Chương 138: Đề cử từ đất nước
Độ dài 1,754 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 09:13:37
[Đề cử từ đất nước à.]
[Chính xác là vậy, thưa Bệ hạ. Có tám thí sinh từ đấu trường ở nhiều nơi, và thêm bốn thí sinh từ mỗi đấu trường ở đây của Galarie và đề cử của đất nước, và như thế, Giải đấu Ma võ thuật diễn ra với tổng 16 thí sinh.
Tuy nhiên, lần này, vì một vài rắc rối, đề cử quốc gia mới chỉ được có ba người…....『Chiến binh bóng đêm』, nếu anh ấy tham gia với tư cách là đề cử của đất nước Leezelion, thì chỗ trống còn lại sẽ được lấp vào. Và nếu vị chiến binh với vô số bí ẩn được tô điểm bằng những trang trống trong sử sách cùng với vị Anh hùng xuất hiện, thì khán giả hẳn sẽ thích thú lắm đây.]
Sylvia nhận thấy một ánh sáng đáng ngờ ẩn nấp đằng sau ánh mắt cùng nụ cười dịu dàng đó, nhưng cô ấy chỉ thở dài một hơi nhẹ.
[Đó là một cuộc đàm phán thú vị đối với ta đấy…...Hoặc là vậy, nhưng tiếc thay, ta lại không có cái thẩm quyền đấy, Lãnh chúa Oisast à.]
[Vậy, cuộc nói chuyện về nhóm Anh hùng thì……]
[Umu. Rất tiếc phải nói thế này, nhưng có vẻ như chúng ta chỉ có thể làm cho việc này như chưa từng xảy ra thôi. Sau cùng thì…...『Chiến binh bóng đêm』, thứ gì đó như quyền ra lệnh cho người này, là thứ mà ta không hề có.]
[Bệ hạ, không thể ra lệnh cho anh ta sao? …....Vậy anh ta không phải là một trong những thuộc hạ lẫn người hầu của ngài sao?]
[Hahaha, Lãnh chúa à, ngươi nói những điều trật lất hết rồi đấy.]
Sylvia nở một điệu cười gượng gạo có vẻ kinh ngạc.
[Ngươi không nghe thấy những lời của Iibsal sao? …...Anh ấy, là bạn của ta. Không phải thuộc hạ…...Và thậm chí trước đây, có lẽ chẳng có một đất nước nào có được cậu ấy như một thuộc hạ cả. Vị Chiến binh, anh có lẽ đã nhận được gì đó từ 『Phù thủy thời gian』 rồi, anh có thể lấy nó ra không?]
Có hai thứ tôi nhận được từ 『Phù thủy thời gian』, từ Baba-chan. Đó là con Kulkel lông bạc, Silber, và một tấm thẻ Guild màu đen.
Vì Silber không ở đây ngay lúc này, nên không thể lấy nó để làm bằng chứng được. Vậy cái còn lại chỉ là tấm thẻ Guild. Khi ông ta thấy tấm thẻ Guild mà tôi lấy ra, nụ cười của Zeke Oisast cứng lại.
[Nhìn đi, như ngươi thấy. Người này, vị 『Chiến binh bóng đêm 』 là người bạn hợp tác của 『Phù thủy thời gian 』. Ngay cả ta cũng sẽ không muốn gây ra rắc rối giữa ta và 『Phù thủy thời gian 』 mà. …...Lãnh chúa, chắc ngài cũng như vậy nhỉ?]
Đáp lại câu hỏi của Sylvia là cái gật đầu im lặng của Oisast.
[Vì thế, không thể ép anh ấy chiến đấu được. …...Tuy nhiên, và việc này chỉ là tuy nhiên thôi, Lãnh chúa Oisast à.]
Sylvia cười khúc khích, và bắt chéo chân với vẻ khiêu gợi chẳng hợp với tuổi của cô ấy.
[Anh ấy và ta có một liên kết “cá nhân” mà. …...Nếu Lãnh chúa mong muốn, “ta” có thể hết lòng thử hỏi anh ấy đấy.]
Trong lúc tỏa ra một phong cách rất đáng trọng như một vị vua, Sylvia đưa ra một đề xuất với Oisast.
