Chương 58: Haku-san tới thăm
Độ dài 1,831 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-19 03:48:46
TN: Shinryak
Edit: yeuyeu
___________________
Tôi quên hỏi Ichika về phí giải cứu.
Được Muzoh nhờ vả trong hoàn cảnh đó, nên đừng nói tiền hay tài sản, có vẻ họ không phàn nàn nếu tôi yêu cầu một nửa giá nô lệ của họ.
Tuy nhiên, họ sẽ khá vô vọng nếu tôi làm thế, nên ăn ở tốt là để lại gì đó cho họ...
Nhưng giá thị trường của một người hạng C khoảng 4 vàng.
“Như mong đợi từ Chủ Nhân, anh thật biết nhìn xa trông rộng. Giờ thì họ nợ anh một thanh ma kiếm trong tương lai, nên anh để lại ít vốn cho họ. Khi tính thêm ma kiếm, không phải khá ngon sao? Chhhhhà, họ cũng nợ anh ân nghĩa, lãi càng thêm lãi!”
Ờm cứ hiểu là việc tốt được rồi.
Vả lại, không cần trở lại Sia. Tôi có thể nhận tiền từ chi nhánh của hội mạo hiểm… Bốn đồng vàng. Ngon thật. Hai người đó cũng nói sẽ dùng tiền tiết kiệm để ăn bữa ăn hạng A. Mặc dù ba vàng trong số đó là của Uzoh.
… Sẽ là 4,000 DP nếu tôi chuyển thành DP. Nah, dùng thế cũng được. Có lẽ tôi nên kiếm thêm nhân viên (nô lệ)?
Uzoh và Muzoh ngủ lại thêm đêm nữa ở nhà trọ, lần này cả hai hào sảng ăn bữa ăn hạng C. Họ cũng đãi tôi và Ichika. Cả Thịt nữa, thành viên cùng nhóm với tôi, trong khi họ ở đây… Tôi sẽ không siết thêm tiền từ họ nữa… Ừm, tôi đoán ổn thôi.
Lúc này, bữa ăn hạng C của chúng tôi là một món đặc biệt cho dịp mở cửa, [Thịt Bò]. Họ được Ichika bảo rằng món này sẽ được đổi lên hạng B, nên họ không thể ăn thường xuyên như trước và giờ ăn nó với vẻ buồn rầu và biểu cảm phức tạp.
Ngày tiếp theo, sau khi báo cáo nhiệm vụ tại trụ sở chi nhánh Hội Mạo Hiểm Giả, họ rời đi trong khi mỉm cười vẫy tay tạm biệt.
Lúc này, khi tôi tổng kết thu nhập từ Uzoh và Muzod, chúng tôi đã nhận được 2,650 DP, 4 xu vàng, 29 xu bạc, và 5 xu đồng. Có chút chênh lệch trong tính toán vì lượng nhỏ DP đến từ hầm ngục, nhưng không vấn đề.
... Nhiêu đó tương đương khoảng 4,290,500 yên. Waa, thật tốt vì không giết họ! Tôi sẽ không vơ vét được đống tiền tiết kiệm của họ nếu làm thế. Và nhận một thanh ma kiếm mới càng tuyệt hơn.
Còn cả nhiệm vụ điều tra và giải cứu từ hội... Mặc dù đó là một nhiệm vụ điều tra nhưng tôi không phải cung cấp bất kì thông tin quan trọng nào. Những mạo hiểm giả như tôi không đi xa đến mức [Nói Dối] để giành lợi ích, nhưng dường như che giấu một số thông tin là tiêu chuẩn chung... Chà, có cả ma cụ phát hiện nói dối, ghê thật.
Thông tin tôi cung cấp là: [Ban đầu là goblin, golem xuất hiện sau khi xuống cầu thang] [Uzoh và Muzoh đi trên sàn nhà ngay sau cầu thang] [Một cái bẫy bị kích hoạt, chặn mọi lối thoát]. Tương tự những gì Uzoh và Muzoh báo cáo.
Còn nữa, phương pháp hóa giải bẫy... [Đặt ma kiếm về trên bệ], nói cho họ thông tin đó giúp tôi nhận 10 bạc thưởng thêm. Ban đầu là 5 bạc, nhưng chắc Uzoh và Muzoh đã nói, “Đây là thông tin của họ, nên hãy tính cho họ”... Hai thanh niên nghiêm túc của năm.
