Chương 10 : A lô A lô … Mẹ khiếp !
Độ dài 2,439 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-10 20:16:09
Chương 10 : A lô A lô … Mẹ khiếp !
Trịnh Thán ngồi xổm trên cây. Đó là chỗ ngủ phù hợp nhất mà cậu vất vả lắm mới tìm thấy được.
Có một vài ngôi nhà cách đó 200 mét, có hai ngôi nhà có đèn vẫn sáng, và thỉnh thoảng cậu nghe thấy tiếng người dân trò chuyện.Khu vực xung quanh được bao quanh bởi các cánh đồng, nhưng dưới ánh đèn chói lóa, Trịnh Thán có thể thấy rằng hầu như không có cây trồng nào. Khu vực này có lẽ sẽ bị phá hủy sớm thôi.
Trịnh Thán nằm xuống trong một tư thế thoải mái. Cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi , nhưng đôi tai thì vẫn cẩn thận làm việc và lắng nghe động thái xung quanh. Bất cứ khi nào cậu ở xa nhà, cậu đều cảnh giác cao độ và không dám hề lơ là.
Đèn trong nhà cũng từ từ tắt hết, từng căn một. Trong một khoảng thời gian, anh có thể nghe thấy tiếng mèo kêu trong một khoảng cách khá xa truyền tới , và đôi khi cũng có một vài tiếng chó sủa từ các hộ gia đình. Cuối cùng thì trời cũng tối hoàn toàn.
Nhiệt độ ở vùng ngoại ô thấp hơn so với trung tâm thành phố Sở Hoa. Những đợt gió lạnh lẽo, đã thổi bay cơn buồn ngủ của Trịnh Thán.
Ngay khi Trịnh Thán đang suy nghĩ xem có nên tìm chuyện gì đó khác làm hay không, thì cậu nghe thấy một số âm thanh lạ. Đó là tiếng bước chân, và chúng rất nhỏ, nhưng đối với một con mèo, chúng vẫn có thể dễ dàng nghe thấy được.
Từ giữa các tán lá, Trịnh Thán nhìn về phía tiếng bước chân truyền tới. Một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình và đang đi về hướng này. Ông ta một tay cầm một túi đựng một thứ gì đó trong khi tay còn lại thì đang cầm một cái xẻng nhỏ.
Người đàn ông đó đội một cái mũ. Zheng Tan không thể nhìn thấy khuôn mặt của ông ta, và cậu cũng không chắc người này rốt cuộc là nam hay nữ nữa ? Nhưng những cô gái thường sẽ không đi lang thang quanh đây một mình vào giờ này . Nên người dám một đi ra ngoài vào lúc này chắc hẳn là nam ,phải không ? (Shir0gane: Cái này thì chưa chắc à nha :v)
Nhìn bộ dạng này của người lạ mặt đó … Ông ta có vẻ đang chuẩn bị chôn thi thể sau khi giết người sao ? Trịnh Thán đang để cho trí tưởng tượng của mình bay xa. Cậu rất tò mò, nhưng không dám đi theo người lạ mặt đó. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, ngay cả một con mèo cũng có thể bị giết để diệt khẩu.
Người lạ mặt đó đang hướng tới một trong số những căn nhà gạch đổ nát. Những ngôi nhà đó có vẻ đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài và không có người ở cho nên khắp nơi đều là cỏ dại.
Người đàn ông dừng lại trước một căn nhà bị sập nửa chừng. Trịnh Thán quyết định ngồi xem từ cây của mình xem cuộc vui Dẫu sao vị trí nó cũng không quá xa vị trí cậu đang ngồi.
Người đàn ông ngồi xổm xuống một góc. Trịnh Thán chỉ có thể nhìn thấy lưng của ông ta, cậu không thể nào biết được ông ta đang làm gì. Trịnh Thán không nghe thấy tiếng xáo trộn gạch, mà lại nghe thấy tiếng thủy tinh va chạm vào nhau.
