Chương 15: Hắc Thán,nhóc lại làm cái gì nữa vậy ?!
Độ dài 3,207 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-10 20:16:40
Chương 15: Hắc Thán,nhóc lại làm cái gì nữa vậy ?!
Trước mặt Trịnh Thán chỉ là hai con chó con.
Một con nép mình vào “A Hoàng-Tiger”. Con còn lại, con vừa chạy tới, bắt đầu căn tai “A Hoàng-Tiger” sau một vài tiếng sủa. Từ góc nhìn của nó, nó chỉ cắn chơi thôi, không thì “A Hoàng-Tiger” sẽ không đủ bình tĩnh để xử lý tình huống đó.
Bộ ba này có vẻ khá thân với nhau để có thể hiểu rõ nhau. Hai con chó con này có vẻ đã xuất hiện gần đây trong hai ngày mà Trịnh Thán đi mất.
Trịnh Thán nhảy lên một cái cây gần đó rồi nằm xuống . Hẳn là lúc này chủ nhâ hai con chó con này đang ở xung quanh và cậu đang chuẩn bị xem rốt cuộc là vật nuôi của ai ở đại viên khu phía đông.
Nửa giờ sau, một vài người đàn ông lớn tuổi chậm rãi bước tới; hai người trong số họ có dây xích chó trong tay.
Lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, rốt cuộc Trịnh Thán đã hiểu ra lý do đằng sau sự xuất hiện của những con chó con này.
Hai ông già,người đầu tiên họ Lý,người kia họ Nghiệm. Cũng là một giáo sư sinh học về hưu. Họ chuyên về thực vật học và thường đi dạo đến vườn của giáo sư Lan . Ông Lý sống ở tầng 1 của tòa nhà mà “A Hoàng-Tiger” đang ở. “A Hoàng-Tiger” thường đi qua nơi của ông ta khi không thể mở cửa trước được. Trịnh Thán đã đã khá quen với ông ta.
Người còn lại là, ông Nghiêm, không thuộc về khu khoa học đời sống. Trịnh Thán đã nhìn thấy ông vài lần quanh khu vực phía Đông, nhưng cậu lại không biết nhiều về ông ta.
Qua cuộc trò chuyện của họ, mấy ngày gần đây có vài trường hợp bị trộm cắp đã xảy ra vào tuần trước trong các khu dân cư, vì vậy hai người đàn ông lớn tuổi này quyết định nuôi chó để bảo vệ nhà của họ.
Tòa nhà của ông Lý đã không bị cướp cho đến nay, nhưng ông sống ở tầng một và quyết định an toàn là trên hết. Ông điện thoại kêu con trai của mình mua cho ông một con chó lớn. Ông nói ông không có bất kỳ yêu cầu nào ngoại trừ việc con chó phải lớn.Ông ta muốn cái gì đó trông thật oai phong là được. Ông không muốn bất cứ thứ gì giống như Chihuahua. Chúng nhìn như không có đáng tin cậy cho lắm.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại kể khổ,anh con trai của ông suy nghĩ về việc nó và sau đó liên lạc với một số bạn bè. Quy định của thành phố Sở Hoa tương đối nghiêm khắc với những con chó lớn, khiến việc đăng ký thú nuôi trở nên vô cùng khó khăn.Nhưng nếu bố anh đã lên tiếng thì cho dù làm thế nào cũng phải kiếm một con.Anh không yên tâm để một con chó lớn hung dữ ở nhà cha mẹ,làm như vậy sẽ có rất nhiều nguy hiểm.Hơn nữa ở đó toàn là người thân của giáo viên công chức nên cắn phải ai cũng không tốt chút nào.Nghĩ tới nghĩ lui,cậu quyết định mua một con chó St. Bernard từ bạn bè,nó cũng không quá lớn mà tính tình khá ôn hòa và không thường hay sủa nhưng chỉ là thường hay chảy nước dãi là khá phiền toái mà thôi.
[TL:St. Bernhardshund:Saint Bernard
Bernhardiner là con này nè)
Ông Lý chuyên nghiên cứu về thực vật, vì vậy chó không phải là chuyên môn của ông. Ông quyết định rằng miễn nó là một con chó lớn, là quá đủ với ông. Vì vậy, khi ông nhìn thấy con chó, ông ngay lập tức lấy nó.”Đây là một chú chó tuyệt vời. Ta sẽ gọi con là “Tiểu Hoa-Daisy” đi.”
