Chương 6: Mea-san, bằng mọi cách...
Độ dài 1,597 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-02-27 04:45:03
Sau ngày khai giảng là ngày nghỉ cuối tuần.
Đáng lẽ là các lớp sẽ bắt đầu học vào thứ hai sau cuối tuần, thế nên ngày này chỉ là giai đoạn sửa soạn cho việc đó thôi.
Nhưng thật lòng mà nói, tôi thực sự còn chả để tâm đến.
“Mea-san này, tớ sẽ hỏi cậu một lần nữa, về chuyện hôm qua…”
“Bí mật.”
“Không đâu, cái bí mật mà cậu nói… có phải bí mật với tớ không vậy?”
“Phải, là bí mật.”
…Đúng vậy. Đã qua một ngày mất rồi, và giờ là chiều thứ bảy…
Mea-san đã cư xử như vậy kể từ hồi qua, chẳng đi đến đâu cả.
Bất kể tôi có hỏi cô bao nhiêu lần đi nữa, thì tất cả những gì mà cô ấy nói chỉ là, “Bí mật.” Cô mím môi mình lại thật chặt, bĩu môi lại rồi quay đi…
Dù sao thì tôi thấy hôm nay mình cần phải làm gì đấy. Nhờ cổ mà hôm qua tôi bị bạn học của mình vây một lúc lâu như được mẹ vợ đón vậy, cảm giác là thế đấy.
Tôi không biết phải làm gì… nói trắng ra, thì đây là lần đầu tiên tôi phải đối mặt với một kiểu Mea-san như vậy, nên là tôi chả biết quyết ra sao.
Nhưng không có nghĩa là tôi có thể chùn được! Đây là, đúng vậy, vấn đề giữa hai đứa tôi!
Tôi định hỏi cô một lần nữa thì bất chợt bị cắt ngang.
*PinPoon♪*
Chuông cửa chợt reo lên. Tôi ngạc nhiên.
“Có ai đến đây sao?”
“...mình không biết.”
“À phải rồi, có phải bố tớ gửi thêm hàng không nhỉ.”
Nhân tiện, tôi sẽ phải chuẩn bị một con dấu cá nhân khác với con dấu ngân hàng của tôi cho một dịp như vậy. Đối với cả hai chúng tôi, “Nonomiya” và “Chitose”.
Trong lúc nghĩ suy về điều đấy, tôi mở cửa ra. Chà, chắc hôm nay để mình ký vậ-
*Bùm!*
“Chào buổi chiều nha~~~~~!!”
“... Ể?! Renjiyou-san!?”
Khi tôi mở cửa ra, cái cô gái mái tóc màu vàng óng được thắt bím hai bên với dải ruy băng quấn quanh tóc hệt với cái cô hôm qua.
Đúng như dự tính từ vị khách không mời này, Mea-san cũng đâu thể im lặng được nữa.
‘Ch-Chuyện gì vậy, Kobato-san…?”
Khi Mea-san chạy đến nhỏ, Renjiyou-san nở một nụ cười ngọt ngào rồi gật đầu.
“Đúng rồi nè, tớ có địa chỉ từ mẹ cậu á, Me-chan!”
“........”
“Dù sao thì, thứ lỗi cả nhà.”
“A, chờ đ…”
Nhỏ đến gần tôi mà không chờ tôi nói xong. Trên tay nhỏ còn đang xách hai túi của cửa hàng tạp hóa, có vẻ là đựng thức ăn.
“Ku-kun ơi, cho tớ mượn tủ lạnh nha?”
Rồi nhỏ nghiêng đầu thật đáng yêu với tôi.
“‘Ku-kun’, ý cậu là sao? Là tớ á?”
“Đúng rồi~~. Kuya-kun thành Ku-kun!! Nghe ổn mà đúng không?”
“Ừm, tớ không phiền đâu, nhưng…”
“Ehehe~~. Cảm ơn nhaa~~. Vậy thì, ♪tủ lạnh ơi♪, ♪tủ lạnh ơi~♪”
Ý tôi là… nhỏ đang làm cái gì và bị gì thế kia? Hôm nay nhỏ khác hoàn toàn so với hôm qua luôn!!
