Chương 91 Chín tuổi: Gill
Độ dài 669 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 07:51:23
Gill, hiện tại 9 tuổi
Từ khi sinh ra tôi đã luôn ở ngôi làng nghèo, cha mẹ bị sát hại, và tôi đã luôn cô đơn một mình.
Tôi không có sức mạnh để tự mình sống sót, nên đã luôn phải làm việc như một nô lệ dưới trướng kẻ đã giết hại cha mẹ tôi.
Người đầu tiên cứu tôi là Will… là ông ấy.
Ông ấy đã luôn ở bên cạnh tôi, chăm bệnh cho tôi suốt cả ngày trời.
Nhưng vết thương không lành, hơn nữa lại còn sốt cao. tôi đã thật sự nghĩ mình sẽ chết.
Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của việc ngày nào cũng phải sống trong đau khổ.
Ngay lúc đó, tôi được ông cho uống nước thuốc và cơn sốt đã hoàn toàn giảm.
…Tôi đã không chết.
Tôi đã nghĩ rằng từ giờ lại tiếp tục chuỗi ngày đau khổ, nhưng ngày hôm đó tôi đã cùng ông ăn thứ bánh ngọt ngào ấy… lần đầu tiên tôi biết đến macaron. Cái macaron đó ngon tuyệt vời luôn. Tôi đã muốn biết thêm, xem thế giới có còn đồ ăn ngon giống như này không. Và rồi tôi có khát vọng. Khát vọng được sống…
Ông nói rằng người đem macaron đến cho tôi cũng là người đã chữa bệnh cho tôi.
Đó là Alicia, trưởng nữ nhà Williams thuộc ngũ đại quý tộc.
Cho dù có lớn lên ở ngôi làng nghèo đi chăng nữa thì tôi cũng biết đến ngũ đại quý tộc.
Tại sao cô tiểu thư đó lại đem thuốc đến cho tôi chứ.
Mà ngay từ đầu tại sao lại đến ngôi làng nghèo vậy.
Chắc chắn đó là lòng từ bi hoặc đại loại thế, tôi đã tự ý nghĩ vậy.
Chắc đó là lòng chính nghĩa vớ vẩn kiểu thấy đáng thương nên đã cứu tôi.
Tôi cho rằng đó là tiểu thư của ngũ đại quý tộc nên luôn được yêu thương, có cuộc sống sung túc, là một tiểu thư đầy hạnh phúc.
Tuy nhiên đó lại là một cô tiểu thư vượt xa so với trí tưởng tượng.
Ấn tượng đầu tiên là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng ngay lập tức đã thay đổi.
Lúc cô ấy mở miệng ra, trong thoáng chốc tôi đã nhìn khuôn mặt xinh xắn đó thành ác ma.
‘Nếu muốn chết thì cứ chết’, ‘hơn nữa chị còn có trách nhiệm’, cô ấy đã nói vậy.
Và còn ‘chị có trách nhiệm vì đã để em sống’.
Tôi đã lựa chọn việc sống.
Và cô ấy còn nói rằng muốn tôi chia sẻ trí thông minh với cô ấy.
Tôi đã nghĩ chuyện đó thật nực cười, nhưng mỗi ngày cô ấy đều mang theo một lượng lớn sách đến cho tôi, và còn cho tôi xem ma pháp nữa.
Không chỉ thế, cô ấy còn đưa tôi ra khỏi ngôi làng nghèo như địa ngục ấy.
Khoảnh khắc lần đầu tiên được nhìn thấy mặt trời, tôi đã nghĩ thật may khi mình đã không chết khi chưa biết đến những thứ tỏa sáng rực rỡ đến nhường này. Tất cả mọi thứ trên thế giới đều mới mẻ, lấp lánh và đẹp đẽ đối với tôi.
Tuy tôi không nó ra lời nhưng trong lòng tôi luôn thầm nhủ rằng, cảm ơn vì đã cứu em.
Một ngày nào đó tôi sẽ… tôi sẽ sống vì Alicia cho đến khi sinh mạng này cạn kiệt.
Bây giờ cô gái đó, với đôi mắt vàng kim đang tỏa sáng như bừng cháy, đang đứng trước mắt tôi.
Mái tóc đen bóng mượt đang tung bay. Cứ như thể sát khí của Alicia đang làm nó bay vậy.
Khuôn mặt trông rất dũng cảm, và cô ấy nhìn thẳng vào ba gã đàn ông đã đánh tôi tơi bời.
Vẻ đẹp đó làm tôi say sưa ngắm nhìn.
Và rồi Alicia từ từ nhếch mép, mở lời.
Cô ấy thốt ra mấy lời với ba gã đàn ông, những lời mà không ai nghĩ được đó lại là một tiểu thư quý tộc.
“Lũ rác rưởi các ngươi… chết đi”