Trịnh Thán hình dung ra một con St. Bernhardshund trưởng thành, cùng với khuôn mặt ảm đạm của nó, và được gọi là “Tiểu Hoa-Daisy”. Nó thật sự quá tệ…
Ông Nghiêm thì sống trong tòa nhà nơi đã xảy ra vụ trộm. Căn hộ của ông ở tầng hai không bị ảnh hưởng nhưng ông cũng rất lo lắng. Vì vậy, ông đã gọi cho con gái mình, đang ở nước ngoài, để xin lời khuyên. Tiêu chuẩn của ông Nghiêm đối với một con chó khác với ông Lý. Ông nói với con gái mình “Chó không cần phải lớn và cắn người là được.”
Tất nhiên cái vụ ‘cắn người; cũng phải là cắn bất cứ ai trong khu dân cư , nhưng một khi kẻ trộm lẻn vào nhà hay trên đường gặp phải người nào đó nguy hiểm thì ít nhất vẫn có khả năng bảo vệ chủ và chống trộm. Một số con chó chỉ trông có vẻ đáng sợ, nhưng rồi chúng thậm chí còn không sủa * gâu gâu * khi bọn trộm đột nhập vào nhà. (Shir0gane: Đáng sợ mà hiền , từ đó không nên đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài. Điều đó cũng có thể áp dụng với loài chó :v)
Vì vậy, con gái của ông cũng nhờ một người bạn mua cho ông một con chó sục bò (Bull Terrier). Đó là con chó con hơi bị biến dạng mà nó mới chạy tới chỗ “A Hoàng-Tiger”. Nó màu trắng với những vết màu đen xung quanh mắt của nó, như thể nó mới vừa bị đấm vào mặt xong. Con chó con trông hơi buồn cười với đôi mắt nhỏ của nó.
[TL:Bull Terrier : Bully : Chó sục bò
Ông Nghiêm đã đặt cho con chó cái tên “Tráng Tráng-Mighty”. Sau khi biết rằng loài này khá hung dữ với các loài động vật khác, ông Nghiêm đã quyết định để nó tự làm quen với những loài động vật khác trong khu dân cư nhân lúc nó còn bé. Ngay cả khi tính cách của nó có trở nên hung dữ trong tương lai, nó cũng sẽ không trở nên hung dữ đối với hàng xóm của nó.
Dường như con chó Bull này, giống như con vẹt ồn ào, thích cắn vào tai mèo kia. Nó cũng làm quá trớn. Nó đang giật giật trong suốt khoảng thời gian này. Nó có lẽ sẽ không thể bình tĩnh hơn được sau khi lớn lên. Ngược lại, mặc dù nó là chó con nhưng “Tiểu Hoa-Daisy”, nó còn lớn hơn cả “A Hoàng-Tiger và “Tráng Tráng-Mighty”, thì im lặng hơn nhiều. Sau khi rên rỉ một chút, nó đã ngủ quên sau khi bị liếm bởi “A Hoàng-Tiger”. (Hình như con Daisy là giống cái :v)
Cả ba đều đang rất hòa thuận, nhưng ai biết điều gì sẽ xảy ra sau khi những con chó nhỏ kia lớn lên?
Trong bất kỳ trường hợp nào, Trịnh Thán cũng có thể thấy trước được sự yên bình đã một đi không trở lại ở khu phía Đông.
Trịnh Thán trở về nhà để ăn trưa. Dịch Tân đã mang cho anh một ít thức ăn. Nó đã nguội khi cậu về tới nhà, nhưng cậu phải cố sống với nó.
Dịch Tân đã ngủ bù ở trên ghế sofa sau giờ ăn trưa. Anh vẫn còn có bài luận án phải làm khi tỉnh dậy .
Buổi chiều Trịnh Thán nhàn rỗi và nhàm chán, vì vậy cậu lại chạy ra ngoài. Giữa trưa nắng ấm, Trịnh Thán hơi buồn ngủ. Cậu không nhìn thấy bất cứ con mèo nào khác xung quanh, vì vậy anh quyết định đi đến hồ. Vào giờ này, xung quanh hồ không có người nào cả.Trịnh Thán nhảy lên cây liễu và mắt híp lại sau khi tìm được một chỗ không tệ.