Nếu tôi nhớ đúng thì hôm qua nhỏ còn nấp sau Mea-san ngay khi bọn tôi chạm mặt mà. Kiểu nhỏ giống như cô gái nhút nhát ấy.
Nhưng hôm nay, nhỏ lại rất hoạt bát… kể cả với tôi. Rồi còn bất chợt ghé thăm nữa. Nhỏ thay lòng đổi dạ như nào vậy…?
“Cậu đang làm gì vậy, Kobato-san?”
Dường như việc cô ghé qua cũng đã phiền đến Mea-san. Cô cũng vội chạy tới thám thính.
Sau đó, trong khi chuyển đồ từ túi tạp hóa trên tay vào tủ lạnh, nhỏ quay sang tôi rồi nói-
“Tớ nghe nói là hai người đang sống chung, ắt phải khó khăn lắm đúng không!”
Nhỏ nói với một nụ cười.
“Cũng như, hai cậu là hôn phu và đã kết hôn nữa, đây là cuộc sống hôn nhân mới cưới nên hai cậu mới sống chung với nhau.”
Mẹ của Mea-san có vẻ đã tiết lộ nhiều điều cho nhỏ này…!
Chà, có vẻ câu nói “Cậu ấy là chồng của em” của Mea-san nói đã tiết lộ cho toàn trường biết vào lễ khai giảng rằng chúng tôi đang sống với nhau… chẳng còn việc gì phải giấu giếm nữa.
“Đ-Đâu phải vấn đề lớn gì cho cam, đúng không?” Mea-san phủi tóc rồi ưỡn ngực ra. Cơ mà…
“Vậy sao? Nhưng hồi trước cậu có đụng tay đụng chân vào bếp núc đâu, đúng không, Me-chan?”
“Ugyuu…!!”
Cô lặng thinh chỉ với phát súng ấy.
Như đang đuổi theo tên kẻ địch đang chạy trốn (là Mea-san), Renjiyou-san lao vút vào cô.
“Với tớ thì về kế hoạch sống chung, tớ nghĩ nếu hai cậu không sống thật với chính mình thì sẽ tệ lắm.”
“Thật ư? Là như nào?”
Khi Mea-san rơi vào im lặng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chen chân vào.
Sau đó, Renjiyou-san hơi khép mình lại, ngước nhìn lên tôi rồi nói,
“...Ku-kun là chồng hả?”
“Gì cơ? Đ-Đúng rồi…”
Cái cách nhỏ nhìn tôi và gọi tôi là “Chồng”. Tôi muốn nhỏ hiểu rằng tôi chẳng thể giúp được gì lại còn có một chút lo âu nữa.
À không, là bởi vì! Tôi không thể tin được con nhỏ hôm qua tỏ ra rất nhút nhát lại trở nên hăng hái như vậy vào hôm nay… thật luôn? Chẳng thể tin được là nhỏ đang nói chuyện với mình.
Thêm nữa, ngoại hình của nhỏ vừa dễ thương, vừa trẻ trung, nên cái sức công phá từ cái nhìn của nhỏ, nói sao ta, đáng kinh ngạc nhỉ. Cái nhìn lên của Mea-san tuy rất thú vị nhưng trường hợp của Renjiyou thì tính con nít rõ ràng hơn, điều đấy làm tôi thấy mình chẳng thể để bỏ mặc nhỏ như một thằng đàn ông được…!
Chẳng màng đến cái thực tế rằng tôi đã trải qua một biển cảm xúc như vậy, nhỏ tiếp tục.
“Người vợ phải nấu bữa tối cho chồng. Mà hai cậu chỉ là cặp đôi mới cưới thôi. Me-chan có thể không giỏi nấu nướng, đấy là tại sao mà… tớ có thể nấu ăn cho cậu ấy được.”
“Cái-Cái đó…”
Chà, nói sao đây? Cái đấy là lời tuyên bố rằng nhỏ có thể làm “nóc nhà” tốt hơn cô ấy ư?
Nếu vậy thật, thì nhỏ đến để giao đấu với Mea-san à? Chả phải hai người họ là bạn thân từ hồi cấp một sao? Ý tôi là, ngay cả khi không phải vậy thì nay chả phải họ đã quá hăng ư?
