• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 17: Cái vẫy tay tiễn biệt của cô bạn thuở nhỏ

Độ dài 971 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-23 21:00:52

Trans: Naofumi Iwatani

Edit: Umi-chan no.4214

__________________________

Tôi về đến nhà lúc 7 giờ tối. 

Dạo gần đây tôi không hay tới khu vực nhà ga, nhưng việc phải đối phó với một Shirahata-san cực kì háo hức với quầy đồ uống ở nhà hàng gia đình làm tôi như muốn rã rời. Chắc hẳn nó đã gây “nghiện” cho cô ấy rồi. Thôi thì, tính ra cũng khá là vui. 

Cũng đã lâu rồi tôi không làm mấy việc như này.  

Ngay khi về phòng tôi đã lao ngay lên giường. Thói quen thường nhật ấy mà.  

“Phù...”  

Khi đang thả lỏng cơ thể, tôi nghe thấy tiếng chuông “ding-dong” vang lên.  

Con đang sạc lại năng lượng đó! Đừng rút phích cắm của con ra, mẹ à! Tôi vu vơ lẩm nhẩm một lời bài hát nổi tiếng cách đây rất lâu.  

Ừ thì, câu nói đó chả có ý nghĩa gì lúc này 

“Vâng vâng.”  

Khi tôi ra mở cửa, cô bạn thuở nhỏ trong bộ jersey sơ trung đang đứng đó. Dạo này cô ấy hay mặc nó nhỉ. 

Tôi không thể thấy mặt của Karen lúc này vì cô ấy đang cúi gằm. Cơ mà, tôi đoán cô ấy xấu hổ hay gì đó, dựa vào đôi tai đang đỏ ửng lên kia kìa. 

“Có chuyện gì thế?”  

“C-Chuyện… là bữa tối...! Cậu sẽ qua ăn chứ...?”  

“À ừ, phải rồi! Xin lỗi vì tớ lỡ quên mất!”  

Thì, cả hai định sẽ dùng bữa với nhau như lúc trước.  

Tôi cúi đầu vì đã bắt cô ấy phải đợi.  

“Đừng có quên nha, nghe hông?… Thức ăn sẽ nguội mất, nên nhanh lên đó.”  

“Vâng.”  

Theo chân Karen, tôi qua nhà của cô để ăn tối, nó ở ngay sát bên cạnh nhà tôi.  

“Xin phép làm phiền ạ.”  

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy một tiếng đáp phát ra, vẻ hạnh phúc, và Aki-san đang mặc chiếc tạp dề màu hồng có viền xuất hiện từ phòng khách. Cô ấy không hề để tâm tới “tuổi tác” luôn. 

“Ritsu-kun! Con đến muộn!”  

Cô ấy gõ vào đầu tôi. Đúng hơn thì, cô ấy chỉ cốc nhẹ chút xíu, sau đó thì bắt đầu áp sát. 

Mỗi khi Aki-san đến gần, hương thơm từ cô ấy lại xộc vào mũi tôi… trong đầu tôi đang liên tục phát ra tín hiệu “Đây mới là nữ chính!”  

“Mẹ à, thả Ritsu ra đi! Mẹ đã là một bà cô rồi đó? Đừng làm con xấu hổ nữa!”  

“Oh, thôi nào, ổn cả mà. Mẹ có thể nói rằng Ritsu-kun là của mẹ luôn ấy.”  

Aki-san bất chợt ôm tôi vào lòng. Mặc dù cô ấy không cố tình làm thế, nhưng khuôn mặt tôi đang đắm chìm vào vùng núi đồi trù phú ấy… Phải chăng đây là thiên đường?  

Là một thằng con trai, tôi sẽ đón nhận nó một cách tự nguyện.   

Cô ấy luôn ôm tôi như này từ khi tôi còn bé.  

“Phải rồi. Sẽ hơi bất lịch sự nếu gọi Aki-san là bà cô mà.”  

“Tại sao Ritsu lại đứng về phía mẹ tớ hả!”  

