Chương 8: Vụn vỡ, xa cách, kẻ không xứng đáng với tình yêu ①
Độ dài 1,811 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-03-02 09:03:34
Cuối cùng tôi đã tìm ra lý do tại sao Kasumi ngừng làm Idol.
Ngày hôm sau, tôi muốn nói chuyện với Kasumi và nói với cô ấy rằng cô ấy không cần phải tự trách mình về những gì đã xảy ra.
"Ren-kun, chào buổi sáng."
“...À, chào buổi sáng.
Trong lớp không có nhiều người vì vẫn còn khá lâu cho đến khi chuông vào học vang lên.
Kasumi nhanh chóng ngồi xuống cạnh tôi, bầu không khí có phần khó xử,.
Ba ngày đã trôi qua và tôi vẫn không thể mở lời.
Càng nghĩ thì lại càng thấy khó.
Tôi không biết phải nói gì, liệu hành động này của tôi có ích kỷ hay không... Tôi đã làm hỏng chuyện nhiều lần và mất khả năng tìm ra hướng giải quyết vấn đề một cách đúng nhất.
"Mình luôn biết ơn sự giúp đỡ của cậu và mình cũng thích cậu. Nhưng ... Cho dù chúng ta có trải qua bao nhiêu chuyện với tư cách liên minh, cậu cũng không phải là gia đình hay người yêu của mình phải không? Nên đừng bao giờ quan tâm về chuyện của mình”
Dù đã một khoảnh thời gian rồi nhưng những lời ấy vẫn xuyên thấu trái tim tôi.
Chắc cô ấy nói ra vì không muốn tôi đào sâu hơn vào vấn đề đó.
Nhưng tôi mong muốn cứu giúp cô ấy, vì vậy tôi đã hỏi Fuyu-nee về mọi chuyện.
Nhưng giờ khi biết về quá khứ của Kasumi, tôi lại càng cảm thấy xa cách cô ấy hơn.
Nếu tiếp cận cô ấy bằng những lời như "Đó không phải là lỗi của Kasumi" thì chúng sẽ không thể tới được trái tim cô ấy. Fuyu-nee đã làm vậy trước đây rồi nhưng chẳng có tác dụng gì.
Đây đâu phải là ‘bình thường’.
Vậy thì 'bình thường' thế này để làm gì.
Cái giá trở nên bình thường một cách méo mó thế này là quá đắt.
Có rất nhiều điều tôi muốn nói với cô ấy, như tôi muốn cô ấy được hạnh phúc, hay tôi muốn cô ấy cười như ngày xưa. Nhưng khi tôi muốn mở lời, tôi lại không biết phải nói gì.
"..."
Tôi lén nhìn trộm khuôn mặt của Kasumi.
Tôi chắc rằng tôi nên nghe nó trực tiếp từ Kasumi.
Đó là một vấn đề mà tôi không thể giải quyết cho đến khi tôi có được sự tin tưởng của cô ấy.
Có thể cô ấy đã tin tôi rồi, nhưng cảm giác tội lỗi và nghi ngờ đã giáng một đòn nữa vào trái tim tôi.
Tôi không thể để chuyện này tiếp diễn.
Nhưng tôi giờ đây còn không thể nói chuyện với cô ấy bằng những từ đơn giản như, "Này, nghe mình nói đi" nữa rồi.
Bên cạnh đó, tôi sợ rằng nếu tôi bất cẩn một lần nữa, Kasumi sẽ đánh mất bản thân mình mãi mãi. Việc cô đã cố gắng hết sức để duy trì hiện trạng giữa chúng tôi đã là quá sức lắm rồi.
"Làm ơn, dừng chuyện này lại đi."
Đó là tất cả những gì tôi nghĩ, nhưng rồi sau đó tôi không biết phải nói gì.
"...Hể?"
"Cậu có thể hành động như mọi khi không ?"
Những lời đó buột ra khỏi miệng ngay khi tôi nhìn thấy một vết thương trông khá tệ, không được chăm sóc và nhìn rất bẩn trước mắt.
