Chương 144: Đội giữ nhà
Độ dài 1,392 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-13 03:21:42
Chương 144: Đội giữ nhà
====================================
Tên tôi là Donovan.
Tôi là một người lùn nhưng khác với người lùn phổ thông.
Tôi từ đại chủng tộc thuộc dạng lão làng người lùn.
Khác biệt của chúng tôi với người lùn là…là gì nhỉ.
Tôi thật sự không biết.
Sức mạnh thể chất hả? Hay tuổi thọ?
Hay có lẽ là sức dung nạp rượu.
Rượu.
Phải rồi, là rượu.
Miễn có rượu, chúng tôi có thể là bất cứ thứ gì chúng tôi thích.
Rượu là mọi thứ.
Rượu là cuộc sống.
Đó là cách người lùn sống và sẽ là cách tôi sống thế nào.
~cạn~
Chính vì lẽ đó, tôi chả thèm đoái hoài tới bọn người cười nhạo việc tôi đi tới khu rừng chết chỉ bởi vì nghe tin đồn ở đó có rượu ngon.
Tôi thích là tôi cứ đi.
Tôi sẽ không cho đó là mạo hiểm.
Nếu có một nơi có rượu ngon, tôi sẽ có mặt ở đó.
~cạn~
Tôi tới làng Đại Thụ như vậy đó và cống hiến hết mình cho việc pha chế rượu.
Tôi không là gã đàn ông chỉ biết say sưa túy lúy.
Tôi cũng biết làm ra rượu chớ bộ.
Nông sản làng rất thích hợp để chưng cất rượu.
À không, tôi cảm giác chúng được trồng trọt như nguyên liệu thô thích hợp để làm ra rượu.
Tôi biết ơn điều đó.
Và họ cũng xây dựng một xưởng rượu.
Tôi phát minh ra những loại rượu mới và cách thức mới để uống.
Những lão lùn tản mác ở nhiều nơi cũng đã tề tụ về đây hết người này tới kẻ kia.
Không ai kháng cự được nổi sức quyến rũ của rượu.
Tất cả đều nhảy vào rừng chết.
Nhưng sau khi vượt qua được, họ sẽ được chào mừng với rượu ngon.
Không ai phàn nàn.
Họ thậm chí thấy đáng thương cho những ai hãy còn chưa có đến.
Maa, nó chỉ là vấn đề vài mùa say quắc cần câu trước khi họ tới thôi.
Tôi đã uống ở cái làng này độ hơn vài năm tôi uống trong cuộc đời dài của mình.
Thấy cảnh núi những thùng phuy đầy rượu ngon, tôi đã từng nghĩ việc chết chẳng có gì là đáng tiếc.
Không không, tôi không được chết.
Tôi vẫn phải tiếp tục chưng cất rượu và uống tiếp tục.
~canloi~
Tiện thể nói luôn, mặc dù tôi giống vậy, nhưng tôi không sa đọa và được tin tưởng lắm đấy.
Khi trưởng làng bảo cậu ta sẽ đi vắng một lúc, tôi tự hứa rằng tôi chỉ sẽ pha 9 thùng thay vì 10 thùng thôi để còn bảo hộ làng cho cậu ấy vắng mặt.
Mặc dù thề thốt như thế, tôi đã rất ngạc nhiên khi trưởng làng quay lại để tắm rửa chỉ sau 30 phút.
Và khi cậu ấy lại đi ra ngoài, cậu liền quẹo trở về sau 30 phút nữa và nói rằng cậu ấy cần người phụ giúp việc nấu ăn.
Tôi biết cái này là cái gì.
Đó sẽ là chúng tôi mở tiệc.
(…)
Tôi không thể tham gia hả?
Tôi hiện đang giữ nhà.
Nên tôi không thể hả.
(…)
Hình như dự báo của tôi đã thành sự thật. Trưởng làng quyết định tổ chức tiệc tại làng.
Quả nhiên là trưởng làng của tôi.
Nó là một đại tiệc hoành tráng.
Kĩ năng của mọi người đã trở nên tốt hơn nhiều.
Không biết tôi có thể làm gì đó có chất nghệ thuật luôn không.
Hiện tại tôi có thể thực hành nha.
Cơ mà, tôi vẫn đang trông nhà. Nhưng chẳng phải tôi chỉ giữ nhà có một tiếng hôm nay à?
~canloi~
Hôm sau thì khác.
Trưởng làng lại bỏ đi.
Tôi ngồi chầu chực đợi cậu ấy trong hai tiếng nhưng cậu ấy vẫn chưa trở về.
Được rồi, kì này tôi đang giữ nhà thật sự nhé.
Cơ mà không có nhiều việc để làm.
Mọi người dốc hết lòng cho công việc tương ứng của họ và không ai chểnh mảng khi thậm chí chẳng có ai canh chừng họ.
Khách của chúng tôi, chân tổ ma cà rồng và cô gái thiên thần, họ đều đi cùng trưởng làng.
Những lamia mà phụ giúp chúng tôi trong việc pha chế rượu đang thảnh thơi bởi vì mùa đông đang tới và họ cần trở về mê cung phía nam.
Từ khi mọi sự đã vậy, tôi sẽ hết lòng với công việc của mình.
