Chương 7: Bộ đồ này chỉ là sở thích thôi
Độ dài 1,967 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 08:05:31
Trans: Zard
-------------
Con đường vẫn cứ tiếp tục kéo dài thẳng phía trước.
Sau khi hầu hết tất cả các bẫy đều đã được kích hoạt, một lượng lớn nạn nhân nằm la liệt trên đường đi.
Lẽ ra mọi chuyện sẽ gần như không còn nguy hiểm nữa, nhưng nếu tính thêm vận xui của Rainer vào thì họ bây giờ đang nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Và vì lí do đó, Yogiri đã bí mật phá hủy những cái bẫy. Có vẻ như cậu có khả năng phát hiện vị trí của những cái bẫy gây chết hoặc thương thích. Và cậu lập tức giết tất cả bọn chúng ngay khi vừa cảm nhận được.
“Giờ anh chỉ còn ba viên thôi đấy, vậy có sao không?”
Tomochika lo lắng hỏi. Anh chỉ còn được phép bị gần chết ba lần nữa mà thôi.
“Một khi đồng hồ điểm mười hai giờ, số lượng của thứ này sẽ được phục hồi tỉ lệ với lượng vận xui mà anh đã gặp hôm nay. Vậy nên chỉ cần anh qua được nửa đêm là được!”
“Chẳng ổn chút nào cả!? Nếu anh mà cứ chết liên tục thế này thì em không nghĩ anh trụ được tới nửa đêm đâu!”
Trong lúc họ đang nói chuyện, họ đã đến cuối con đường. Một cánh cửa cùng một dòng chữ xuất hiện.
『Chỉ một người có thể thoát khỏi đây.』
Tomochika vẫn chưa hiểu rõ về chữ viết của thế giới này lắm nên Yogiri đọc to chúng lên, cậu đã đọc quyển từ điển dịch thuật thế giới có được từ cô tiếp tân và đã gần như thuộc lòng nó.
“Tôi cảm thấy có ma lực trên cánh cửa này. Đây hẳn là một thử thách, vậy thứ này có nghĩa là…”
“Đơn giản thôi. Nếu chỉ một người ra, thì chỉ một người vào.”
Khi Rick còn đang đoán nội dung cuộc thử thách, Rainier trả lời cách dễ dàng.
“Thật không đây?”
“Vậy đầu tiên hãy cứ để tôi vào trước. Nếu là tôi và hòn đá tạ lỗi thì dù có chết cũng chẳng sao hết!”
“Nhưng chỉ còn ba viên thôi đấy, anh chắc chứ?”
“Không sao không sao. Nhìn đi, thứ này được Tomochika-san cột mà!”
Rainier nói, rồi đưa ra bàn tay trái đã bị Tomochika cột quanh.
“Uwaaa, cái vẻ tự tin thế này cũng là một điềm đấy…”
Tomochika bắt đầu cảm thấy hơi sợ Rainier. Dù biết anh có thể hồi sinh bằng pha lê tinh tú, thế nhưng anh vẫn quá vô lo về mọi thứ xung quanh, và có vẻ như còn không biết quý trọng mạng sống nữa.
“Vậy nên hãy cứ để đó cho tôi! Dù tôi có chết thì cũng chẳng phiền đến ai đâu!”
Rainier mở cửa, một bức tường xuất hiện ngay trước mặt và một lối đi hướng sang bên phải.
Rainier hứng hở đi vào và cánh cửa lập tức đóng lại.
“Anh ta đi vào một mình cũng được thôi nhưng mà, đây chẳng phải là một lối thoát ở chỗ này sao, làm sao chúng ta biết được ảnh có anh toàn rời khỏi đó không? Thêm nữa là nếu Rainier có thể tự xử lí xong trong đó hết, vậy làm sao chúng ta tiếp tục thử thách được nữa? Kế hoạch này, chẳng phải có quá nhiều lỗ hổng hay sao?”
“A”
Yogiri nói cũng có lí, thế đó chưa phải là điều đáng lo ở đây.
“GYAAAA!!”
Tiếng hét của Rainier bỗng lập tức vang lên, nói cách khác, thứ bên trong đấy không hề an toàn.
“Vào thôi.”
“Cuối cùng để anh ấy vô cũng chẳng để làm gì cả…”
“Em đang nói gì vậy, nghe cứ như cậu ta vừa gặp chuyện gì đó nguy hiểm…”
Nhưng đó cũng là một bằng chứng thuyết phục bởi vận xui đầy vô vọng của Rainier.