[TL: Cây liễu hay Chi Liễu, danh pháp khoa học Salix là một chi của khoảng 350-460 loài cây thân gỗ và cây bụi với lá sớm rụng, chủ yếu sinh sống trong các vùng đất ẩm của khu vực ôn đới và hàn đới thuộc Bắc bán cầu.]
Từ khi trở thành một con mèo, Trịnh Thán đã phát triển một thói quen là thích nằm trên những nơi cao. Thật lạ là cậu không sợ độ cao, cũng không sợ sẽ rơi xuống trong giấc mơ của mình. Cậu luôn rất yên tâm khi nằm ngủ trên cây.
Ngủ một lúc,tai Trịnh Thán giật giật và cậu cảm thấy như ai đó đang đến gần.Trịnh Thán mở mắt ra. Một người phụ nữ trẻ cầm một chồng sách ngồi xuống băng ghế gỗ cách cái cây Trịnh Thán nằm không xa.
Người phụ nữ trông khá quen thuộc. Trịnh Thán moi móc trí nhớ của mình ra. Đó là một nữ diễn viên chính từ bộ phim ‘Bát Điểm Đương’ mà con vẹt ồn ào xem vào ngày hôm đó.
Trịnh Thán tò mò nghiêng đầu nhìn vào bụng cô. Có lẽ vì cô đang mặc quần áo rộng, nên cô ấy trông không giống là đang mang thai ba tháng. Trịnh Thán chỉ xem đoạn đầu, và đã bỏ lỡ phần còn lại của bộ phim vào ngày hôm đó. Cậu không biết nhiều về cô, nhưng từ vẻ ngoài của cô, có vẻ như chuẩn bị sắp sinh ra rồi ?
Trịnh Thán co giật tai. Cậu cũng không suy nghĩ nhiều đến bộ phim ngày hôm đó. Nó không liên quan gì đến cậu cả. Bên cạnh đó,bộ phim ‘Bát Điểm Đương’ phát sóng toàn bộ Trung Quốc mỗi ngày cho nên Trịnh Thán cũng nhìn thấy rất nhiều.
Trịnh Thán trở mình nhắm mắt lại, chuẩn bị để ngủ tiếp, thì cậu lại nghe thấy tiếng bước chân một lần nữa. Lần này, nó giống như là của một người đàn ông.Nhưng đó không phải là một người đàn ông. Trịnh Thán mở mắt nhìn sang thấy một người phụ nữ khá lớn tuổi, khoảng 50 tuổi, bước về phía họ. Bà ấy có một cái nhìn nghiêm khắc mà có thể sánh ngang với giáo sư Lan. Bà ấy có hào quang của một ai đó ở những nơi cao, người đã từng chỉ huy những người xung quanh bà ấy.
Bà ấy cố tình nhìn quanh để kiểm tra xem họ có ở một mình chưa, trước khi đi về phía nữ diễn viên và ngồi xuống chiếc ghế dài kia.
“Tiểu Trác.”
Biểu hiện của bà trở nên hiền lành hơn rất nhiều và giọng bà cũng rất dịu dàng. Trịnh Thán cảm thấy như bà ta sử dụng giọng thấp như vậy để tránh bị nghe lỏm.
Chẳng lẽ có chuyện gì mà không để cho người khác nghe thấy được sao ?
Trịnh Thán mở to tai mình. (Nhiều chuyện vãi :v)
“Giáo sư Diệp.”
“Không sao.Cứ ngồi đi, không cần ngồi dậy đâu.!”
Bà ấy ngồi xuống bên cạnh nữ diễn viên, nhưng trong một khoảng thời gian rồi mà cả hai cũng không nói một lời nào.
Bản thân Trịnh Thán cũng cảm thấy bầu không khí khá là nặng nề.
Cuối cùng sau hai phút, người phụ nữ lớn tuổi thở dài và hỏi: “Em đã quyết định?”
“Vâng, em đã quyết định rồi.”
“Chúng ta đang nói về dự án A!”
Bà đã hạ thấp giọng nói của mình xuống nhiều hơn khi bà nói “dự án A”. Trịnh Thán cố gắng lắm có thể nghe được chúng với đôi tai của mình.Nếu là người khác thì sẽ không thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.
“Em biết, giáo sư Diệp, em đã quyết định rồi.”