Karen bĩu môi rồi đi thẳng vào phòng khách.  

Sao cô ấy lại không giống Aki-san một chút nào nhỉ.  

“Và, Ritsu-kun này. Mẹ sẽ làm mẹ của con nhé?”  

“...Aki-san, con xin lỗi vì đã để cô phải đợi. Giờ con muốn ăn tối ạ.”  

“Aww! Ritsu-kun bước vào thời kì nổi loạn mất rồi!”  

Tôi chưa bao giờ gọi Aki-san là “mẹ” bao giờ cả, nhưng mà...?  

Vừa nghĩ, tôi theo Aki-san vào phòng khách.  

***  

“Nó ngon lắm ạ. Cảm ơn vì bữa ăn.”  

Bữa tối hôm nay là cà ri. À phải, có vẻ như Aki-san thích làm cà ri, và cô ấy cũng thường xuyên nấu món đó. Một phần là do cả tôi và Karen đều thích cà ri nữa.  

Mặc dù chúng tôi đã ăn nó rất nhiều, nhưng cả hai không bao giờ thấy ngán cả. Vì Aki-san nấu ăn rất ngon mà.  

Nhân tiện, tôi nghe rằng bố của Karen sẽ về nhà trễ do việc bận. Tôi muốn gửi lời chào sau một thời gian dài không gặp, nhưng có vẻ như ông ấy có việc rồi, đành chịu vậy. 

“Cô rất vui khi nghe điều đó. À mà, con có muốn đi tắm không? Cô và Karen sẽ chà lưng cho con nè?”  

“C-Con xin từ chối!”  

“Ph-Phải đó, mẹ à! Nó quá xấu hổ!”  

“Aww… thế thì, chỉ tắm chung với mình cô thôi nha?”  

“...”  

Nghe hấp dẫn thật đấy… *Ực*.  

“...Ritsu?”  

“Phụt!”  

Karen lườm nguýt tôi.  

…Cậu biết đấy, cái ánh nhìn lạnh lẽo của cậu có thể làm giảm sự nóng lên toàn cầu đó… Chẹp, chả giải quyết được gì cả… là tôi tự nghĩ rồi lẩm bẩm vậy thôi.  

“Con nghĩ là mình sẽ về sớm. Bữa tối hôm nay thực sự rất ngon.”  

“Oh... tiếc quá. Lần sau lại đến nha con?”  

“Vâng. Con sẽ đến mà. Con xin phép.”  

Chào hỏi xong, tôi rời khỏi phòng khách.  

Khi đang xỏ giày ở cửa ra vào, tôi cảm thấy có sự hiện diện ở sau lưng mình. Tôi quay người lại thì, cô bạn thuở nhỏ đang lúng túng ở đó.  

Thật hiếm thấy cô ấy tiễn tôi như này, tôi cảm thấy ngạc nhiên.  

“Ch-Chờ đã..., nhớ đến lần nữa đó...”  

Ánh mắt của Karen vẫn ghim chặt xuống sàn, nhưng tim tôi đã lỡ một nhịp trước lời nói đáng yêu ấy.  

Nếu như là trước đây, cô ấy sẽ chẳng bao giờ nói như thế.  

Chuyện gì đã xảy ra với Karen? Dẫu vậy, tôi sẽ không mở miệng hỏi đâu.  

“Đ-Được thôi... gặp cậu sau.”  

“Ừm… t-tạm biệt...”  

Karen khẽ vẫy tay tiễn tôi.  

Cô ấy vẫn cứ dán mắt xuống sàn. Cơ mà, tôi vẫn rất vui khi có được những cuộc trò chuyện thân thiết như này với tư cách là những người bạn thuở nhỏ.  

Không có cảm xúc lãng mạn, chỉ đơn thuần là niềm hạnh phúc khi được làm bạn thuở nhỏ của nhau.  

Thực sự thì, không tệ chút nào nhỉ.  

Tôi rời khỏi đó và đi về nhà của mình.  

Bình luận (0)Facebook