Họ mở cửa và ba người cùng tiến vào. Khi họ đi hết con đường bên phải, lối đi lập tức rẽ sang trái, và một căn phòng lớn đang ở phía trước.
Mùi máu lan tỏa khắp nơi. Xác chết vung vãi đầy bên trong. Không chỉ một hay hai người. Hàng chục người đang nằm trên vũng máu không thể cứu chữa được nữa.
“Rainier-san!?”
Cánh tay trái của Rainier đang nằm lăn lóc ngay lối vào của căn phòng. Không thể nhầm được, vòng tay trang trí của Tomochika đang quấn quanh nó.
--Không thể nào, như vậy thì…!
Tomochika nhanh chóng nhìn quanh căn phòng, ở một nơi hơi xa họ, Rainier đang ở đó quằn quại. Có vẻ như anh chỉ mất một cánh tay, nhưng may mắn của anh chỉ đến vậy bởi cánh tay bị mất là cái giữ pha lê tinh tú, rốt cục may mắn đó cũng chẳng để làm gì.
Rick rút kiếm ra và chĩa nó về một người đang đứng giữa căn phòng.
Một cô gái trong bộ hầu phục chẳng hợp với cô chút nào. Thậm chí có gì đó đáng sợ ẩn chưa bên trong dáng vẻ quý tộc ấy. Với Tomochika, cô không thể nghĩ gì khác ngoài việc cô gái đó đang đợi mình.
“Là cô phải không?”
Rick cảnh giác hỏi, giọng anh đầy căng thẳng đến lạ thường.
“Đúng vậy. Thế nhưng ta nghĩ anh không có quyền gì để mà chỉ trích tôi đâu. Anh có biết quy chế của căn phòng này là gì không? Thử thách sẽ bắt đầu khi hai hoặc nhiều người bước vào phòng, và cửa vào sẽ không thể mở ra từ bên trong. Sau đó cửa ra sẽ mở khi chỉ còn lại một người. Nói cách khác, chúng ta buộc phải tàn sát lẫn nhau.”
“Có lẽ là vậy. Nhưng cô chẳng phải ở trong phòng này suốt thời gian đó rồi sao? Nếu vậy sao cô chưa rời khỏi đây?”
“Đúng. Thử thách đã kết thúc và cánh cửa đã mở. Vậy nên anh có thể tự do ra khỏi đây.”
“Nói cách khác ‘tôi không định để ai thoát’ phải không?”
Cô gái đứng chặn trước cánh cửa. Mục tiêu của cô đã rõ.
“Ta nghĩ điều tên màu đen ấy nói cũng không chỉ là sai nữa. Ngài Kiếm Thánh đã đưa ra gợi ý cho rồi, thế nhưng tại sao tên đó lại nói lại thêm lần nữa? Sau tất cả thì chỉ kẻ mạnh nhất mới có thể trở thành Kiếm Thánh. Và điều đó sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”
Người kiếm sĩ màu đen khi trước đã hỏi ‘liệu tôi có thành Kiếm Thánh nếu giết hết mọi người ở đây không?’. Cô có vẻ vì điều đó mà chờ ở đây, chờ để đối đầu với anh ta.
“Nếu tiêu chuẩn là chỉ có sức mạnh, thì ngươi chỉ cần lựa ra một Kiếm Sư mạnh nhất. Còn không, sẽ cần một điều kiện gì đó để trở thành Kiếm Thánh!”
Trước cô gái trong bộ hầu phục đang trong tư thế chờ kia. Rick liền chuẩn bị thanh kiếm của mình. Thế nhưng dáng vẻ ấy khá tương phản.
Tư thế của anh, đầy nỗi sợ hãi. Cách Rick vung kiếm bây giờ như thể anh chỉ đang muốn tạo nên một bức tường cô lập anh với cô gái.
Với Tomochika, nó hoàn toàn như vậy.
“Thật không may Tomochika-san nhỉ. Phải nói là tệ nhất luôn đấy.”
“Cô ấy là người quen à?”
Theo như chuyện đã xảy ra nãy giờ, Tomochika cảm thấy vậy.
“Không ai là không biết về người đang nhắm đến Kiếm Thánh này. Cô ta là Teresa. Cô là một cựu hoàng tộc và là một kiếm sĩ chức nghiệp kiếm hoàng.”
“Um, em không rõ lắm về chức nghiệp, nhưng cô ta mạnh lắm sao?”
Tomochika vẫn chưa hiểu lắm trong chuyện này, tuy nghe có vẻ gì đó tuyệt vời nhưng vẫn chưa đủ chuyên nghiệp để cô có thể hiểu hết.
