Chương 130 : Người mà tôi luôn tin tưởng
Độ dài 2,093 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-10 14:00:43
Trans: Chí mạng
___________________________
"Có một việc mà điện hạ và thần muốn nhờ Rishe-sama."
Oliver, người đang ở ngay trước mặt cô, đã nói như vậy.
"Thần muốn nhờ người liên lạc với Cain Tully-dono của thương hội Aria."
"Hội trưởng Tully?"
Oliver gật đầu và trải một tờ giấy lên bàn.
Đó là bảng giá vàng và bạc mà Rishe đã đưa cho Arnold trước đó.
"Điện hạ và thần đã tự mình xem xét thông tin này. Và thấy rằng đây không chỉ là việc thu thập thông tin đơn thuần, mà còn xem xét tình hình thế giới từ nhiều khía cạnh khác nhau."
(…Đúng như mong đợi. Dù cả hai không phải là thương nhân, họ vẫn hiểu được công sức đã bỏ ra để thu thập những thông tin này.)
Đôi mắt tím dịu dàng của Oliver nhìn Rishe và mỉm cười.
"Về kế hoạch đúc lại tiền tệ, thần nghe rằng Rishe-sama cũng đã biết... Điện hạ."
Với tín hiệu đó, Arnold nhìn lên và cho phép.
Oliver lấy một bức thư cuộn lại ở góc bàn và mở nó ra trước mặt Rishe.
"Ồ..."
Rishe không thể không thốt lên trước thiết kế tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt cô.
Đó là hình ảnh của một con đại bàng. Đôi cánh lớn được mở rộng với những chi tiết tinh xảo của các lông vũ. Trên đó, vài cánh hoa rơi rải rác, và hai thanh kiếm đan chéo nhau.
"Đúng là một bức tranh rất đẹp. Nó vừa hoa mỹ, vừa uy nghi, lại tinh tế..."
Đến mức khiến người ta phải ngây ngất ngắm nhìn, nhưng bức tranh này thực sự là gì?
Khi thắc mắc nảy ra trong đầu, Rishe bất chợt hiểu ra.
"Có phải..."
Xét theo dòng chảy của câu chuyện, có lẽ cô đã đoán đúng.
"Ngài dự định dùng bản thiết kế phức tạp này làm thiết kế mới cho đồng xu phải không?"
"Đó là một câu trả lời tuyệt vời."
Oliver nói một cách nhẹ nhàng, nhưng đây thực sự là một việc không hề đơn giản.
"Đúng như Rishe-sama đã đoán, thật đáng ngạc nhiên phải không? Bởi vì đồng tiền cần được sản xuất hàng loạt mà không có bất kỳ sai sót nào."
"Chính xác như Oliver-sama nói. Dù có khắc nguyên mẫu và đổ khuôn, nhưng với thiết kế tỉ mỉ như thế này, việc đúc có thể sẽ gặp khó khăn. Chắc chắn cần phải có kỹ thuật rất cao mới có thể thực hiện được..."
Như vậy, Riche cuối cùng cũng hiểu được.
Khi cô nhìn lên Arnold đang ngồi bên cạnh, ánh mắt của cô bắt gặp ánh mắt của anh, người đã nhìn cô từ trước.
(…Lý do mà Arnold điện hạ lại đề cập đến tên của Vương quốc Coyolles khi chạm vào chiếc nhẫn của mình ngày hôm qua…!)
Giả thuyết của cô rằng điều đó liên quan đến tình trạng thiếu hụt vàng bạc của Coyolles có lẽ không sai.
Tuy nhiên, việc Arnold đề cập đến Coyolles lúc đó còn mang một ý nghĩa khác.
"――Ngài sẽ sử dụng mối quan hệ hợp tác công nghệ với Vương quốc Coyolles cho việc đúc lại tiền tệ sao!?"
"..."
Khi cô hỏi Arnold ngồi bên cạnh, anh mỉm cười thích thú và nheo mắt lại.
"Đúng như dự đoán, em đã có biểu cảm chính xác như ta tưởng tượng."
"Hở!"
Rishe lo lắng không biết mình đã làm gương mặt như thế nào, nên cô vô thức đưa tay lên sờ lấy má.
Có lẽ niềm vui đã thể hiện rõ trên gương mặt cô. Dù cảm thấy xấu hổ, nhưng cô nghĩ rằng điều đó không thể tránh khỏi.
(Mình không thể tin được rằng Arnold điện hạ lại dựa vào Hoàng tử Kyle vì Vương quốc Coyolles...)
Oliver dường như hiểu được niềm vui của Lishe. Khi nhìn thoáng qua anh ta, anh gật đầu và giải thích.
"Để tham khảo thôi... Người nhắc đến tên Coyolles không phải thần, mà là Hoàng tử Arnold."
"!"
"Dùng những gì có thể sử dụng. Chỉ đơn giản vậy thôi."
Mặc dù cách nói có vẻ thờ ơ, nhưng điều này vẫn khiến Rishe cảm thấy vui.
(...Nhưng mình cảm thấy có gì đó không ổn.)
