình đang sống với một người đàn ông.”
“Đừng lo, tôi không có ý định sẽ làm gì kì lạ đâu.”
“Tôi biết, có lẽ như cậu không có đủ can đảm để làm điều đó.”
Ra là vậy sao?
“Tôi biết rõ điều đó, nhưng khi tôi ở một mình trong phòng hoặc khi cậu đang ngủ, đôi khi tôi lại cảm thấy lo lắng vì một lý do nào đó.”
“Thật vậy sao?”
“Ừm, nghe có vẻ ngớ ngẩn nhỉ, ngay cả khi nó xảy ra với tôi.”
Si-eun nói và cúi gằm mặt xuống.
Tôi không thể hoàn toàn đồng cảm với cảm xúc của Si-eun, nhưng tôi có thể hiểu.
Sống chung với một người khác giới thực sự mang lại một cảm giác như vậy.
Tôi không thực sự lo lắng về nó lắm… Nhưng có lẽ là vì tôi không bình thường. Bởi vì hầu hết mọi người thường sẽ như Si-eun.
Khi đó, những gì tôi cần làm lúc này đã trở nên rõ ràng.
“Này.”
Tôi nói với một vẻ mặt nghiêm túc.
“H-hửm?”
Cô ấy nhìn lên tôi, cùng với một gương mặt vẫn còn ửng đỏ.
Tôi liền nói ra suy nghĩ đang hiện lên trong đầu mình cho Si-eun nghe.
“Tôi có nên đến hát ru cho cậu ngủ không?”
“Cậu điên à?”
“Xin lỗi…”
Trong vòng 0,1 giây, tôi liền nhận được một cái trừng mắt và bị đuổi đi.
Nhưng rồi, đôi môi của Si-eun cũng từ từ cong lên và cô bắt đầu cười khúc khích.
“Cậu thực sự khá ra gì đấy nhỉ.”
“Là một lời khen sao?”
“Nếu cậu muốn chỉ trích tôi thì không cần, đó không phải là một lời xúc phạm.”
“Vậy tôi sẽ coi đó là một lời khen.”
“Tùy cậu thôi.”
Với tiếng cười có chút chế giễu và thích thú, Si-eun đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi.
“Tôi buồn ngủ rồi, nên tôi ngủ trước đây.”
“Được thôi, và cậu biết đấy, cậu cũng có thể ngủ nướng nếu cậu muốn. Không cần phải dậy sớm đâu.”
“Nếu tôi thật sự làm vậy vào cuối tuần, lịch sinh hoạt của tôi sẽ bị đảo lộn mất, và nếu bị thế sẽ rất khó khăn vào những ngày trong tuần, phải không?”
“Cậu có thể ngủ trong giờ học như tôi này.”
“Đó không phải điều đáng tự hào đâu.”
Si-eun mỉm cười lại và nói với tôi.
“Dù sao thì cũng cảm ơn cậu.”
Nói xong, cô ấy quay trở về phòng.
Ngày hôm sau cả hai chúng tôi đều ngủ nướng, và cả hai phải ăn trưa muộn bằng bánh mì, có lẽ tất cả là vì những lời nói của tôi từ tối hôm qua.