Chương 56: Lễ hội văn hóa- Ngày thứ hai (Buổi hẹn hò cùng Hisui)
Độ dài 1,228 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 17:12:07
Trans: Zard
Vỗ tay cho chị main nào!!!!!
------------
Sau đó, vụ về chiếc váy của tôi cuối cùng cũng được giải quyết mà không gặp vấn đề gì. Nhưng vẫn có vài điều nằm ngoài dự đoán của tôi, như việc bố mẹ đến thăm chúng tôi, phải làm việc trước mặt họ có hơi chút xấu hổ. [Alice, con trông thật tuyệt vời, nhìn bộ đồ đáng yêu đấy đi kìa, tuyệt quá đi mất.], đó là những gì mà bố đã nói trong khi nhìn tôi chằm chằm. Dù không hiểu gì, hoặc là nó chả có ý nghĩa gì sất, nhưng ông ấy vẫn bị mẹ cho ăn một đấm vào má.
À thì, dù sao nó cũng vui mà-- Và cứ như vậy, thời điểm đấy cuối cùng đã tới.
Đã đến lúc tôi phải thực hiện lời hứa ở giải đấu Wiso rồi...Nói cách khác, là đã đến buổi hẹn của tôi với Hisui.
Ngày hôm qua, tôi mãi bận làm dịu đi cái ham muốn từ trái tim mình nên tôi vẫn chưa chuẩn bị gì hết.
Nhưng mà chắc là với Hisui thì sẽ không sao đâu nhỉ, tôi chắc mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Dù sao, cô ấy cũng là bạn thuở nhỏ của tôi cơ mà.
Thế nên khi mà tôi thay đồ vào sáng sớm hôm nay, tôi đã chọn một chiếc quần lót màu trắng rất dễ thương với những họa tiết ren may trên đấy.
Tôi không có ý định gì xấu đâu, và cũng không có định đi dụ dỗ ai đâu. Chỉ là do [Anh trông rất đáng yêu với chiếc quần lót đó đây!], và thế là tôi bị Alicia bắt phải mang nó vào.
Chỉ để đề phòng việc gì đó thực sự xảy ra thôi.
Sau khi hết ca ở quán cà phê, tôi bắt đầu thay bộ đồng phục của mình.
Dù có hơi xấu hổ một chút, nhưng tôi sẽ vẫn mặc chiếc quần bó này. Tôi cũng muốn cởi thứ chật chội này ra lắm chứ, nhưng sau chuyện hôm qua thì tôi không thể lơ là trước Hisui được.
Thêm nữa...với thứ này, tôi sẽ có thể cầm cự được nếu như tôi lỡ ướt một chút như hôm qua…
Thay đồ xong, tôi liền chạy ra khỏi phòng thay đồ và nhìn vào màn hình điện thoại đê xem tin nhắn của Hisui. Chỉ có duy nhất một dòng [Chị thấy em rồi] xuất hiện.
Khi tôi nhìn quanh, thì phát hiện ra hình bóng của Hisui đang vẫy tay với tôi phía trước cửa lớp.
[Em đã vất vả rồi.]
[Hisui...chị đứng chờ em suốt từ nãy đến giờ sao?]
[Tất nhiên rồi, chị đã rất mong chờ buổi hẹn này mà]
[Thật vinh hạnh quá đi...Thế chị thích đi đâu nào? Ngày hôm nay, em là của chị cả đấy, nên chị đừng ngại gì nhé.]
[Chị cũng không biết nữa. Em có thể dẫn chị đi được không…?]
Có vẻ như cái tính thụ động của Hisui vẫn chẳng thay đổi gì. Nhớ hồi đó, tôi và Souta lúc nào cũng phải là người quyết định còn Yuna với Hisui toàn hùa theo không thôi.
DÙ không hiểu lí do về việc làm ngày hôm qua, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi được nhìn thấy dáng vẻ của HIsui mà tôi biết.
[Được thôi ạ. Thế hãy cùng nhau đi tận hưởng buổi lễ hội này nhé.]
[Nghe được đấy.]
Bọn tôi lấy tờ hướng dẫn và bắt đầu đi đến bất cứ nơi nào mà bọn tôi cảm thấy nó hay. Bọn tôi cứ đi rồi dừng tại nhiều địa điểm khác nhau.