Họ nói chuyện trong một lúc. Còn Trịnh Thán thì cố gắng tìm hiểu xem “dự án A” đó rốt cuộc là gì, nhưng phần còn lại của cuộc trò chuyện của họ là về vật lý và kỹ thuật mà anh không hiểu được nổi một từ. Dự án A đó cũng chưa bao giờ được đề cập đến.Trịnh Thán nghe mà chóng cả mặt.
Các nhánh liễu che mất đi Trịnh Thán. Người phụ nữ lớn tuổi chỉ chú ý xem có người xung quanh hay không , chứ không hề chú ý có những con vật khác ở xung quanh hay không. Vì vậy, ba ấy không bao giờ biết được Trịnh Thán đang nghe trộm.
Nữ diễn viên, được gọi là Tiểu Trác kia, đã không đứng dậy rời đi cho đến tiết học cuối .
Trịnh Thán cũng vậy, cậu cũng trở về nhà ở khu phía đông. Và suốt cả đêm, cậu không thể nào không suy nghĩ tới cái ‘dự án A’ được. Cậu luôn cảm thấy nó rất bí ẩn.
Ngày hôm sau, Trịnh Thán kết thúc cuộc chạy bộ hàng ngày của mình với Vệ Lăng, rồi về nhà ăn trưa, sau đó tiếp tục đi dạo tới hồ. Quả nhiên là được gặp lại người được gọi là ‘Tiểu Trác’ đã ngồi ở đúng chỗ ngày hôm qua để đọc một quyển sách cùng với một cây bút trong tay, đang viết một cái gì đó vào sổ ghi chép.
Trịnh Thán suy nghĩ một chút, rồi bước tới và nhảy lên cùng một băng ghế mà cô đang ngồi.
Tiểu Trách nhận ra rồi nhìn lên và nhìn thấy một con mèo đen với đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào cô. Cô mỉm cười với nó, và tiếp tục những gì cô đang làm.
Trịnh Thán cảm thấy cô ấy đã không coi cậu là một mối phiền phức, nên cậu đã đến gần hơn để xem rõ ràng rốt cuộc cô đang viết cái gì trên quyển sổ.
Cậu đã nhìn thấy một loạt các công thức thâm ảo bao gồm các ký hiệu mà cậu chưa bao giờ thấy trước đây và vân vân. Nói tóm lại, đó là những thứ mà cậu không thể hiểu được.
Đối với quyển sổ bên dưới quyển sách, nó được viết bằng tiếng Anh và bao gồm toàn những từ vựng về chuyên môn và các thuật ngữ. Trịnh Thán nghĩ rằng mình cũng biết một chút về tiếng Anh, nhưng điều này đã vượt quá trình độ của cậu.
Thật bực mình!
Trịnh Thán xem không hiểu được cuốn sách hay ghi chép của cô, nhưng cậu đã không rời khỏi ngay lập tức.Cậu thực sự tò mò về cái thứ được gọi là “dự án A”. Cậu đang cố hình dung xem nếu anh kiên nhẫn đủ lâu, thì biết đâu có thể tìm ra cơ hội để tìm ra nó là gì.
Vì vậy, Trịnh Thán đã dành cả buổi chiều nằm dài ở trên băng ghế đó. Rồi người phụ nữ lớn tuổi kia cũng đến. Bà kiểm tra ID thú cưng của Trịnh Thán sau khi nhìn thấy cậu, đứng ở đó một lúc rồi bỏ đi mà không nói gì.
Trong vài ngày sau, Trịnh Thán định cư ở đó thành một thói quen. Cậu chạy rèn luyện vào buổi sáng, sau đó ngủ trên băng ghế cạnh hồ vào buổi chiều. Người phụ nữ lớn tuổi sẽ đến mỗi ngày. Bà ấy sẽ ở lại trong vài phút, đôi khi nói vài lời trước khi bà rời đi. Nếu Tiểu Trác đang tính toán, bà ấy sẽ đứng yên và lặng lẽ nhìn vào cô.
Một hôm, Trịnh Thán về nhà họ Tiêu ngay sau khi chạy bộ xong. Cậu không có kế hoạch gì cả trong suốt cả ngày và chờ đợi trên ghế sofa. Bởi vì hôm nay là thứ tư. Một tuần đã trôi qua và gia đình nhà Tiêu sắp trở về.