Nói thật với các bạn, việc chuẩn bị mùa đông và chưng cất cũng hầu như đã hoàn thành.
Tôi có nên thử gì đó với lương thực bảo quản và làm gì đó mới mẻ không?
Không được, đó không là thứ tôi có thể làm mà không có trưởng làng.
(…)
Đặc biệt là không có cấp phép của cậu ấy.
Trưởng làng cho phép bất cứ điều gì miễn nó không được xét là vấn đề nghiêm túc.
Tôi cũng chả cần làm chuyện một cách vụng trộm.
Nếu cậu ấy ở đây, cậu ấy thậm chí sẽ thu xếp để mà tôi có thể nhận trợ giúp từ người khác.
Hãy chờ đợi thôi.
Lúc tôi đang lúng túng, một số vấn đề công việc mà cá nhân tôi nên tới dự đến.
Đó là rồng canh cổng.
Mới đầu, ông ấy là một gã hiếm hoi nói chuyện nhưng giờ ông ấy đã gắn bó mật thiết, giống như thuộc về nơi ấy, tới cái làng này.
Mặc dù gần gũi với chúng tôi là vậy, ông ấy vẫn là một vị khách.
Loại sự việc này giống như từ giờ sẽ được tôi chăm lo mỗi ngày.
Fufufu.
Giải trí cho rồng canh cổng là thứ chỉ có người như tôi, mà được trưởng làng tin tưởng, mới có thể làm thôi.
“Ngài đã tới, chào ngài.”
Có hai người cũng nghĩ giống như vậy.
Họ là cô gái ma tộc Frau và elf núi Ya.
Các cô gái à.
“Mấy cô có thể không xen vào công việc của tôi không?”
“Đây là công việc của nữ giới mà.”
“Đúng vậy đó, đây là việc tôi quen làm.”
Trong lúc bọn tôi có một chút khúc mắc khó coi, rồng canh cổng đã được tiếp đón bởi Zabuton-dono.
Quái quỉ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Zabuton-dono sẽ có động thái. Tôi đã bất cẩn.
Cô ấy là một tồn tại đáng gờm hơn cả những thiếu nữ trước tôi.
Cô ấy dẫn đường rồng canh cổng tới nhà trọ như thường lệ và khi nào mà cô ấy ra chỉ đạo cho mấy cô hầu oni vậy? Họ đã sửa soạn thức ăn trước khi tôi hay biết gì.
Đến cả những người elf và gái thú nhân cũng đã chuẩn bị màn diễn riêng của họ.
Hoàn hảo.
Mọi thứ hoàn hào.
Kuh…Zabuton-dono.
Tôi không thể đơn giản thừa nhận thất bại…AHHHHHHHHH!
Thùng rượu kia là bảo vật của tôi!
Tôi thậm chí lén giấu nó khỏi trưởng làng nữa đấy!
Không, đừng lấy nó ra…
KH-KHOANN ĐÃ!
Đừng để rồng canh cổng uống nó!
V-vầy thì sao hả…
Zabuton-dono và tôi là bạn bè, đúng không? Sao chúng ta không chia sẻ nó cùng nhau nhỉ?
Tôi xin lỗi vì đã che giấu!
Tôi thật sự xin lỗi mà.
Mặc dù tôi không thể trò chuyện với Zabuton-dono.
Nhưng tôi chắc chắn chúng tôi có xây dựng lòng tin tưởng giữa chúng tôi.
Tôi chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra nếu tôi truyền đi những thông điệp của mình!
(…)
Nó vô dụng!
Giờ nghĩ lại, tôi chưa hề dành thời gian cho nhau cùng với Zabuton-dono.
T-từ khi đã đi tới bước này…
“Đi thôi, các cô gái.”
“Eh?”
“Ông định làm gì vậy?”
“Tất cả chúng ta hãy cùng giải trí cho rồng canh cổng.”
Như chúng tôi, Zabuton-dono cũng được giao phó làng này nữa nên việc cô ấy giải trí cho rồng canh cổng là chuyện bình thường.
Tôi phải thừa nhận.
Tôi không thể làm công việc siêu hạng như cô ấy mới vừa cho xem.
Thế nên, cho tôi uống thùng rượu quí giá của tôi cùng vớiiiiiii!
Kiêu ngạo của một người đàn ông chẳng là gì sất trước rượu ngon.
Đó là về phần tôi, lão lùn Donovan.
(*)Góc nhìn của những high elf và gái thú nhân.
“Hình như Doraim-san khẩn trương kì lạ…có phải tại tôi tưởng tượng ra không?”
“Có lẽ nó bởi vì ông ấy được Zabuton-san giải trí cho đấy.”[note40720]
“Hahaha. Ờ há. À, tôi sẽ mặc bộ đồ mới của Zabuton-san làm.”
“Nghe hay đó. Tôi cũng thích tác phẩm mới của cô ấy.”
(*)Tiếng hét thâm tâm của Doraim (quá xấu hổ để thể hiện ra)
(Trưởng làng…Cậu ở đâu? Con gái ơi…con ở đâu? Kiú cha với!)
(*)Chắt chít của Kuro
“Sự an toàn của làng nằm trên bàn chân của chúng ta. Các anh em, đừng lơ là cảnh giác.”
“Ooooouuuuuuuuuuuuuu!”