Chương 167 Biến thể phần 1
Độ dài 875 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-11-16 22:00:58
Ông già Razat cũng tỏ ra vui vẻ vì vẫn uống rượu như thường lệ. Tất nhiên là lúc đầu...
"Xin hãy cho biết tin tốt trước."
"À, đúng như vậy. Sự vô tội của mi đã được xác nhận."
"Ơ... Thật sao!?" Phía sau ta, Togari và Ezar đang hét lên vui sướng, "Tốt quá!"
Tuy nhiên, ngay cả sau khi lật lại tất cả hồ sơ trong kho lưu trữ của sư phụ, ta vẫn không thể tìm thấy nó…làm thế nào mà ông có thể tìm thấy nó?
"Nó đến từ thư viện bên trong Lâu đài Lioneng. Một người quen của ta làm quản lý nó. Anh ấy đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới đưa được ta vào trong."
Ta không biết có một nơi như thế trong lâu đài đó. Chà, có những vị vua và những thứ tương tự, nên ta đoán họ phải viết lại chiến tranh và những điều tốt lành khác.
“Kho lưu trữ lâu đài Lioneng…?”
"A, đoán không sai, Ezar. Hoàn toàn chính xác. Những ghi chép về cuộc Chiến tranh Trăm Năm này đặc biệt nhiều và chi tiết. Đây thực sự là thành trì cuối cùng."
Kho lưu trữ là cái quái gì vậy ?
Vậy trong hồ sơ đó viết gì ? Ngay khi ta nói vậy, Razat bắt đầu trải ra một mảnh giấy có viết chữ trên chiếc bàn lớn nhất.
"Nghiêm cấm lấy ra. Mọi thứ trên đó đều la ta sao chép hết."
…Không, ta thậm chí còn không thể đọc được một dòng nào, điều đó khiến ta tự hỏi làm sao Razat có thể viết chữ đẹp đẽ đến vậy.
"Tất nhiên, con chó ngu ngốc không thể đọc được nó. Nó chứa đầy những từ khó hiểu." Ta tự hỏi điều Razat đang nói là mỉa mai hay nói thật.
"Không, tôi cũng không đọc được cái này." Ezar, anh cũng vậy.
Vì vậy ta không còn cách nào khác ngoài việc nhờ Razat giải thích.
"...Đã khoảng 10 năm trước rồi. Con chó ngu ngốc. Chắc hẳn mi đã đến Padilra, một thị trấn gần biên giới, trong khi dọn dẹp Oconido."
KHÔNG BIẾT.
KHÔNG NHỚ.
TA THẬM CHÍ CHƯA TỪNG NGHĨ ĐẾN TÊN CỦA THỊ TRẤN ĐÓ.
"Chà, trí nhớ tốt như phân ngựa. Ta nghĩ mi sẽ quên nhanh thôi, nhưng... à, dù sao thì, có tin đồn rằng bọn Oconido đã chiếm thị trấn đó và giết chết tất cả cư dân, và lãnh đạo... Đó là lý do tại sao họ ngay lập tức phái quân tới Padilra, nhưng..."
Razat lần theo đống giấy chứa bằng ngón tay. Nhưng ta thậm chí không thể đọc được những từ đó...
"Nó giống như sự việc xảy ra hôm nọ khi quân đội của Mashuune bị tiêu diệt. Mặc dù có một trăm người đã đến đó nhưng chỉ có hai người trong số họ quay lại hai ngày sau đó. Hơn nữa, một trong số họ cực kỳ bất ổn về tinh thần. Có vẻ như đã luôn luôn sợ hãi một điều gì đó.”
"Còn người kia là...?"
"À, là nhân chứng sống duy nhất. Hắn nói không có Oconido nào trong thị trấn cả. Và cả người dân trong thị trấn nữa."
Nó có nghĩa là gì ? Nếu không có kẻ thù thì chúng đã không bị tiêu diệt. Ta hỏi Razat về điều đó.
"Ừ, Oconido không có ở đó, nhưng có một cái khác."
Razat tiếp tục lắc nhanh cái chai.
“…Một con quái vật có vẻ ngoài kỳ lạ, khác với Loài người và Thú nhân, đảo quanh thị trấn.”
“Một sự tồn tại khác với cả những người-thú mà ta đã đánh bại…?”
“À, hình dáng của con quái vật mà ta biết được từ những người sống sót…”
Khi Razat lật tờ giấy lại, nó...
Sinh vật trông giống như những bức vẽ nguệch ngoạc của trẻ em được vẽ trên tờ giấy.
Khuôn mặt của nó có chiếc mũi nhô ra giống như của ta, nhưng có một cặp sừng dày mọc ra từ sau tai và nó cũng có bốn cánh tay. Một cái đuôi được bọc vảy trông giống như một phiên bản thậm chí còn dày hơn của Ezar.
Và đôi cánh lớn trên lưng.
...Cái quái gì thế này ? Ta gần như bật cười khi nhìn thấy nó.
"Đó không phải là một bức vẽ bậy. Đó là một bản sao chính xác do một người bạn của ta thực hiện."
Nghe những lời đó, tiếng cười đang trào dâng trong ta lập tức đóng băng.
“Nhưng có vẻ như nó cao hơn 5 har...cao bằng một ngôi nhà hai tầng nhỏ. Một con quái vật mà ta thậm chí không thể tưởng tượng được khi đi dạo quanh thành phố.''
Có cái gì đó lạnh buốt chạy dọc sống lưng ta.
Lại là sinh vật khác với Loài người và Thú nhân...và cơ thể to lớn thực sự vượt quá tầm nhận thức.
“Người dân Padilra, người Oconido, thậm chí cả Lioneng… tất cả.”
Razat cười toe toét với bọn ta. Tuy nhiên, đó không phải là một sự nhạo báng hay một trò đùa trên khuôn mặt ông ấy.
Ông ấy có một nụ cười khiêu khích trên khuôn mặt, như thể đang cố nói với bọn ta, “Nó không thú vị sao ?''
"Tất cả đều bị con quái vật này giết và ăn."