Người đó rời đi khi trời bắt đầu sáng. Trịnh Thán nhảy xuống đến kiểm tra nhà gạch, nhưng không dám đến quá gần. Bởi vì cậu ngửi thấy một mùi khó chịu giống như mùi thuốc trừ sâu.
Trịnh Thán rất tò mò, nhưng cậu cũng rất trân trọng cuộc sống của anh. Thậm chí nếu đó chỉ là cuộc sống của một con mèo, nhưng nó cũng là cuộc sống của cậu.
Nhân lúc các hộ gia đình xung quanh khu vực vẫn còn đang ngủ. Trịnh Thán nhảy vào sân của một ngôi nhà nào đó và tìm thấy một vòi nước để làm sạch móng chân của mình khỏi mùi thuốc trừ sâu từ căn phòng ngói bể đó. Nước thì lạnh và cũng không có khăn giấy để lau khô. Trịnh Thán cũng không muốn liếm chân mình, vì vậy cậu đi xung quanh một vòng.Cậu nhìn thấy một số quần áo mà gia đình họ đang phơi khô ở ngoài và chọn một chiếc váy dài với chất liệu tốt nhất để lau chùi chân của mình, để lại đằng sau một chuỗi các vết xám. Sau đó cậu lấy trộm một quả hồng từ cây ăn quả trong sân trước trước khi lên đường. (Shir0gane: Thằng này mất dạy :v)
Một vài tiếng sủa vang lên từ cửa nhà hàng xóm. Có lẽ vì con chó ở đó đã nghe thấy được những chuyển động của Trịnh Thán. Tiếng sủa vẫn còn khá non nớt, nó có thể là một con chó con.
Lúc mà Trịnh Thán quay trở lại cái cây của mình, mặt trời đã lên cao.
Chẳng bao lâu sau đó, Trịnh Thán nghe thấy tiếng chửi rủa vang lên truyền tới từ căn hộ bên kia, có vẻ như cái váy cậu dùng để lau khô đã bị phát hiện.
Khi mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng tăng dần theo.
Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, Trịnh Thán ngáp, dãn gân cốt duỗi người và lười biếng. Cậu lấy ngón cái xé mở túi bánh quy ra, và bắt đầu ăn bữa sáng còn nếu cổ họng quá khô thì ăn thêm trái hồng cũng được.
Một con chó nhỏ, màu nâu chạy ra khỏi nhà và chạy nhảy vui vẻ ở trong ruộng . Đây có lẽ là con chó con mà lần trước cậu nghe thấy.
Không có ai quản lý các cánh đồng. Có một vài con gà mái ở đó để kiếm ăn. Con chó nhỏ chạy tới và rượt đuổi theo mấy con gà.
Trong đó có một con gà mái béo trong nhóm vẫn còn ở ngồi xuống bất động khi con chó nhỏ xông tới . Con chó dừng lại gần đó, đưa ra biểu tượng giống như muốn cắn mà không hề chạm vào con gà, và tiếp tục đuổi theo những con gà khác. Càng chạy nhiều, nó càng đuổi theo.
Tuy nhiên, mỗi lần chỉ con gà mái béo thấy con chó nhỏ đuổi nó là nó lại tiếp tục ngồi thẳng xuống bất động . Nhiều lần cũng có thể tránh khỏi bị đuổi kịp và chạy khắp nơi.Quả nhiên con gà béo lại là đứa khôn ngoan nhất.
Con chó nhỏ đã mệt mỏi sau khi đuổi theo mấy con gà. Nó thở hổn hển trong khi chạy dọc theo các cạnh của các cánh đồng. Đột nhiên, đôi tai nó co giật. Nó dừng lại và sau đó đi tới để mũi áp trên mặt đất ngửi tới ngửi lui, rồi chạy thẳng tới bụi cây Trịnh Thán đang ở.
Trịnh Thán nhai những chiếc bánh quy giòn trong khi nhìn xuống con chó đang gầm gừ và chạy lòng vòng ở dưới chân cây. Cậu ném một vài miếng bánh còn lại xuống. Con chó dừng lại, lại gần miếng bánh quy mới vừa rơi xuống, ngửi ngửi, rồi ăn nó.
