Chương 231: Đoàn tụ
Độ dài 1,356 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-26 13:17:55
Hóa ra đó là mục tiêu của cô nàng (?) lưỡng tính Setsuna?
[Nói cách khác, cô cũng bị trộn lẫn thông qua [Siêu Giả Kim Thuật]?]
“Chính xác… Bà Ngoại là người duy nhất có thể khôi phục tôi.”
[Thế à? Tôi không biết rõ chi tiết, nhưng cố lên nhé.]
“Un, cảm ơn. Lần sau tôi sẽ mang theo thứ gì đó làm quà.”
[Nếu được, hãy mang cho tôi thông tin về Đồ Ngủ Thần.]
“Đồ Ngủ Thần… un, hiểu rồi.”
Cứ thế, cuộc trò chuyện kết thúc.
Setsuna quay lại gian phòng nhỏ và nhấn nút khẩn cấp rời đi.
☆
Ngày hôm sau đến. Setsuna và Nayuta thám hiểm hầm ngục.
Hình như hôm nay họ có ca làm, nhưng Thịt thế chỗ họ. Tôi biết hoàn cảnh của họ và sẵn sàng cho phép nhưng—ờ, ổn thôi. Cùng tận hưởng phản ứng của Leona.
“… Em nên nằm xuống và chờ đợi chuyện sẽ đến nhỉ. Em muốn nằm quá.”
“Đừng cướp mất câu của anh… nhưng anh hiểu ý em.”
“Em sẽ nhanh lên giường nếu Leona hành động!”
Mang em ấy về giường khá mất công, nên em ấy định về ngay khi cảm thấy bất thường.
Trong lúc bọn tôi trao đổi, Setsuna và Nayuta dễ dàng đến Khu Đồng Cỏ mà Succubus ở. Tất nhiên là bởi tôi cho Golem dẫn đường tới… nhưng họ không cảnh giác với tôi gì cả? Nhỡ tôi lừa họ thì sao.
Giờ, để xem diễn biến.
☆
Họ được nói từ trước, nhưng thực sự không có bẫy hay quái vật cản đường.
Được một Golem dẫn đường khiến họ càng dễ dàng vượt qua khu mê cung và không chạm mặt mạo hiểm giả khác.
Họ đi xuống Khu Cầu Thang—nơi nghe nói chứa đầy bẫy—mà không xước xát gì và vượt qua Khu Nhà Kho—nơi nghe nói chỉ có Anh Hùng thám hiểm tới—như cuộc đi dạo trong công viên với Golem dẫn đường.
Khi họ được dẫn tới cầu thang là ranh giới giữa các khu, con Golem dẫn đường vẫy tay chào.
“Chúng ta được chào mừng quá nhỉ. Đây có phải bẫy không?”
“Chúng ta có thể tin Euma-san.”
“Em chưa gặp mặt nó, nhưng… un, nó có vẻ khác thường. Nếu Onee-chan bảo đáng tin, em cũng sẽ tin. Vậy bà ở đoạn sau sao?”
“Hình như thế… Chúng ta sẽ cẩn trọng và quan sát tình hình.”
Khi xuống cầu thang, họ thấy một đồng cỏ. Thêm cả bầu trời dù nơi này bên trong hầm ngục.
Đôi khi có những phòng và tầng của hầm ngục thay đổi môi trường tự nhiên. Đây không phải lần đầu họ nhìn thấy, cũng không phải quá ngạc nhiên và có thể bình tĩnh tiếp tục quan sát.
Họ được bảo có một tòa nhà hình chữ nhật với người tên Leona sống bên trong.
… Cô không được nghe chi tiết, nhưng Euma nói không đảm bảo an toàn của cô trong tầng Leona sống. Nói cách khác, cô ta không chịu sự kiểm soát của hầm ngục—có khi người này là bạn đồng hành hoặc thú cưng của Leona? Đó là giả thiết ban đầu của họ.
“… Nhưng nơi này đúng là một cộng đồng thật sự.”
“Chị từng nghe nói có một ngôi làng bên trong hầm ngục… nhưng hóa ra như này?”
Có một tòa nhà được bao quanh bởi hàng rào bằng ván gỗ cao đến thắt lưng. Thêm cánh cổng nhỏ với tấm biển gỗ mới tinh ghi: [Nhiệt Liệt Chào Mừng Tới Làng Succubus].
“Làng Succubus… Succubus?… Có vẻ Bà Ngoại ở đây.”
“Succubus là kẻ thù phiền phức. Nếu họ chào mừng, chúng ta thử hỏi họ xem?”
“Thử thôi. Umm… xin chào~, ai ở đây không~?”
Khi Setsuna gọi ở cổng, cửa của vài ngôi nhà nhỏ mở ra.
Một người bước tới. Cô ấy khá quyến rũ và mặc thứ nên được mô tả là dây dợ hơn là quần áo.
“Xin chào~, cô là mạo hiểm giả sao? Cô gái?”
“Succubus? Đây thật sự là Làng Succubus…”
“Ừ… Umm, làm gì đây ta? Bọn tôi không mong các vị khách đầu tiên là nữ.”
“À phải. Ai tên là Leona ở đây không? Chúng tôi tới tìm người ấy.”
Khi Setsuna nói xong, Succubus cảnh giác.
“… Những kẻ truy đuổi Leona-sama!? Biến đi biến đi!”