Có một quầy bắn súng nơi mà mấy viên đạn chả bao giờ bay thẳng nổi dù cho bạn có ngắm chuẩn đến chừng nào. Tôi đã dành phần lớn thời gian ở đó để mà phàn nàn trong khi mỗi người bọn tôi đều cầm trên tay một cây kẹo mút là quà an ủi.
Sau đó chúng tôi bị mùi thơm của nước tương từ một quầy cơm nắm nướng cám dỗ và dừng tại đó khá lâu.
Rồi chúng tôi lại đi thử tiếp trò Takoyaki Russian roulette, Hisui bốc trúng món đầy mù tạc và cô ấy đã cố gắng giữ bình tĩnh trong khi ăn với cái mũi chảy đầy dãi và hai má như muốn phụt ra.
Tiếp đó chúng tôi lại tham gia một cuộc thi Búa Kéo Bao. Tôi thua một cách nhanh chóng và phải sang phòng khác. Còn Hisui thì bằng khả năng đọc vị người khác, cô đã chiến thắng cả giải đấu.
Bọn tôi lại bay sang một tiệm bánh crepe và gọi đủ loại để thử.
Chúng tôi cũng đến phòng triển lãm của câu lạc bộ mĩ thuật và thủ công nữa, rồi chơi một trò chơi được làm bởi hội tin học.
Cuối cùng, thì có vẻ như tôi đã quá cảnh giác với Hisui rồi, nhưng ít nhất tôi vẫn có được một cuộc hẹn hò tuy bình thường nhưng lại rất tuyệt vời với cô ấy.
Và cứ như vậy, hai giờ đã trôi qua trước khi tôi kịp nhận ra, nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục mặc cho điều đó.
[Nn-, vui thật đấy-]
Hai chúng tôi cùng ngồi nghỉ ở phòng câu lạc bộ Wiso. Nhờ vào giải đấu ngày hôm qua, nơi này đã trở thành một nơi hoàn hảo để nghỉ ngơi của lễ hội
Hisui dùng bộ trà mà Ryouka mang đến và rót cho hai bọn tôi một tách. Cô ấy đã được chủ nhân cho phép rồi, có vẻ như hai người bọn họ đã trở thành bạn tốt từ hồi nào.
[Cứ như được trở về quá khứ nhỉ.]
[Đúng vậy….]
Nhớ hồi chúng tôi còn nhỏ, tôi lúc nào cũng chơi chung với Souta và Hisui hết. Nhưng kể từ khi lên cao trung, bọn tôi chia nhóm thành hai trai và một gái nên mấy dịp đi chơi chung thế này hiếm lắm.
[Nè, em có nhớ hồi lễ hội hè năm hai sơ trung không?]
[À-, lúc đó chúng ta ham chơi với đám gà con quá, rồi chị bị tách ra rồi đi lạc đúng không.]
[Đúng rồi đó...Sau khi bị tách ra với mọi người, chị đã ngã quỳ xuống và làm xước cả đầu gối mình. Bộ Yukata mà chị đã tốn rất nhiều thời gian để mặc cũng đã bị bẩn, chị khi đó rất buồn, thất vọng và bắt đầu khóc…]
[Đúng rồi đó, sau đó anh lại phải cõng em về.] (Trans eng: Alice đang dùng boku)
『Ikuto-san!』
Hiếm khi thấy Alicia chen ngang thế này khi mà tôi đang nói chuyện đấy
Có chuyện gì à...!?
[Đúng rồi, anh còn nói rằng “Đừng lo, anh đây rồi.” để động viên em trong khi cỗng em nữa]ư
Có gì đó rất lạ trong lời nói của cô ấy thì phải.
『Đây không phải là về Alice, Ikuto-san!』
[Anh biết không, khi ở trên lưng anh, em đã dần nhận ra được cảm xúc của mình...]
Cuộc nói chuyện về những kỉ niệm của chúng tôi cứ diễn ra một cách tự nhiên. Nhưng có một vấn đề, đây là những kỉ niệm của Ikutari, không phải là của Alice!
[Ikutari, em yêu anh….em đã nhận ra cảm xúc này từ rất lâu rồi.]
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười.
Những dòng lệ trên đôi mắt cô cứ tuôn ra như những hạt mưa và rơi xuống cùng một nụ cười hạnh phúc.