Sau khi ăn xong, con chó nhỏ lại nhìn vô Trịnh Thán đang ăn bánh quy của mình trên cây, vẫy đuôi của nó một cách vui vẻ.
Trịnh Thán chừa lại một vài miếng bánh cậu ăn dở kêu *rắc rắc rắc rắc* và sau đó ném nó xuống cho con chó. Rồi cậu thấy buồn cười khi thấy cái cảnh con chó ngoe nguẩy đuôi chăm chú tìm kiếm miếng bánh trong bụi cỏ hoặc nhảy lên để bắt nó trong không trung.
Trịnh Thán đang rất vui vẻ. Túi bánh quy cũng cũng sắp nhanh nhìn thấy đáy. Cậu vừa mới chuẩn bị cho ra một tiếng thở dài thì đột nhiên nghe thấy tiếng bật lửa đánh lửa.
Trịnh Thán giật mình ? Từ lúc nào mà có người đến gần vậy ?!
Cậu nhìn sang về phía tiếng đánh lửa vang lên. Một người đàn ông ăn mặc bộ đồng phục giống như một công nhân di cư ở gần đó. Nhưng Trịnh Thán nhận ra người đàn ông đó ngay lập tức bất chấp những quần áo có khác cỡ nào.
Đó là người đàn ông nguy hiểm tìm con chuột lang nhà lần trước!!
Con chó nhỏ cũng vừa mới nhìn thấy người lạ mặt đó. Nó bắt đầu sủa *gâu gâu* .
Trịnh Thán bĩu môi . Đồ ngốc!! Lúc này sủa có ích gì chứ !
Tiếng sủa không kéo dài được lâu trước cái nhìn chằm chằm của người đàn ông. Nó nhanh chóng cụp đuôi bỏ chạy .
Trịnh Thán cũng không dám chạy. Thay vào đó, cậu không chắc liệu mình có thể chạy thoát hay không.
‘Lấy bất biến ứng vạn biến’,cậu có nên quan sát một chút xem rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì hay là giả vờ không biết ông ta? Dẫu sao mèo mun cũng có rất nhiều trên thế giới . Trịnh Thán suy nghĩ như vậy trong đầu.
Người đàn ông đó thở ra một vòng khói. Anh nhìn Trịnh Thán, rồi thở dài:
“Ta vẫn có thể nhận ra nhóc ngay cả khi nhóc không đeo thẻ mèo đấy. Nhóc thật xấu xa, đi xa nhà tới mức này mà còn trêu chọc một con chó nhỏ nữa.”
Chết tiệt!! Quả nhiên là không dễ dàng đánh lừa được ông ta !
Cơ thể Trịnh Thán cứng lại. Mặc dù nhìn ông ta không có gì nguy hiểm, nhưng ấn tượng đầu tiên của Trịnh Thán đối với ông ta không hề tốt đẹp chút nào. Cậu không thể nào không đề phòng và hạ thấp cảnh giác được.
Người đàn ông những điều vô nghĩa trong khi hút thuốc. Sau đó, ông đột ngột ngẳng đầu lên, và hỏi:”Nhóc đã ở đây cả đêm qua phải không? Có nhìn thấy người lạ mặt nào quanh đây không?”
Người lạ ? Chẳng lẽ là người đàn ông trong chiếc áo khoác cùng cái xẻng nhỏ à?
“Quả nhiên là nhóc có thấy à!!.”
Vệ Lăng có thể nhận ra câu trả lời thông qua biểu hiện của Trịnh Thán trước mặt và cái nhìn trong mắt của nó thể hiện rằng nó hiểu những gì ông đang nói.Ông ta vốn chẳng qua chỉ là thử hỏi dò một chút mà thôi chứ thật ra thì ông cũng không mong đợi gì từ một con mèo sẽ cho biết thông tin nào hữu dụng hết. Ai biết rằng con mèo này thật sự biết cái gì đó !