Việc này không được viết trên giấy. Tuy nhiên, một khoản vay và cho vay thứ hai đã được sắp xếp ngay tại đây giữa hai nhà lãnh đạo quốc gia.
◇
[Xin lỗi, Yuu.]
Ngay lúc chúng tôi rời khỏi biệt thự của Zeke Oisast, Sylvia xin lỗi tôi.
Với vẻ mặt có lỗi khủng khiếp.
[Đừng lo lắng mà, Sylvia.]
Nói về kết quả thì, tôi sẽ tham gia Giải đấu Ma võ thuật với tư cách là một chiến binh bí ẩn 『Chiến binh bóng đêm』.
Zeke Oisast. Để tạo một khoản nợ cho Lãnh chúa của thành phố Galarie này đối với một đất nước lớn mạnh, cô ấy tán thành việc tôi tham gia giải đấu.
[Yuu──.]
[Ổn mà, sao cũng được hết. Nếu là để giúp em, đây chẳng là gì hết.]
Tất nhiên, tôi cũng không muốn nổi bật. Thì bởi nó sẽ đem lại nhiều rắc rối khác nhau mà.
Tuy nhiên, tôi cũng không thể quay lưng từ chối yêu cầu của Sylvia, người từng là đồng đội cùng tôi du hành trong cuộc hành trình ba năm trước ở thế giới này.
Chà, tôi từng nghĩ rằng mình sẽ thưởng thức giải đấu với tư cách là khán giả, nếu có thể thôi.
[Nh, nhưng vẫn! …… 『Chiến binh bóng đêm』 đã nhận lời đề cử từ Leezelion. Nói ngắn gọn, như thế có nghĩa là mọi người sẽ biết được rằng 『Chiến binh bóng đêm』 có liên quan với Leezelion rồi!]
[Ngay từ đầu, anh đã được xem là bạn của em, nên đương nhiên họ sẽ nghi ngờ rằng có mối liên kết nào đó rồi.]
[......]
Sylvia rơi vào im lặng, nhưng vẻ mặt thì không giống như cô ấy có thể đồng ý với việc đó. Dĩ nhiên là tôi không có mong muốn để tham gia. Nhưng, như tôi nói vừa nãy, nó không đủ rắc rối để trở thành lý do từ chối yêu cầu của Sylvia.
[Bên cạnh đó, em lại quá vội vàng khi em bối rối không biết có nên chấp nhận đàm phán hay không đúng không?]
Có gì đó mà cô ấy muốn cho tôi thấy. Nhiều khả năng, không phải là Zeke Oisast, mà là thứ liên quan đến Kaito và những người khác.
[......Vâng. Em, cần gặp những Anh hùng đương nhiệm, và xác nhận thứ đó càng sớm càng tốt.]
[Vậy thì không còn cách nào khác. Xem nào, nếu em chuẩn bị cho anh một nhà trọ tối nay, vậy thì chúng ta không ai nợ ai.]
Nhớ lại rằng tôi vẫn chưa có chỗ trọ nào, tôi đưa ra đề xuất như vậy.
Lúc đó, mặt Sylvia, đang còn cứng đờ, vỡ ra thành một nụ cười.
[Anh…...Fufu, anh đúng là người lạc quan thật đó.]
[Hehe, chắc là vậy.]
[Vâng, đúng là vậy mà……]
Mặt Sylvia ửng đỏ lên. Khoảng cách giữa chúng tôi tự nhiên dần dần nhỏ hơn và──.
[Để tôi nói cậu cái này, Yuu. Cái thứ mà tôi ghét nhất là bị làm ngơ đó, hiểu không?]
Chúng tôi bị Iibsal chen vào giữa làm gián đoạn.
[TH, …...THẰNG NGU NÀY, ÍT NHẤT CŨNG ĐỌC BẦU KHÔNG KHÍ ĐI CHỨ.]
[Oh─, sợ quá, sợ quá. Cảm giác như cậu sẽ nguyền tôi đến chết luôn ấy.]
Khiến cho mặt tôi đỏ như táo và nhảy bổ vào hắn , Iibsal nhìn vào phản ứng của tôi và Sylvia rồi cười toe toét.
Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ đấm thằng Iibsal, thủ phạm đã phá hủy mọi thứ mặc dù đang tiến triển tốt một đấm, ngay khi tôi giơ đấm lên, tôi đột nhiên phải dừng nắm đấm lại.
