• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 33

Độ dài 395 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 07:48:45

Cần những gì ấy nhỉ…

Tôi bỏ băng gạc và thuốc mỡ vào cái cặp nhỏ, lấy nước sạch đổ vào một cái bình, và nhét thêm gói bánh macaron tôi được anh Albert cho.

Tiếp theo là, thuốc hạ sốt nhỉ. Phải vào thị trấn thôi…

Ngước lên nhìn đồng hồ thì đã 2 giờ đêm rồi.

Đã muộn thế này rồi ư… Trước tiên phải ngủ cái đã. Rồi tôi cứ thế nằm gục xuống giường.

“Alicia-sama~”

Tôi nghe thấy tiếng Rosetta.

Mới sáng ra mà đã ồn ào quá nhỉ.

“Alicia-sama~!”

Bình thường cô ấy có đến đánh thức mình đâu cơ chứ…

Tôi he hé mắt nhìn đồng hồ.

Eh, 10 giờ?

Tôi bất ngờ nên tỉnh hẳn luôn.

Suốt 3 năm trời, tôi chưa từng ngủ quên lần nào mà…

Buổi luyện kiếm cũng kết thúc rồi. Ước gì cô ấy đến gọi mình dậy sớm hơn.

Đây là trách nhiệm của tôi nên không thể trách người khác được.

Tôi nhanh chóng thay đồ, cầm theo tiền và phi ra khỏi nhà.

Tôi nắm lấy dây cương trên thân con ngựa, đi về phía thị trấn.

Tôi từ từ đẩy cánh cửa của cửa hàng thực vật.

Aah, quả nhiên là dễ chịu quá. Tôi muốn mãi mãi được cảm nhận bầu không khí tươi mới, sảng khoái dễ chịu này.

“Chào mừng quý khách~”

Paul-san từ bên trong bước ra. Khoảnh khắc chú ấy vừa bước ra, bầu không khí trong căn phòng trở nên dễ chịu hơn.

“Alicia! Có việc gì thế cháu?”

Hình như Paul-san bất ngờ khi thấy tôi đến đây một mình.

“Cháu đến mua josiah.”

“Josiah ư? Có ai bị sốt à?”

…Paul-san rất thân với các anh của mình nhỉ.

Nếu nói dối thì sẽ lộ ngay.

Tôi im lặng không nói gì thì Paul-san mỉm cười dịu dàng, nói ‘đây’, rồi đưa tôi đám cỏ Josiah.

“Chú sẽ không hỏi lí do đâu.”

Tôi chợt đứng hình. Rồi tôi vui mừng nhận lấy cái túi.

Paul-san đúng là người lớn nhỉ. Hơn nữa còn là một người rất tuyệt vời.

Vì chú ấy là quý tộc, vậy mà lại mở cửa hàng thực vật.

“À, còn tiền thì…”

“Lần này thì thôi. Đây là phần thưởng cho việc đoán ra cây Chad lần trước.”

Paul-san mỉm cười nói.

Lần này tôi quyết định sống như một nữ phản diện, nhưng nếu có kiếp sau thì tôi sẽ trở thành một người giống như Paul-san.

“Cảm ơn chú.”

Tôi cúi chào tử tế rồi rời khỏi cửa hàng của Paul-san.

Bình luận (0)Facebook