Dịch Tân đã dành cả ngày của mình trong phòng thí nghiệm nên anh ta sẽ không mang bữa trưa đến cho Trịnh Thán. Trịnh Thán ăn đồ ăn nhẹ thay thế cho cơm trưa.
Kiểm tra đồng hồ trên tường mỗi vài phút, Trịnh Thán cảm thấy rằng thời gian trôi đi quả thật rất chậm chạp.
Cuối cùng, vào lúc ba giờ chiều, Trịnh Thán nghe thấy tiếng nói của Tiêu Viễn ở tầng dưới. Cậu nhảy vèo từ trên ghế sofa xuống và chạy nhanh ra ban công để nhìn xuống tầng dưới.
Mẹ Tiêu, Cố Ưu Tử và Tiêu Viễn đều đang ở tầng dưới, mỗi người đều cầm một cái túi. Họ thấy Trịnh Thán thò đầu từ lan can ban công và tất cả đều mỉm cười. Sau khi họ bước vào tòa nhà, Trịnh Thán mở cửa chính và ngồi đợi bọn họ.
Sau khi trở về, cả ba đều mệt mỏi và trông có vẻ khá buồn. Nhưng khi ở nhà, những đứa trẻ đã được thoải mái hơn nhiều. Sau khi tắm, Tiêu Viễn và Cố Ưu Tử trở lại phòng của chúng để ngủ. Trẻ em mệt mỏi khá dễ dàng và chúng đã không thể có được một giấc ngủ ngon từ khi rời khỏi nhà. Chúng không quen ngủ ở nơi nào khác ngoài nhà.
Mẹ Tiêu đang chuẩn bị làm bánh sủi cảo. Cô ấy sẽ đánh thức bọn trẻ sau khi bữa tối hoàn thành.
Trinh Thán nằm trên ghế sofa và xem TV. Cậu đang khá là vui, và trong giây lát, cậu tạm thời không quan tâm đến ‘dự án A’ hoặc “Tiểu Hoa-Daisy’ và “Tráng Tráng-Mighty” hay bất cứ thứ gì khác nữa.Gia đình nhà Tiêu đã trở lại có nghĩa là cậu sẽ không phải ăn thức nửa nguội nửa lạnh hay đồ ăn vặt để thay bữa ăn nữa. Cuộc sống cũng tốt đẹp trở lại.
Ba Tiêu trở về nhà lúc năm giờ. Ông phải xử lý một số việc. Dịch Tân cần phải mượn thiết bị thí nghiệm từ phòng vật lý, một số trong đó yêu cầu người cố vấn của mình phải có mặt để bảo đảm cho anh cho nên ông phải đi một chuyến đến viện vật lý.
Ba Tiêu nhìn bối rối khi ông bước qua cửa. Sau khi nhìn thấy Trịnh Thán nằm trên ghế sofa, ông hỏi: “Hắc Thán,có phải nhóc lại làm chuyện gì đó phải không ?”
Mẹ Tiêu, người đang cầm muỗng nếm thử thức ăn của mình, không hài lòng với những gì ông vừa nói. “Hắc Thán là một cậu bé ngoan nó có thể làm gì để làm anh tức giận được?” Anh là một nhà khoa học, anh cần phải đưa ra bằng chứng trước khi có thể đưa ra lời buộc tội chứ.Chứ đừng hơi một chút là hiểu lầm.”
“Anh vừa đi đến phòng vật lý để mượn thiết bị và bắt gặp vào “Phật Gia”, bà ấy thực sự đã cười với anh!” Ba Tiêu cau mày bối rối.
“Ý anh là cười chế nhạo?” Mẹ Tiêu hỏi.
Không ai trách mẹ Tiêu nghĩ như vậy. Mỗi lần ba Tiêu đi mượn thiết bị, “Phật Gia” luôn đối xử với ông như ông đang nợ bà ấy một tỷ đô la.
“Không phải , bà ấy đã thực sự mỉm cười.”
Mỉm cười như một con người bình thường không bình thường đối với “Phật Gia”.
Mẹ Tiêu cau mày. Cô đi ra khỏi nhà bếp, vẫn cầm một cái thìa trong tay, và nhìn Trịnh Thán vẻ mặt đầy vô tội đang nằm trên ghế rồi nói.”Hắc Thán, nhóc lại làm cái gì rồi phải không !”
Trịnh Thán : “…”