Chương 21
Độ dài 1,514 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-03-11 12:30:16
Trans: The Vanguard
Edit: Mkl
---------------------------------------------------------------
Chương 21: Thanh Dũ
Sau khi chợp mắt một lúc trong phòng ngủ, tôi nhận ra rằng ánh tà dương đang chiếu qua từ ô cửa sổ.
Được đánh thức bởi Lendl-san rồi đi đến nhà ăn. Vì có rất nhiều binh lính cấp thấp nên cứ 100 người là sẽ ăn luân phiên nhau.
Vì sẽ gia nhập cùng bàn với các lính quân y nên chúng tôi cũng sẽ dùng bữa đúng theo quy củ của những người phụ nữ ở đây. Bánh mỳ có lớp vỏ cứng thiếu độ ẩm cùng với thịt xông khói được thái nhỏ và một món súp có bỏ vào trong một ít rau củ được dọn ra. Cũng có một miếng pho mát sữa dê được tặng kèm theo, còn đồ uống thì có thể lựa chọn rượu vang hoặc nước lọc.
Ở thủ đô, vì món ăn chủ yếu, món chính và món phụ đều được phục vụ vào mỗi bữa ăn nên tôi không cần phải lo lắng đến vấn đề mất cân bằng dinh dưỡng nhưng – là một quân y, tôi phải đánh giá rằng tình trạng như này là không tốt.
Sau khi ăn xong, tôi đến toà nhà vệ sinh để nói chuyện với Katie-san - người vẫn đang bận làm việc.
“Vất vả cho anh rồi, Glass-sensei. Quả nhiên là về chuyện bữa ăn nhỉ?”
“Vâng… Đúng rồi ạ. Chúng ta có thể thảo luận một chút được không?”
Katie-san được phép mang theo và dùng bữa tối trong phòng, nhưng cái khay đựng bữa tối đặt ở trên bàn vẫn chưa được động tay vào chút nào cả.
“Hiện tại thì tôi đang lên lịch trình cho buổi điều dưỡng vào ngày mai. Vì tình hình biến đổi theo từng ngày nên tôi phải quyết định an bài ai vào chỗ nào. Tuỳ thuộc vào tình trạng căn bệnh mà có lẽ sẽ rất là vất vả khi đảm đương một số bệnh nhân một mình.”
“Chuyện đó đúng là vất vả thật… Xin thứ lỗi, nếu được thì cô có thể nói cho tôi không?”
Nó luôn luôn được ghi lại trong số những hồ sơ bệnh án mà tôi đã xem qua trước đó – Chẩn Đoán Về Trạng Thái Tinh Thần.
Những người có các triệu chứng bệnh về mặt tinh thần có thể còn khó đối phó hơn so với các chấn thương vật lý. Mặc dù tôi cũng không hay gặp những bệnh nhân như vậy nhưng tôi đã được xem qua quá trình điều trị rồi.
Những điều cần thiết ở đây là [chữa trị] và cải thiện các yếu tố vật lý gây tác động đến tinh thần. Tôi đang định thảo luận về chuyện đó nhưng mà tình trạng dinh dưỡng trong bữa ăn hằng ngày cũng là điều vô cùng quan trọng.
“Khó có thể nói là vất vả nhưng đối với các bệnh nhân bị sang chấn tâm lý thì tôi còn đang khổ tâm về biện pháp đối phó. Chỉ cần đây là pháo đài và miễn là cứ điểm của chúng ta vẫn có thể bị quan sát bởi kẻ địch thì vẫn có khả năng kẻ địch sẽ đột kích vào nửa đêm… Mặc dù vậy, có một số bệnh nhân tỏ ra sợ hãi khi tiếng chuông thông báo vang lên.”
“Vậy có nghĩa là có nguy cơ bị trầm cảm nhỉ? Tôi hiểu rồi. Tôi cũng có kinh nghiệm trong việc ứng phó khẩn cấp với các triệu chứng như vậy.”
“C-Có thật không?”
Đó có lẽ là điều mà cô ấy đang nỗ lực với tư cách là Đội trưởng vệ sinh nhưng đây là lần đầu tiên mà một người luôn tỏ ra điềm tĩnh và nở một nụ cười dịu dàng như Katie-san thể hiện ra bộ mặt kích động như vậy.
“Trước tiên, phải luôn chuẩn bị trước các liệu pháp an thần phòng trường hợp bệnh nhân trở nên bạo lực hoặc sợ hãi bởi các yếu tố bên ngoài. Ngoài ra, phải chọn sử dụng các loại thuốc phù hợp với triệu chứng căn bệnh. Thuốc giảm đau làm dịu đi cơn đau của vết thương cũng có tác dụng an thần, nhưng nếu cứ phụ thuộc vào nó thì có thể sẽ gây nghiện thuốc giảm đau.”
“AA… Ôi trời đất ơi. Chúng tôi đã không nghĩ xa đến vậy khi chăm sóc cho những người bị thương … Chúng tôi chỉ biết mỗi việc động viên những bệnh nhân đang sợ hãi thôi.”