Sau đó, tôi vẽ và đưa họ bản đồ khu vực quanh cổng vào và tầng đầu tiên. Họ mua nó với giá 8 bạc. Họ trả khá nhiều... Giờ họ sẽ dễ dàng điều tra hơn.
Tổng cộng là 28 bạc. Một khoảng thu khá tốt. Tiếp Tân-san trong 5 ngày ở đây đã mang tới 600 DP và 5 xu bạc.
Với điều này lượng DP dự trữ của chúng tôi tăng lên đôi chút... DP hiện tại là... 19,532. Lý do con số chưa tới 20,000 là vì tôi đang dùng để khoan đường hầm xuyên qua núi Tsuia. Thỉnh thoảng tôi sẽ điều khiển việc khoan.
... Hmm, với chừng này DP, chúng tôi có thể trang trải một vài chi phí. Tôi có thể đổi thành xu vàng bất cứ lúc nào, nhưng giờ thì cứ trữ lại.
“Ngon làm sao, mới bắt đầu mà đã kiếm được kha khá rồi... Tính cả thưởng thêm, nhưng chỉ trong 11 ngày chúng ta kiếm được 350 goblin.”
“... Tốt thật đấy! Nhưng sao nhóc lại đổi sang goblin?Mmm...”
Eh, không phải bé quá dễ hiểu sao? Em ấy đang tươi cười hạnh phúc.
“Chà… Em dễ hiểu thật đấy… Mới tí đã vui rồi!”
Tôi vỗ đầu Rokuko.
Nhiệm vụ khảo sát được dùng để đánh giá độ khó của hầm ngục trước khi mở cửa cho các mạo hiểm giả.
Kết quả là mạo hiểm giả hạng C và hạng E có thể trở về an toàn, tôi tự hỏi liệu mình đã đặt độ khó quá cao? Sẽ tốt hơn nếu hầm ngục được nhiều mạo hiểm giả hạng thấp biết đến vì lượng DP thu được sẽ ổn định... và tôi không phải lo lắng về việc bảo vệ hầm ngục.
… Gần như, ngay cả khi lõi được đặt bên trong hầm ngục, và có ai đó đến được tầng cuối cùng, tôi chỉ cần dùng nhập thành với lõi giả trong phòng mình, nên tôi có thể yên giấc.
Điều tra hầm ngục? Chẹp, cứ tự nhiên. Chả sao cả, vì làm gì có gì bên trong. Chỉ có mệt mỏi và căng thẳng chờ đợi.
… Ahhh, chắc tôi nên sửa sang lại hầm ngục nếu có thêm DP~?
☆
Vài ngày sau, tên mới của hầm ngục cuối cùng được quyết định.
Tên mới là: [Hang Tham Vọng].
Chúng ta sẽ chết nếu gục ngã trước lòng tham, ít nhất, đấy là lý do họ đặt cái tên đó. Mặc dù tôi sẽ thích hơn nếu họ bớt cảnh giác và lơi lỏng phòng ngự...
Yêu cầu tối thiểu là hạng E. Được phân loại là một hầm ngục hạng thấp bình thường. Mà xem ra khi cứu hai mạo hiểm giả hạng C Uzoh và Muzoh, tôi cũng cho họ phương pháp để thoát khỏi.
“Chúc mừng Rokuko-chan. Em đã nhận được một cái tên phù hợp với sự quyến rũ của Rokuko-chan.”
“Cảm ơn chị, Haku Ane-sama!”
Haku-san là người đầu tiên xuất hiện sau khi biết tin. Cô đang nhẹ nhàng xoa đầu Rokuko.
Chloe-san đứng bên cạnh phía sau họ một chút, vẫn đang mặc đồ quản gia như mọi khi.
“… Vậy, chị có việc gì mà đến đây, Haku-san?”
“Nghe nói hầm ngục của cậu đã mở công khai, nên tôi đến để trở thành người đầu tiên ở đây, hiểu chưa? Tôi đã gấp rút tới làm người khách đầu tiên cho nhà trọ của Rokuko-chan.”
“Xin lỗi, nhưng Haku-san là người thứ tư rồi.”
“Cậu nói gì thế...!?... 3 người đã ở đây rồi sao? Tôi không phải là người đầu tiên?”
