Chương 09
Độ dài 653 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 07:47:48
Khi nhìn xuống dưới đất thì thấy hai nửa quả táo đang lăn lóc.
Không thể nào, tôi thành công rồi à.
Tôi ngẩng mặt lên thì thấy mọi người tròn xoe mắt. Mấy đôi mắt đẹp đó có vẻ sắp bay ra ngoài rồi kìa. Mọi người đừng có đơ như ma nơ canh được không. Tôi phải làm gì mới có thể thay đổi bầu không khí cứng nhắc này đây.
Có khi nào, đây chính là cơ hội gieo rắc suy nghĩ cho mọi người rằng tôi là nữ phản diện không?
Tôi hít một hơi, đứng thẳng lưng và nhìn về phía mọi người.
“Anh à, em đã nói rằng đừng có coi thường em rồi. Em muốn trở nên mạnh hơn. Em có một mục tiêu. Để làm được điều đó thì em sẽ vượt qua mọi khó khăn cho anh thấy.”
Đúng là lời thoại mà phản diện hay nói nhỉ. Tôi thật là tuyệt vời mà. Vì mục tiêu của bản thân mà có thể làm được bất cứ điều gì.
Nhân vật nữ phản diện trong câu chuyện cổ mà tôi đọc gần đây ấy, vì thích đàn ông nên đã tập hợp tất cả đàn ông trên thế giới này lại, mặc dù có tới mấy vạn người nhưng chỉ giữ lại bên mình có vài người. Cô ấy đã tận mắt kiểm tra từng li từng tí và chọn lựa đàn ông.
Rốt cuộc đã mất bao nhiêu ngày thế nhỉ. Việc đó chắc chắn rất vất vả. Nhưng ngay cả như vậy cô ấy vẫn làm đến cùng. Quả nhiên là một nữ phản diện tuyệt vời mà.
“Giỏi thế.”
Người lên tiếng đầu tiên là Duke-sama.
Duke-sama hơi mỉm cười và nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi muốn ngài ấy đừng nhìn chăm chăm như vậy. Xin ngài hiểu được vẻ đẹp của chính bản thân mình giùm tôi. ...Tự dưng thấy xấu hổ quá. Nhưng mình cũng phải quen với chuyện này mới được. Vì tôi sẽ trở thành nữ phản diện mà.
Anh Albert tiến lại gần tôi, nhặt hai nửa quả táo lên. Anh ấy nhìn chằm chằm một hồi. Sau đó anh nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc chứ không phải nụ cười như mọi khi.
“Có thật là em muốn học kiếm thuật không?”
Ngay từ đầu tôi đã nói vậy rồi, nhưng có vẻ nó chưa chạm đến anh.
Tôi gật đầu thật mạnh.
Anh Albert trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lẩm bẩm, rằng anh hiểu rồi.
Eh, vừa nãy, anh ấy nói là hiểu rồi?
Có nghĩa là cuối cùng tôi cũng được học kiếm thuật?
“Thật ư!?”
Tôi nói hết những gì mình nghĩ.
...Tệ rồi đây. Mới lúc nãy tôi còn đang diễn vai phản diện rất hoàn hảo, vậy mà cuối cùng lại lỡ mất tiêu.
Không còn cách nào khác nhỉ, vì đã bị coi thường như thế nên khi được học kiếm thuật thì ai chả phấn khích.
Tuy vậy nhưng dáng vẻ phản diện như lúc nãy quá xuất sắc, lần này coi như huề nhỉ.
Nó hiện hết lên mặt anh Albert.
“Thật đó.”
Anh ấy vừa xoa đầu tôi vừa nhẹ nhàng nói.
Lúc nãy khi bị chạm vào đầu thì tôi thấy bực mình, nhưng bây giờ thì rất vui.
Có vẻ tôi đã được công nhận nên tâm trạng rất tuyệt vời. Tôi vui quá nên ôm chầm lấy anh Albert.
“Cảm ơn anh! Em yêu anh Albert lắm!”
Chẳng hiểu sao cảm giác này giống như tôi lúc lấy lại được kí ức kiếp trước vậy.
À không, có khác một chút, là cảm giác kiềm chế hơn.
“Albert đang cười nhăn nhở kìa”
“Không phải đang ngại sao”
“Tốt quá nhỉ, anh Al”
Ái chà, anh Albert đang cười nhăn nhở ư? Mình muốn thấy quá.
Khi tôi ngẩng mặt lên thì biểu cảm dịu dàng mọi khi đã quay trở lại. Chán thế...
Ah! Đúng rồi, tôi sắp phải đến thư viện.
“Vậy gặp lại anh sau nhé!”
Tôi vừa nói vừa nhanh chóng rời khỏi đó.