Tôi đã rất sợ nhỏ và cả cái sự hung hăng nữa, tôi cũng chẳng thể chịu được. Không, trước đây tôi còn chưa được thấy mấy điều như vậy! Tôi cũng không gần gũi với đứa con gái nào cả!
(À không, có Fuuga mà, nhưng cổ gần như là trai rồi!)
“Đấy là lý tại sao hôm nay tớ sẽ nấu bữa trưa và cho cậu thấy một bữa là như nào.”
Tông giọng của nhỏ tươi tắn với thật hiền hòa… nhưng lạ thay, là tôi sao mà khước từ được?
Cơ mà, phải rồi. Từ đây hãy bình tĩnh lại nào. Đấy là điều mà một thằng đàn ông chín chắn, điềm đạm nên làm.
Mà… Renjiyou cũng cất công chuẩn bị nguyên liệu bằng tiền của mình rồi còn đến chỗ của bọn tôi nữa. “Sống chung cực ha.”, nhỏ cũng nói vậy.
Và thực tế, đúng như những gì nhỏ nói về tay nghề của Mea-san, và cả tôi cũng chả thể nấu được gì vì tôi luôn dựa dẫm vào mẹ.
Mà nếu có ai sẵn sàng làm ví dụ tốt ở đây thì cũng tốt đấy chứ?
Khi tôi suy về điều đó… thì chẳng có lý do gì phải từ chối cả.
Không, tôi đâu muốn từ chối, nhưng… có ổn không? Tôi có cảm giác như vậy thôi. Bởi vì…
“...”
Từ nãy giờ, Mea-san bực bội cắn môi mình và cứ kéo gấu áo của tôi.
“Ahh… Umm… Mea-san này?”
“...Kuya-san… bọn mình làm sao đây?”
Sao cô ấy lại đang hỏi tôi chứ?!
“Cậu cho hay không cho…?”
“Chà… nhỏ thật tốt khi làm ví dụ cho bọn mình mà, đúng không?”
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời, nhấn mạnh từ “Bọn mình”.
Cầu trời cho cô ấy hiểu được sự tinh tế của tâm trí tôi khi nhấn mạnh điểm đó đi.
“──────!!!”
Ựa! Chắc là không được rồi.
Ngay khi cô ấy nghe câu trả lời của tôi, mắt của cô mở to ra và loạng choạng như thể cô rất sốc vậy (tất nhiên cô cũng buông gấu áo của tôi ra).
“Hả… ể? Sao thế, Mea-san?”
“Bí… mật.”
Lại nữa rồi!
Hưm, tôi nghĩ là… sẽ rắc rối nếu Mea-san nói ra nhỉ, bởi vì từ chỗ đấy cả tôi và cổ cũng chả có tiến triển gì.
“Nhưng… nếu đã vậy!”
“Sao cơ?”
“M-Mình cũng sẽ nấu cho cậu luôn!”
“EEEEHHHHHHHHH??!!”
Tôi không biết tại vì sao mà tôi lại không mong cô sẽ nói như vậy!
Ý tôi là, chả phải sáng nay Mea-san cũng nấu ăn như vậy sao?
“Không sao đâu, Kobato-san.”
“Haha… mò~ cậu bướng lắm luôn á có biết không, Me-chan?”
Ngay cả khi Mea-san chỉ tay về phía nhỏ, thì nhỏ lại mỉm cười và đang cười rất nhiều.
“Được thôi, theo hướng dẫn của tớ mà làm, chúc may mắn.”
“Rồi cậu sẽ thấy…”
Oh, tốt rồi… đúng hơn là, nếu đã vậy thì.
“Nếu đã thế, thì tớ cũng tham gia để nấu nướng luôn, vì tương lai của bọn mình–”
Nhưng trước khi tôi kịp nói điều đấy.
“ “Xem đây, Kuya-san/Ku-kun!” ”
Họ đồng thanh tuyên bố.
Sức mạnh của hai người con gái này, hay đúng hơn là động lực của họ, đến tôi nổi chỉ có thể trả lời, “Ừm, được rồi…”