• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 35

Độ dài 504 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 07:48:56

Đêm hôm đó, tôi đem theo đồ đạc đến nhà ông Will.

Cậu bé đang rên rỉ, trông đau đớn hơn hôm qua.

Ông Will đang cố gắng hết sức để lau người cậu bé.

Tôi tiến lại gần giường, lấy cái bình từ trong cặp ra, đưa cho ông Will.

“Cái gì đây?”

“Nước sạch đó ạ.”

Ông Will thì thầm rất khẽ, cảm ơn tôi.

“Và cái này nữa.”

Tôi nói xong liền đưa luôn cỏ Josiah.

Ông Will kiểm tra xem thứ trong tay là cái gì.

“Josiah à…”

Đùa hả. Chỉ sờ bằng tay thôi mà ông ấy cũng biết ư?

Chuyện này vượt quá tầm hiểu biết của tôi rồi.

Ông Will cho Josiah vào trong cái bình.

Josiah tan ra, nước chuyển thành màu xanh lá cây nhạt.

Ông Will đưa cái bình lại gần miệng cậu bé kia, nhỏ vài giọt vào miệng.

Trông cậu bé có chút dịu đi.

Ngậm Josiah trong miệng, sau vài chục giây sẽ có hiệu quả nhỉ.

Tôi bỏ mảnh vải mà hôm qua dùng để quấn đầu cho cậu bé ra.

Rồi tôi lấy thuốc mỡ bôi vào vết thương sắp mưng mủ, quấn băng lên trên.

Ở đây, những vết thương giống vậy xảy ra như cơm bữa.

“Cảm ơn Alicia.”

Ông Will lại cảm ơn tôi một lần nữa.

“Cháu… chỉ làm việc này vì lợi ích cá nhân nên không cần cảm ơn đâu.”

Đúng đó, tôi là một cô gái chỉ biết ưu tiên lợi ích của bản thân trên hết.

Cả việc cứu giúp cậu bé kia, tất cả chỉ vì muốn được nói chuyện với một người thông minh mà thôi.

Ông Will đơ luôn. Tôi không muốn bị ông ấy khinh thường, nhưng cũng không muốn nói dối ông.

“Dù vậy ông vẫn cảm ơn.”

Ông Will nói với tôi bằng giọng ấm áp.

“Tên cậu ấy là gì?”

“Gill”

“Gill… mấy tuổi thế?

“Sáu tuổi”

“Thế cha mẹ…

“Bị người làng này sát hại rồi.”

Sát hại?

Không phải chết do bệnh tật mà là bị sát hại?

“Alicia, đây là một nơi như thế đó.”

Nói xong, giọng ông Will trở nên có chút tham vọng.

“Tội của chúng…”

“Không có”

Vậy, Gill là trẻ mồ côi khi mới 6 tuổi? Như thế là bình thường ư?

“Vậy thì thật lạ lùng.”

“Đúng, ông cũng nghĩ vậy. Nhưng không thể làm gì khác.”

Nữ chính đang làm cái gì vậy? Nhanh chóng thay đổi nơi này đi chứ.

…Tại sao tôi lại dựa dẫm vào nữ chính chứ.

Nhưng dù cho tôi có cải thiện nơi này thì nó cũng không đem lại lợi ích gì cả.

Aah, thật là! Tôi là một nữ phản diện với trái tim kiên cường mà.

Tôi đã quyết định sẽ trở thành nữ phản diện tuyệt vời nhất trên thế giới. Thế thì tại sao tôi cứ thấy khó chịu trong lòng vậy nhỉ.

“Hôm nay thật sự cảm ơn cháu.”

Ông Will nói rồi xoa đầu tôi.

“Cái này… Hai người cùng ăn đi nhé.”

Tôi đưa túi bánh macaron đầy màu sắc cho ông Will.

Chắc là không cảm nhận được chút tham vọng gì từ giọng của tôi nên ông Will xoa đầu tôi một lần nữa, rồi thì thầm bảo không sao đâu.

Bình luận (0)Facebook