[Này kìa, tôi sẽ để cuộc vui lại sau vậy.]
Nắm đấm của tôi dừng lại vì cái cách mà bầu không khí xung quanh Iibsal hoàn toàn thay đổi.
[Bất kể hoàn cảnh có là gì, thì cậu giờ cũng đã tham gia rồi. …...Giải đấu Ma võ thuật lần này, xin lỗi nhưng tôi sẽ chơi tới bến luôn đấy, hiểu chưa?]
Nếu Zeke Oisast là một con chim ưng, thì Iibsal là một loài ăn thịt tàn bạo. Thêm vào đó, đó không phải là ấn tượng như một con linh cẩu tìm kiếm miếng thịt đã bị thối, mà là một con sư tử xứng đáng là một vị vua.
[......Hiểu rồi, nếu là thế, chúng ta không thể đấm nhau ngay lúc này được rồi.]
[Đúng vậy.]
Khi tôi nói thế, Iibsal cười và tách ra khỏi tôi.
[Hôm nay vui lắm, Yuu. …...Tôi mong chờ Giải đấu Ma võ thuật diễn ra vào ngày kia lắm đấy.]
[Ah? Đột nhiên làm cái gì vậy──]
Iibsal đột ngột nói ra những lời chia tay.
Tôi bị ngạc nhiên vì nó quá đột ngột, nhưng việc xảy ra tiếp theo là thứ còn đáng ngạc nhiên hơn.
*Za za za* (Tiếng diễu hành). Âm thanh giày quân lính vang lên đều đều. Giáp và thương, hàng chục kỵ sĩ mặc như vậy đang diễu hành đến quảng trường nằm đằng trước biệt thự của Lãnh chúa.
[Ch, chuyện gì thế này?]
[Hình một con rồng hai đầu và một cây thương đâm xuyên qua cơ thể của nó, là Valanshel, à.]
Khác với kẻ ngạc nhiên như tôi, Sylvia bình tĩnh quan sát những kỵ sĩ. Rõ ràng, khi nhìn kỹ hơn, huy hiệu của một con rồng hai đầu và một cây thương chính là biểu tượng của Valanshel được in trên khiên và áo giáp của những người lính.
[Quân lính ư? Họ là của nước nào thế?]
[Là của Đế quốc, Đế quốc Valanshel!]
[Lính của Valanshel đang làm gì ở một nơi như thế này……]
Thấy dáng vẻ những kỵ sĩ đang diễu hành với một bầu không khí oai phong, xung quanh bắt đầu ồn ào lên.
Khác với vẻ ồn ào xung quanh, Iibsal bắt đầu bước đi. Và rồi, hướng đến những kỵ sĩ vẫn còn đang diễu hành cho đến bây giờ, hắn ta cao giọng lên.
[Tốt lắm, đón ta đi.]
Giọng của Iibsal vượt qua cả tiếng ồn của đám đông, và vang vọng trong quảng trường.
Có vẻ đáp lại việc đó, những Kỵ sĩ dừng việc diễu hành lại, và tự xếp hàng ngay trước Iibsal.
Thế rồi──,
[Fumu, có vẻ như bên em cũng đến rồi.]
[Em nói là, “bên em” á……!]
*Za za za* (tiếng diễu hành)
Âm thanh của nhiều tiếng bước chân và tiếng loảng xoảng va đập của chiếc áo giáp vang dội trong quảng trường một lúc rồi bỗng im lặng.
Khi tôi hướng đến chỗ mà Sylvia đang đối mặt thì, thứ phản chiếu trong mắt tôi là huy hiệu của một cặp cánh và một thanh kiếm.
[Đó là…...Leezelion à!?]
Với một người mặc bộ giáp màu xanh dương dẫn đầu, những Kỵ sĩ của Leezelion diễu hành.
[Cảm ơn các ngươi vì đã gắng sức, đến đây đón ta.]
Khi Sylvia nói những lời cám ơn với những người Kỵ sĩ đã đến để đón cô ấy, sự bối rối của tôi và đám đông xung quanh lên đến đỉnh điểm. Như vậy cũng đúng. Vì rốt cuộc, quân đội của hai đất nước với sức mạnh to lớn, ngay lúc này, vì lý do nào đó, lại tụ hợp ở quảng trường.