“Nhìn này, tôi sẽ không đặt ra quá nhiều câu hỏi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc người lạ mặt hôm qua đã làm gì ? Hay đúng hơn đang che dấu thứ gì?” Vệ Lăng giơ tay ra và nhún vai trong khi miệng ngậm điếu thuốc lá. Ông ấy muốn chứng mình rằng mình không có ác ý.
Trịnh Thán suy nghĩ về nó. Cuối cùng, anh nhấc cằm lên và chỉ vào nhà gạch ngói vỡ mà người đàn ông mặc áo khoác đến hôm qua.
“Cảm ơn!”
Trịnh Thán quyết định sử dụng cơ hội này để chuồn đi trong khi Vệ Lăng đang tiến về phía ngôi nhà gạch ngói vỡ thì Vệ Lăng lên tiếng nói”Hãy khoan đi đã, ta còn có vài điều muốn hỏi nhóc, ta sẽ bắt nhóc lại nếu bạn dám chạy đi và ép bạn quay trở lại. Nhóc có dám tin hay không ?” Vệ Lăng nói.
Trịnh Thán nhìn thấy một tia sáng bạc quay qua, sau đó một tấm kim loại mỏng dính trên con đường đất xuất hiện trước mặt cậu.
Trịnh Thán nhìn chằm chằm vào mảnh kim loại. Râu anh run rẩy. Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận chạm mảnh kim loại bằng chân. Cậu tràn đầy thán phục trong lòng . Cậu nhìn nghiêng đầu nhìn về Vệ Lăng ở phía ngôi nhà gạch ngói vỡ. Làm thế nào mà ông ta có thể dễ dàng tìm thấy thứ mà người lạ mặt hôm qua đã tốn rất nhiều thời gian để giấu chúng được ?
Năm phút sau, Vệ Lăng quay trở lại cùng với một cái bình thủy tinh màu nâu trên tay trong khi đang đeo gưng tay và cầm điện thoại với một tay khác
“Alo, có tin tốt cho ông nè … Tôi nói là, có tin tốt … Ông có thể nghe thấy tôi không đó ? Alo … Alo … Tôi nói là, … Mẹ kiếp!”
Bên này mới vừa cúp máy thì điện thoại lại vang lên tiếng
“Alo … đúng vậy, tôi nói là tôi đã tìm thấy manh mối ở đây … Alo …”
Phải mất tận 10 phút để mô tả ngắn gọn vị trí và tóm tắt các sự kiện ở đây, hơn nữa còn lặp đi lặp lại một lần nữa. Thậm chí Trịnh Thán cũng cảm thấy mệt mỏi khi phải nghe nó.
Trịnh Thán ước tính khoảng trong 10 phút, người đó dành một nửa thời gian để nói “Alo … Alo”, rồi sau đó là “Mẹ kiếp!”
Vệ lăng vất vả lắm mới nói chuyện xong. Ông ta bỏ điện thoại của mình vào túi như thể tự giải thoát cho chính mình: “Mẹ kiếp! Cái điện thoại chết tiệt!”
Trong khi nhìn Trịnh Thán vẫn còn kiên nhẫn chờ đợi ở vị trí cũ, Vệ Lăng gật đầu. “Hãy đi cùng ta một chuyến, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không ta sẽ đến đại học Sở Hoa để tóm nhóc , nhóc thực sự sống ở gần đó phải không? Ta cũng không tin nhóc chắc chắn sẽ không quay trở về .”
Trịnh Thán”…” Chuyến đi này thật sự đã trở thành một cơn ác mộng !
“Nhóc cứ đợi ở đây trước, ta sẽ đi lấy xe.” Vệ Lăng vội chạy đi cùng với cái bình trong tay sau khi nói xong.
Sau hai ba phút chờ đợi, ông chú cuối cùng cũng quay trở lại, ông ta lái một chiếc xe đạp màu hồng dành cho nữ trên con đường gập ghềnh. (Shir0gane: Tự nhiên muốn thấy ghê :v)
Cái quái gì đây? Đây là “xe” của ông lớn đó à ?!