Prologue
Độ dài 750 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-03-06 15:00:06
Câu bắt đầu sai lầm từ lúc nào chứ?
Thứ gì đã khiến nhóm của tôi gặp Anh hùng Gis?
Và thất bại thảm hại trước Anh hùng Lorian?
Tôi…không biết.
Như họ thường bảo, tôi chỉ là một tên ngóc, một tên đần độn bất tài chỉ biết mỗi công lí là gì. Nhưng một tên khờ khạo cũng biết hắn ta bắt đầu thất bại từ lúc nào.
Đầu tiên là Eri.
Cô ấy là pháp sư trong tổ đội của tôi, một người đồng đội thông minh luôn đưa ra các chỉ dẫn cho tôi, một thằng đầu đất.
Vào cái đêm mà chúng tôi đang cùng cắm trại với tổ đội của anh hùng Lorian sau khi cùng đánh bại hang ổ của một đám Goblin.
Hôm đó tôi bị trằn trọc suốt nên tôi đã ra khỏi lều và chứng kiến…
Eri và Lorian đang ôm hôn nhau say đắm giữa đồng không mông quạnh. Ánh trăng trên cao chiếu rọi rực rỡ đẹp như tranh, nhưng tôi đây không cách nào khiến bản thân có tâm trạng để tán dương thứ cảnh sắc này được. Chỉ đành bỏ lại bọn họ ở đó và quay đầu trở lại lều.
Kế tiếp là Ophelia. Là ứng cử viên Thánh nữ trong một Giáo đường tin vào Nữ Thần Iris, cô ấy mang trong mình một trái tim thiện lương và ấm áp chân thành.
Cô ấy đang trong một mối quan hệ bí mật cùng. một nhân viên nhà xưởng. Dù cho không biết cô ấy trông như thế nào lúc đang ấy ấy… thì tôi cũng chả để tâm lắm.
Dù gì thì tôi cũng chả liên quan gì tới chuyện này cả, cuộc đời mỗi người là của riêng họ mà, thế nên hẹn hò với ai cũng chẳng phải chuyện của tôi. Bụng tôi lúc này có hơi nhói lên…Không, đau thiệt ấy chứ, nhưng dù sao thì- ổn, ổn thôi.
Nhưng Neria à.
Cậu…
Cậu, cô gái luôn giúp đỡ tớ khi còn là một đứa cô nhi từ lúc được nhận về làng và luôn trưng ra một nụ cười ấm áp trước mặt tớ…
Cậu, người nói sẽ trở thành một kỵ sĩ để bảo vệ tớ… Cậu không biết khi tớ thấy cảnh cậu quỳ gối xuống và liếm cái thứ đó của thằng Gis…cậu sẽ không bao giờ biết…nó cảm giác ra sao đâu.
Tớ có thể thấy tất cả kỷ niệm lúc chúng ta bên nhau trở nên vụn vỡ.
Cảm giác tất cả mọi thứ của mình bị người ta cự tuyệt.
Tớ không thể chịu được nữa. Cho dù giờ trái tim tớ có bị nghiền ra thành bột vụn, sẽ chả còn ai đến để hàn gắn nó nữa cả. Nếu tớ được phép quay lại khoảng thời gian trong cô nhi trước khi tớ gặp cậu ấy.
Tớ muốn chết quách đi cho xong.
Nhưng đâu có được.
‘Vì, tớ là một ANH HÙNG.’
Vì…tớ có nghĩa vụ và tránh nhiệm bảo vệ người dân khỏi bọn quái vật.
Nhưng cậu có biết không?
Trọng tránh của một người hùng, thứ mà tớ luôn ưỡn ngực tự hào về nó, ngày một ngày kể từ lúc đó càng nên đè nặng.
Nó như một đống hành lí mà người ta muốn ném bạch xuống cái cho xong mà không được ấy.
Đó là tại sao.
Tớ lại thực hiện cái nghi lễ kì lạ này, vì tớ luôn thấy ám ảnh mỗi khi nhớ lại lời của bà lão bí ẩn đó.
Nếu tớ rưới máu lẽ những vòng tròn ma thuật này, sự tồn tại này sẽ biến mất và một linh hồn khác sẽ sử dụng cơ thể của tớ từ đây.
…Xin lỗi nhé, người lạ.
Nhưng tôi không còn thể bước tiếp nữa, tôi…kiệt sức rồi.
Từ lúc bị ức hiếp chỉ vì là thường dân cho đến khi bị phớt lờ vì sự yếu kém của bản thân. Cảm ơn cậu vì giúp tôi cuối cùng cũng được thanh thản.
Giờ thì…kết thúc rồi.
Giờ thì…đã chẳng còn ai bên ta cả.
Thế nên chẳng còn ai có thể cản ta lại được nữa.
Con dao găm xẻ đôi lòng bàn tay tôi và máu chảy nhỏ giọt vào vòng tròn ma thuật trên sàn. Sau đó, vòng tròn ma thuật do bà lão ấy vẽ bắt đầu loé sáng khủng khiếp, và ý thức của tôi dần dần mờ đi.
Ah… thế là xong rồi.
Một Anh hùng mới sẽ nhập vào cơ thể này.
Xin cậu chỉ một điều thôi, chỉ đừng có dẫm lại vào vết xe đổ của cái tên này nhé.