“Kiếm Hoàng, nếu em xếp nó trong bảng phân cấp kiếm sĩ thì nó ở bậc ba. Nhân tiện chức nghiệp của anh là Kiếm Vương bậc bảy. Nói cách khác, đây không phải loại đối thủ anh có thể thắng.”
“Cựu hoàng tộc mà lại trong bộ dạng đó sao? Cô ấy gặp chuyện gì à?”
“Em lo chuyện gì thế…?”
Rick nói bằng giọng mệt mỏi. Ngay sau đó, Teresa liền trả lời câu hỏi của Tomochika.
“Chỉ là ta thích thôi.”
Cô rõ ràng chỉ nói nhỏ, vậy mà cô ta vẫn nghe được cuộc nói chuyện. Nếu vậy họ sẽ không thể âm thầm bàn chuyện trốn thoát được nữa.
“Ta đã chuẩn bị xong cả rồi, các ngươi đừng hòng bước qua cánh cửa này.”
Teresa nói như thể cô có thể đọc suy nghĩ của Tomochika. Tomochika nhìn phía sau và nhận ra lối thoát của họ cũng đã bị chặn lại.
“Rick-san cẩn thận! Khắp nơi giăng đầy những sợi cước mỏng đấy!”
Khả năng quan sát của Tomochika cũng phát huy tác dụng của nó thậm chí ở đây. Cô đã phát hiện ra những sợi cước cực kì mỏng không thể quan sát bằng mắt thường đang giăng khắp căn phòng.
“Phải, phong cách chiến đấu của cô ta là sử dụng những thanh kiếm bằng sợi cước mỏng.”
“Chẳng phải khái niệm ‘kiếm sĩ’ có hơi lạc rồi không thế!?”
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, cô ta rõ ràng là Người Khiển Cước
“Hứm, nếu ngươi nhân nhượng chỉ vì ta là phụ nữ thì ngươi cũng sẽ khiến ngài Kiếm Thánh phải xấu mặt. Hãy cứ tung hết tất cả ra hoặc ít nhất cố mà né những đòn tấn công của ta đi!”
Không khí như rung chuyển khi cô nói và khi Rick giơ kiếm lên, một âm thanh đầy lạnh lẽo của kim loại phát ra.
Người bình thường sẽ không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tomochika đã nhìn thấy khoảng khắc Rick chặn sợi cước đang phóng xuống anh.
Thanh kiếm của Rick liên tục vung trái rồi phải, và âm thanh kim loại ấy cứ vang lên, thậm chí không một khoảng nghỉ giữa chúng. Rick liên tiếp chống cự lại những sợi chỉ phóng từ vô số hướng đấy.
Là do trình độ điêu luyện của Teresa, hay nhờ vào chất lượng tuyệt vời đã tạo thành món vũ khí ấy, không một sợi chỉ nào bị đứt, dù chúng có bị chặn nhưng lập tức chúng thay đổi hướng đi và tấn công lại lần nữa.
“Kuu! Để việc cầm chân cô ta lại cho anh! Hai đứa nhanh tìm đường thoát đi!”
Đối diện với vô số những sợi cước tấn công với tốc độ cao, những lời của Rick đầy tuyệt vọng.
Tomochika cũng nhận ra điều đó.
Teresa chỉ đang chơi đùa mà thôi. Có lẽ cô đang tận hưởng trò chơi của mình, hoặc kiềm chế sao cho Rick có thể đỡ được những đòn tấn công của cô.
Rick hẳn cũng tự nhận thức được mạng sống của mình như bước đi trên một lớp băng mỏng. Teresa không chỉ nắm được khả năng của anh, mà còn bắt anh phải tung hết sức. Nếu anh chỉ cần mất tập trung dù chỉ một giây, nếu anh không sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, tất cả sẽ kết thúc.
Thế nhưng vẫn còn hi vọng trong lời nói chỉ thử anh của cô. Chắc chắn anh sẽ thoát nếu như đáp lại được kì vọng của cổ.
“Chết đi”
Thế nhưng trận chiến đã kết thúc chỉ bằng một lời của Yogiri.
Rick chống cự và cắt đứt những sợi cước. Teresa ngã xuống bất động.
“Biết là tập trung vào trận đấu là một điều tốt, thế nhưng hai người quên mất Rainier-san rồi à?”
Yogiri nói với vẻ khán phục.
“À phải rồi! Anh ấy không thể dùng đá tạ lỗi được! Rainier-san, anh có sao không?”
Tomochika chạy về phía Rainier.
“...Clgt…?”
Với vẻ mặt há hốc mồm ra, Rick đang nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của Teresa.