• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 182 Thuốc đắng

Độ dài 697 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-11-17 09:00:57

“Nào Matie, uống thuốc này đi.”

"Không. Đắng lắm."

"Đợi đã, cô sẽ không thấy khá hơn nếu không uống cái này. Cô muốn ra ngoài chơi với Ruth phải không ?"

"KHÔNG"

Sau khi cuộc trò chuyện như vậy tiếp tục được một lúc, Matie yên tâm uống thuốc...với vẻ mặt rất ghê tởm.

"Chà... uống nhiều quá. Đó chắc chắn không phải là việc tôi có thể làm được."

Ezar đang nói từ lỗ quan sát giám sát với vẻ mặt đau đớn tương tự.

Không có thắc mắc. Bột Kuragre khô mà Togari tình cờ có. Khoảnh khắc luộc nó trong nước nóng, căn bếp…hay đúng hơn là phòng ăn tràn ngập một mùi đắng khó tả. Mùi đó... à, mùi đó sẽ khắc sâu vào đầu ta một thời gian. Chỉ nhớ thôi cũng khiến ta không thể ăn được.

“Vậy tại sao Togari lại có một món đồ hiếm như vậy ?” Zeal hỏi.

“Tuần trước, hắn mua nó từ một người bán hàng rong đến quán rượu nơi hắn làm việc, người đó cũng đam mê nấu nướng nên nhanh chóng chọn được những loại gia vị quý hiếm. Đó là cách mà hắn có được nó.”

"Trùng hợp thật là đáng sợ..."

Đúng như lời Zeal nói. Nếu Togari không có nó, bọn ta đã phải đi xa về phía bắc để thu thập Kuragre.

"Nhưng tôi muốn đến nơi tên là Sulei...tất cả hoa trong vườn thảo mộc đều bị Rush-san dẫm lên."

Tarzia, người vừa trở về từ Matie, nói với ta một cách mỉa mai. Ta hiểu. Tất cả là lỗi của ta.

Và...

“Nước sắc đã đủ tốt rồi. Nó sẽ không khỏi ngay, nhưng qua vài ngày là sẽ khỏi thôi.”

“Nhưng nếu nó không khỏi thì…”

"Yuno-sama, đó là từ tôi ít thích nhất."

Ruth hoảng sợ và xin lỗi. Tarzia ghét lời xúi quẩy... Ta hiểu rồi, nhưng nếu thì sao ? Ta đoán là sẽ không ai muốn nói bất cứ điều gì sẽ dẫn đến điều tồi tệ nhất.

Vâng, ta chắc chắn Matie sẽ hồi phục.

Tuy nhiên, ta tự hỏi liệu tính khí kiêu căng, hung ác, say xỉn và hèn hạ hay gây gổ với ai đó có quay trở lại hay không… Ta không khỏi thở dài khi nghĩ về điều đó.

Nhưng... đó là vì nụ cười của Ruth. Và sau đó nó trở lại cuộc sống bình thường hàng ngày. Thế là đủ rồi.

Đó là những gì ta nghĩ, nhưng ta cũng cảm thấy muốn đến nơi mà Tarzia đã nhắc đến, Sulei. Nó đọng lại trong tâm trí ta một cách kỳ lạ. Ta nghĩ sẽ là một ý tưởng hay nếu rời khỏi đây và đến thăm các quốc gia khác.

“Sulei, tôi có thể chất này nên chưa bao giờ đến nơi quá lạnh giá. Dù tôi có chuẩn bị đồ chống lạnh. Tôi thật sự không hợp đâu.”

Này, Ezar cũng góp mặt kìa.

"Nếu bên ngoài yên bình hơn một chút, có lẽ sẽ rất tuyệt khi đi du hành cùng nhau. Đúng không ? Rush !"

Ta cũng thấy thế… ta một ngày nào đó...

…………

…………

……

"Hai tuần thật sự rất căng thẳng..."

"Đúng vậy, Rush-san và tôi mới quen nhau chưa lâu, nhưng tôi có cảm giác như chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm vậy."

Khi trở về nhà, ta đang nằm trên đi văng và nói chuyện với Ezar.

Tưởng chừng như đã lâu và cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn, chiến đấu chống lại một số lượng lớn người-thú dưới danh sự hộ tống của quân tiếp viện Mashuune, đối mặt với quá khứ bị lãng quên của mình, và...

Biết về sự tồn tại của Nenel.

Đúng vậy, ta cũng phải đối phó với cô công chúa tomboy đó. Vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng bây giờ...

"Này, Ezar."

“Có chuyện gì vậy, Rush-san ?”

Có rất nhiều điều ta muốn nói với người ngồi bên kia bàn.

“Lần đầu chúng ta gặp nhau, anh đã kể cho ta nghe về [Du hành], vậy nên…anh có thể kể cho ta biết thêm không ?”

"Vâng, tôi rất vui lòng!"

Một ngày nào đó ta cũng sẽ mang theo Chibi...

Phải, đến với thế giới bên ngoài mà ta chưa từng thấy.

Ta ước ta có thể đi… vậy mà.

Bình luận (0)Facebook