“Thôi nào, chị có thể sử dụng phòng thượng hạng của chúng tôi. Như lời xin lỗi, chị sẽ là vị khách đầu tiên của phòng thượng hạng.”
Phòng thượng hạng… là phòng tôi làm riêng để đáp ứng các mạo hiểm giả hạng A.
Chiếc giường trong phòng thượng hạng có thiết kế tinh xảo. Nó được xếp hạng cao hơn [Túi Ngủ (5 DP)], [Thảm Bọt (200 DP)]. Tôi kết hợp nó với một khung gỗ mà mình tự làm với những nét chạm khắc tinh xảo, biến nó thành chiếc giường mang cảm giác sang trọng. Ngoài ra, còn có [Chăn Lông (100 DP)]. Thật tuyệt vời, đến mức tôi không thể không tự hào.
Tôi thêm vài đồ nội thất vớ vẩn khác, như một quang ma cụ có hình dáng một cây nến. Có cả rèm cửa sổ mà tôi làm bằng thủy tinh từ những lọ bình hồi phục. Trông khá đẹp mắt.
Không chỉ thế, có bồn tắm và nhà vệ sinh đặt trong phòng. Chúng được ngăn thành những khu riêng, không phải loại tất cả trong một đâu nhé?
Bồn tắm được làm từ gỗ cây bách, mang lại một cảm giác sang trọng từ kiểu dáng... chắc vậy.
Cũng có ghế mát xa trong phòng. Bạn có thể dễ dàng ngủ quên trên chiếc ghế này sau khi tắm đi kèm với một tấm [Mềm (5 DP)].
Thậm chí khánh hàng có thể nhấn nút và bữa ăn được mang đến tận nơi mà không cần tới phòng ăn, chúng tôi phục vụ đến tận răng.
... Tôi làm đến mức này để nói rằng ở đây có thể phục vụ mạo hiểm giả hạng A, nhưng chỉ có mỗi Haku-san dùng!
Tiện đây nói luôn, tốn 50 đồng một đêm ở phòng thường. Vì ăn uống đã tốn không ít, phòng thượng hạng không phải phòng tôi ở. Dù sao thì, với giá đó, người ta sẽ thét lên kiểu như, "Mạo hiểm giả hạng E ở đó bằng niềm tin à...!?". Khác với việc chỉ riêng danh tiếng giảm sút, tôi muốn tránh sự nghi ngờ. Nói thật, nếu không có chi nhánh hội ở đây tôi sẽ không cần lo nhiều, tôi sẽ ở trong phòng thượng hạng mỗi khi không có khách...!
“Thế, giá cả như nào? Tôi không phải khách hàng đầu tiên thuộc diện miễn phí nhỉ, nên chắc phải trả tiền đầy đủ rồi?”
Không có quy định nào như thế cả!
“...Aah, chúng tôi chưa quyết định giá cho phòng thượng hạng…”
“Phòng đó là căn phòng tốt nhất. Em cũng phụ giúp làm nội thất đấy nhé... Haku Ane-sama, theo chị giá bao nhiêu là vừa phải cho một đêm?”
“Oh, thật sao? Chị rất mong đợi đấy. Hmm, vậy thì chị sẽ trả một cái giá phù hợp khi rời đi.”
Tôi khá là biết ơn. Buồn là, tôi không biết giá phù hợp là như nào vì tôi chưa từng ở trong khách sạn cao cấp.
“Yeah, chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn hạng A. Theo [Thiết Lập], Haku-san sẽ giao nguyên liệu cho Rokuko với [Kho Đồ], chúng tôi rất mong đợi được làm việc cùng chị.”
“Tôi hiểu. À, tất nhiên sẽ là món ăn của thế giới khác đúng chứ? Đây, 2 xu vàng cho phần của Chloe. Tôi rất mong chờ đấy.”
Mặc dù sẽ tốt hơn nếu chị không để ý... nhưng, được thôi. Nhận những gì có thể nhận. Trả bằng xu vàng... Tôi nên nói sao đây? Thước đo giá trị của người này có chút khác biệt. Ờm, có lẽ lệch tới cả trăm lần.
... Mà, hơi muộn để nói nhưng giờ tôi mới nhận ra các bữa ăn hạng A trong menu đều có giá khoảng một triệu yên.
Tôi có nên thay đổi thực đơn thành bữa ăn gồm 3 món kiểu Trung hay bữa ăn toàn những món kiểu Pháp?