Không biết trong lòng Rishe đang nghĩ gì, Oliver vẫn tiếp tục nói.
"Mục đích của việc đúc tiền định kỳ là để ngăn chặn việc lưu hành tiền giả. Nếu đã làm lại thì cũng muốn làm cho việc tạo tiền giả trở nên khó khăn hơn. Với kỹ thuật chế tác vàng tinh xảo của Coyolles, những người có ý định tạo tiền giả sẽ khó có thể sao chép được."
"..."
"Thần muốn thảo luận với thương hội Aria về cách phân phối vàng bạc sau khi đúc lại sang các quốc gia khác, cũng như việc thu mua cần thiết cho quá trình đúc lại. Thế nào, Rishe-sama?"
"Tất nhiên, nếu có điều gì tôi có thể giúp được, tôi sẽ không ngần ngại hợp tác. Tôi cũng muốn liên lạc với hội trưởng Tully ngay lập tức, nhưng..."
Rishe nhìn vào mắt Arnold và nói về cảm giác khó chịu mà cô ấy vừa cảm thấy trước đó.
"Hai người đang phân vân, phải không?"
"……"
Ngay khi cô chỉ ra điều đó, Arnold hơi cau mày.
Oliver ngồi đối diện, mở to mắt ngạc nhiên. Nhìn vào phản ứng của anh ta, có vẻ như suy đoán của Rishe là đúng.
"Tại sao người lại cảm thấy như vậy?"
Oliver có chút bối rối hỏi, trong khi Arnold vẫn im lặng quan sát Rishe.
Bị hai người nhìn chăm chú, Rishe trả lời.
"Những đồng tiền vàng với thiết kế tinh xảo này có thể được sản xuất nhờ vào công nghệ từ Vương quốc Coyolles... Tuy nhiên, ngay cả khi có thể sản xuất về mặt kỹ thuật, chi phí sản xuất sẽ quá cao."
Giá của sản phẩm không chỉ được quyết định bởi giá trị của nguyên vật liệu.
Nó còn bao gồm chi phí của thiết bị, nhân công, vận chuyển và mua nguyên liệu, cũng như chi phí phân phối sản phẩm đã hoàn thành.
Điều tương tự cũng đúng với tiền vàng và bạc.
Nếu chi phí để phát hành một đồng tiền vàng vượt quá giá trị của chính nó, quốc gia sẽ trở nên nghèo đi theo từng đồng tiền được phát hành.
"Việc thảo luận với hội trưởng Tully cũng là để giảm chi phí đó, phải không? Tức là, tùy vào kết quả tính toán khi có sự tham gia của thương hội Aria, có thể kế hoạch đúc lại tiền sẽ bị hủy bỏ..."
"...Ồ, thế à..."
"Thêm nữa, Arnold điện hạ..."
Khi Rishe lại ngước lên cạnh cô, Arnold hơi hạ mắt xuống và nhìn cô.
"Khi em nghe điện hạ nói về việc đúc lại tiền em đã hỏi, ‘Ngài có dự định thay đổi tiền tệ của Garkhain thành loại có hàm lượng vàng bạc thấp hơn không?’ Nhưng..."
Câu trả lời của Arnold khi đó là, "Đúng rồi." một câu trả lời không giống với phong cách của anh.
"Câu trả lời lúc đó có vẻ mơ hồ. Khi đó, em nghĩ rằng có lẽ ngài đang giấu điều gì đó, nhưng nếu là Arnold điện hạ, ngài sẽ giấu kín hơn nhiều. Hoặc là ngài sẽ nói đùa một cách rõ ràng là không đúng sự thật."
"..."
"Vì vậy, em nghĩ có lẽ Arnold điện hạ không phải đang giấu điều gì, mà là đang băn khoăn về điều gì đó."
Điều đó có thể là lý do khiến Arnold trả lời một cách không giống với anh.
Oliver khẽ mỉm cười nhìn Arnold.
"Giờ thì, thưa điện hạ. Có vẻ như vị hôn thê của ngài đã hiểu rõ mọi chuyện?"
"..."
"Sẽ thế nào nếu ngài chia sẻ nỗi lòng của mình? Có lẽ thần cũng có thể giúp được."
Những lời đó khiến Rishe cảm thấy ngạc nhiên.
"Anh cũng không biết về những rắc rối mà điện hạ đang lo lắng sao, Oliver-sama?"
"Thông thường, ngài ấy sẽ thảo luận với thần nhiều hơn. Nhưng về vấn đề này, có vẻ như ngài ấy đã cân nhắc một 'phương án khác'..."
Tuy nhiên, Arnold chỉ chống cằm lên tay tựa vào ghế dài với vẻ mặt chán nản và nói.
"…Dù sao thì đó cũng là một kế hoạch phi thực tế."
Một lần nữa, những lời nói đó không hề giống với Arnold.
Arnold luôn thực tế. Việc nghĩ ra một "kế hoạch phi thực tế" dường như khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Đó là một kế hoạch gần giống như một giấc mơ viển vông, thậm chí có thể gọi là ngu ngốc. Vì vậy, ta đã loại bỏ kế hoạch đó mà không cần phải xem xét thêm."