“Điều đó cũng rất là quan trọng và cần thiết đấy. Tuy nhiên, còn tuỳ thuộc vào triệu chứng mà có thể xem xét đến việc điều trị tại thị trấn sẽ tốt hơn. Không nhất thiết phải hoàn thành tất cả mọi thứ ở pháo đài...”
Đúng vào lúc tôi nói đến đoạn đó.
Tiếng chuông vang lên ầm ĩ. Sau đó, bên trong toà nhà vệ sinh đột nhiên trở nên ồn ào.
(Đây là… đúng như những gì Điện Hạ Astina đã nói. Là thủ đoạn của quân đội Zirconia sao?)
“Sao kẻ địch lại tập kích vào thời điểm này… Xin thứ lỗi bác sĩ Glass, hãy vào tư thế cảnh giác đi. Chúng ta cần phải trấn an cho các bệnh nhân, khi khác hãy tiếp tục thảo luận…”
“Hãy cho tôi giúp sức. Không sao đâu, tôi sẽ không làm những việc như khiến bệnh nhân hoảng loạn.”
“Đội trưởng Katie! Xin hãy đóng cửa của toà nhà vệ sinh lại và trốn thoát một mình… Kyaa!”
Một bệnh nhân đang chạy tới chỗ này xô ngã người lính quân y đó.
Khắp cơ thể được băng bó và vẫn còn những vết thương chưa lành lại – người đó không thể chịu nổi sự kinh hoàng khi kẻ địch ập đến nên đã chạy trốn đến nơi an toàn đối với bản thân.
“Tránh raaaaa, tôi sẽ đi đến chỗ bố mẹ mìnhhhhh, khônggggg, thả tôi raaaaa!”
Một bệnh nhân đang hoảng loạn có thể phát huy sức mạnh đến đáng kinh ngạc. Cũng có không ít bác sĩ và y tá bị thương do xô xát với các bệnh nhân.
“Kuu…!”
Bằng cách nào đó chúng tôi đã khống chế được bệnh nhân. Không biết đây là binh lính của đơn vị nào nhưng sức mạnh đó thật đáng kinh ngạc – tùy thuộc vào người tôi đang đối phó, tôi thậm chí còn không thể giữ cô ấy lại như thế này.
Nhưng trong khoảnh khắc tôi chạm vào người cổ, tôi đã hiểu rõ cô ấy đang trong tình trạng gì. Thứ cần thiết để trấn an cơn khủng hoảng của cô ấy – đó chính là một trong những loại thảo dược được mang đi theo mà tôi nuôi trồng ở học viện.
(Hỡi cỏ xanh, hãy trao cho ta sức mạnh chữa lành đó… “Thanh Dũ” (Green Heal)…!)
“B-Bác sĩiii, rốt cuộc chuyện gì đang…”
Một loại thảo mộc có tác dụng an thần – tôi có thể hoán đổi dược hiệu thành ma lực rồi lấy nó ra và đưa vào bên trong người bệnh nhân.
Thuốc an thần là chất cần phải tốn thời gian để hoà vào trong máu mới phát huy được tác dụng. Tuy nhiên, đối với “Thanh Dũ” thì hiệu sẽ xuất hiện ngay tại chỗ mà nó được đưa vào trong. Không phải tất cả các dược hiệu đều có thể chuyển đổi thành ma lực nhưng các thành phần có tác dụng an thần thì lại khá dễ chuyển đổi.
“…..”
Sự căng thẳng đang được loại bỏ khỏi cơ thể của bệnh nhân – người đang làm loạn lên trong vòng tay tôi. Sức mạnh từ bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay của tôi đang dần biến mất.
“Được rồi… Có hiệu quả rồi. Katie-san, có thể cho tôi khám những bệnh nhân khác được không? Dường như sức mạnh của tôi cũng rất có ích đấy.”
“V-Vânggggg… Bác sĩ Glass, nhờ cả vào anh đấy!”
“Lendl-san, khi bệnh nhân này đã bình tĩnh lại, hãy giã cỏ này ra rồi cho cô ấy uống nó. Vì cô ấy đã kích động dữ dội một lần rồi nên rất dễ xảy ra cảm giác buồn nôn… chúng ta cần phải hạn chế điều đó.”
“Đã rõ.”
Quả nhiên rất là hữu ích khi có người có thể hỗ trợ cho tôi. Katie-san cũng đang làm theo những chỉ dẫn của tôi – sẽ thật là may mắn nếu tôi được công nhận bởi lúc này nhưng hiện tại thì bệnh nhân phải được ưu tiên lên hàng đầu.
Khi chạy lên phòng bệnh ở tầng hai, có một bệnh nhân đang nằm run rẩy trên giường và một bệnh nhân đang ôm lấy đầu ở góc phòng – tất cả đều đang phơi bày ra rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra khi nỗi sợ chiến trường được tái hiện lại.
Trấn an các bệnh nhân lại, đó là vai trò của tôi hiện giờ. Với niềm tin rằng nhóm Diete-san sẽ đánh lùi được kẻ địch, tôi đi vòng quanh xem xét tình trạng sức khoẻ cho từng người một và liên tục mở lời động viên họ.