“Ể, kẻ truy đuổi!? Đâu!? Vác phóng lợn thương tiếp đãi!”
“Bọn ta sẽ không để ngươi mang Leona-sama đi!”
Rất nhiều Succubus nhảy ra và tới gần.
“K-khoan đã! Tôi, umm, hãy cho chúng tôi trò chuyện trước!”
“Với Leona-sama?”
“Ừ! … Chỉ khi bà ấy là [Leona] mà tôi biết—”
Đúng lúc đó, một phụ nữ mặc trang phục bình thường bước ra từ căn phòng cách xa họ nhất.
Khuôn mặt chính xác là người Setsuna và Nayuta từng nhớ, mắt-đỏ, tóc-đen Leona.
“Ồ! Mọi người đều ở đây!”
“Bà Ngoại! Thật sự là bà!?”
“Chẳng phải là Setsuna và Nayuta? Vất vả rồi~?”
Setsuna và Nayuta vào thế chiến đấu theo phản xạ. Khiến các Succubus một lần nữa cảnh giác với họ, Leona chỉ đơn giản vẫy tay. Cô là người duy nhất ở đây trông thoải mái, như thể gặp được người thân sau vài tháng.
“Umm, Leona-sama. Vậy bọn em không cần tấn công à?”
“Ừ, Suira, đừng biến thành bạo lực. Suy cho cùng đây đều là những đứa cháu đáng yêu của ta.”
“… Huh? Leona-sama, chẳng phải ngài mới 17? Sao lại có cháu lớn như vậy?”
“Ừ, ta có cháu ở tuổi 17.”
Cả Setsuna lẫn Nayuta đều nhìn Leona với đôi mắt trách móc. Leona chỉ mỉm cười đáp lại.
Cô ta có vẻ không chấp nhận lời phàn nàn trực tiếp của họ.
“Bà Ngoại? Có phải cháu sẽ thua nếu vặn lại?”
“Ma~a có sao đâu, Nayuta? Vậy tại sao đến gặp ta? Nhưng đừng dùng ‘Bà Ngoại’, gọi ta bằng từ nào chứa chan nhiều tình thương hơn đi? Thử lần nữa nào. Repeat after me~, Leonan♪”[note37598]
“… Tạm bỏ qua đi, cháu muốn khôi phục lại cơ thể.”
“Ồ?
Nghe yêu cầu của Setsuna, Leona nghiêng đầu.
“Nhưng cháu dễ thương hơn mà? Chưa kể còn Tăng Sức Mạnh~? Cháu hiện giờ là đỉnh cao của sức mạnh và dễ thương đó~, fufufu.”
“Bà…!”
“Ơ kìa, đừng giận. Làm hỏng khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương—khoan đã, không tệ đâu? Cháu càng giận càng dễ thương, Setsuna. Để Bà Ngoại cho cháu chút tiền tiêu vặt.”
Về phần Setsuna cố đánh trúng cô ấy, Leona chỉ đơn giản thả đồng xu vào giữa khe ngực cô ấy từ phía sau.
Cô không rời mắt, nhưng cô ấy vẫn biến mất và xuất hiện ngay sau lưng cô.
“Hyah! T-từ khi nào—!?”
“Ổn thôi, Setsuna, cháu có thể vượt mặt ta nếu tiếp tục luyện tập đấy? Sau khoảng 300 năm.”
“300 năm… tuổi thọ cháu sẽ hết trước đó.”
“Ồ? Setsuna, cháu không biết tuổi thọ đã là vô nghĩa vì ta làm cháu bất tử? Chúc mừng Setsuna, cháu có thể luyện tập mãi mãi!”
Setsuna tung ra một đòn trái tay về phía Leona khi cô quay người lại. Nhưng cô dễ dàng bị đánh lệch. Hoàn toàn thoát khỏi tầm của Setsuna, lần này Leona nhẹ vỗ má Nayuta ngay trước mặt cô.
“Cháu có muốn bất tử nếu ta kiếm đủ nguyên liệu không, Nayuta?”
“… Cháu sẽ từ chối! Chẳng ai muốn phải trả cái giá vô lý!?”
“Trẻ mãi không già là giấc mơ của mọi phụ nữ đấy? Đổi lại chỉ với chút đau đớn và khó khăn. Chưa kể, tính ra tác dụng phụ đâu tồi tệ đến vậy? … Nhân tiện, Nayuta. Cháu đi du hành với chỉ Setsuna sao? Hai đứa chung phòng không?”
“Bọn cháu là chị em, dĩ nhiên rồi! B-bọn cháu không làm gì lạ cả!”
Cô ấy vung dao quanh người và đỏ mặt, nhưng ngay từ đầu Nayuta ở hàng sau, cô ấy ít chiến đấu hơn Setsuna. Đến cả nắm đấm nhanh nhẹn của Setsuna cũng không tìm được nơi đáp, thì tấn công của Nayuta càng không có cơ hội.
“Ổn mà!? Khôi phục Onee-chan!”
“Mmm, xin lỗi, nhưng không thể…”
Leona nói với nụ cười ngây thơ vô tội.
“Ý ta là chuyện đó không vui.”
Mặc dù Setsuna bứt tốc lao tới đấm, tay cô bị thờ ơ chặn lại.
Kể cả sau khi nhận nắm đấm toàn lực của Setsuna, lòng bàn tay Leona không chút rung động.