"…Chà, nếu ngài đã nói vậy thì…"
"Nhưng Arnold điện hạ..."
Rishe nhìn thẳng vào mắt Arnold và nói.
"Nếu ngài thực sự mong muốn, thì đó không phải là một giấc mơ có thể thực hiện được sao?"
"…Cái gì?"
Arnold ngạc nhiên nhìn Rishe.
Tuy nhiên, Rishe tin tưởng và tiếp tục giải thích một cách nghiêm túc.
"Đưa những giấc mơ trở thành hiện thực. Em tin rằng với trí tuệ và khả năng của Hoàng tử Arnold có thể làm được điều đó. Hơn nữa, ngài đã thể hiện tinh thần hợp tác với những người khác, như Vương quốc Coyolles và thương hội Aria."
"…Em..."
Arnold cau mày hỏi Rishe.
"Em thực sự tin tưởng ta đến cùng như vậy sao?"
"Vâng. Trong suốt hai tháng kể từ khi chúng ta gặp nhau, ngài đã luôn chứng minh điều đó."
"..."
Sở dĩ Rishe tin vào sức mạnh của Arnold không phải vì cô biết trước tương lai.
Mà vì cô đã thấy hành động của anh từ khoảng cách rất gần.
"Arnold điện hạ, ngài không tin vào sức mạnh của chính mình sao?"
Arnold cau mày trước câu hỏi đó.
"Ngay cả khi ngài cảm thấy đó là một giấc mơ viển vông, nó có thể không phải là như vậy đối với người khác. Với kỹ thuật và tri thức của người khác, giấc mơ đó có thể trở thành hiện thực. Khi những người có cùng giấc mơ tập hợp lại, hình dạng của nó có thể dần hiện ra."
"…Không có người nào như vậy."
"Sao lại không? Bởi vì điều đó…"
Tay Arnold chạm vào cằm Rishe.
Bị bàn tay ấy nâng lên, ánh mắt của họ chạm nhau.
"Rishe."
Dù Rishe sẽ không bỏ chạy ngay cả khi anh không cần làm như vậy, nhưng Arnold vẫn nói với giọng hơi trầm hơn bình thường, như thể đang cố thuyết phục cô.
"Không có ai có thể tin vào những thứ không có hình dạng."
"..."
Tại sao Arnold lại có ánh mắt cô đơn đến thế?
Rishe cố mở miệng nhưng không thể nói được gì. Đó là vì anh mắt của Arnold nhìn xuống như thể từ chối lời nói của cô.
"—Thưa ngài."
Khi nghe thấy giọng nói của Oliver, vai Rishe giật nảy lên.
Sau khi tặc lưỡi, Arnold nhẹ nhàng rời tay khỏi Rishe. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
"Hoàng tử điện hạ. Oliver-sama. Thần muốn xin chút thời gian để thảo luận về vấn đề an ninh ngày mai."
"..."
Khi nghe thấy giọng nói của hiệp sĩ, Rishe đứng dậy khỏi ghế.
"Vậy thì, tôi xin phép lui ra. Tôi sẽ thông báo cho thương hội Aria."
"Rishe-sama. Thành thật xin lỗi."
"Nếu có gì tôi có thể giúp được, xin hãy cho tôi biết... Arnold điện hạ, hẹn gặp lại ngài vào bữa tối."
"…À."
Arnold vừa nói vừa nắm lấy tay Rishe khi cô đứng dậy và đan những ngón tay của họ vào nhau.
"Gặp lại sau nhé."
"..."
Không khí căng thẳng lúc nãy từ anh đã biến mất.
Ánh mắt cô đơn giờ đã không còn và anh cũng không còn biểu hiện muốn áp chế lời nói của Rishe nữa. Cô cảm thấy bối rối, nhưng vẫn đáp lại bằng giọng nhỏ.
"...Vâng…"
Sau đó, Rishe chào các hiệp rồi rời khỏi phòng.
(Mình cứ nghĩ là đã làm ngài ấy không vui...)
Nhưng dường như không phải vậy.
(Có lẽ... ngài ấy đang vật lộn với điều gì đó?)
Nếu đúng như vậy, điều đó là gì?
Khi suy nghĩ về điều đó, tâm trí của Rishe tràn ngập hình ảnh của Arnold. Cô muốn biết càng nhiều càng tốt về những gì anh đang nghĩ và những điều anh lo lắng.
Vì lẽ đó mà cô không nhận ra kẻ đã giấu sự hiện diện của mình đang ở ngay bên cạnh.
"!!"
"Chào."
Rishe chớp mắt khi cánh tay cô bị tóm lấy và bị kéo vào góc khuất sau cây cột.
Raul, người đang ép lưng Rishe vào tường và lấy lòng bàn tay bịt miệng cô, đang cười trong hình dạng Curtis.
"Bây giờ chúng ta có thể ở riêng với nhau rồi, cô gái."
"...Mmm."
Bị một bàn tay to lớn bịt miệng, Rishe chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta một cách bất lực.