"Đầu gối của cậu, nó chảy máu kìa."
"A..."
"Cậu giờ đây còn không để ý đến những chuyện như thế sao. Đó là điều xảy ra khi cậu tập trung quá nhiều vào thứ mà cậu không quen."
Kasumi cũng đặt khăn tay lên vết thương và cười với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ý cậu là sao? Nó không đau tí nào đâu, đó là lý do tại sao mình không để ý."
"Đừng nói dối. Vết thương sẽ không tệ đến thế trừ khi cậu ngã hoặc bị va chạm mạnh. Chắc cậu phải tập trung quá nhiều vào vấn đề khác nên nó mới như vậy"
Tôi biết rằng lời nói của tôi rất khó nghe. Nhưng tôi chắc chắn rằng nếu không làm thế, tôi sẽ không thể vượt qua lớp phòng thủ đó. Tôi sẽ không thể chạm tới Miru Kasumi!!
"Mọi chuyện khó khăn nhỉ? Ý mình là, chỉ cần Kasumi ở đó thôi cũng đủ khiến cậu nổi bật rồi."
"Không đúng. Gần đây thì không."
"Ừ, đúng rồi, nếu cậu quá tập trung vào việc hành động như vậy."
"...Khoan đã, tại sao cậu lại nói như vậy? Mình có gây rắc rối gì cho cậu không, Ren-kun?"
Khi tôi tiếp tục lảm nhảm, biểu cảm của Kasumi thay đổi như thể cô ấy đang khó chịu.
Được rồi, tôi sẽ tiếp tục kéo cô ấy ra!
"Mình giận vì mình bị xem là kẻ ngoài cuộc đó, chúng ta đã ở với nhau bao lâu rồi? Và giờ thì cậu đột nhiên kéo dài khoảng cách, cứ như là đây không phải là chuyện của mình vậy. Còn lâu mình mới chịu để yên như thế”
"...Vậy cậu nghĩ rằng vì chúng ta là bạn nên mình sẽ nói với cậu mọi chuyện sao? Làm sao có thể có chuyện đó? Có những điều mà ai cũng có thể biết, và có những điều mình sẽ giữ kín. Cậu không hiểu điều đó sao?"
Kasumi nổi cáu rồi.
Con người ban đầu đã trở lại. Giọng điệu ban đầu đó trở lại.
Chúng tôi đột nhiên bắt đầu cãi nhau, và ánh mắt của những học sinh khác trong lớp đổ dồn vào chúng tôi.
Nhưng tôi chắc rằng Kasumi bây giờ sẽ không để ý.
"Mình ghét sự vô cảm đó, Ren-kun!!"
Bởi vì người duy nhất cô ấy có thể nhìn thấy lúc này chính là tôi.
Ánh mắt hai người chúng tôi chạm nhau. Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt to tròn ướt át.
"Mình không sao cả. Mình chỉ cần giữ nó cho bản thân mình thôi. Vì vậy, cậu không phải lo và mình sẽ trở thành một cô gái bình thường."
────Mình sẽ không làm phiền cậu nữa và lời hứa của chúng ta sẽ coi như không có.
Khi nghe những lời đó, một cái gì đó trong tâm trí tôi tan vỡ và hiện ra.
"Mình không quan tâm đến bản thân nữa!! Mình mặc kệ cái mục đích lúc đầu của mình!"
Tôi la hét, và không quan tâm đến bất cứ ai khác trong lớp.
"Đừng thay đổi chủ đề! Bây giờ mình đang nói về Kasumi!"
A, thật là khó chịu.
Cô ấy luôn nghĩ cho người khác. Cô ấy luôn thu mình lại phía sau.
Cô ấy nghĩ rằng chuyện đó sẽ ổn, nhưng đó mới là điều thực sự khiến tôi bực mình!!
"Đây là lý do tại sao mình đã nói với cậu rằng đừng hy sinh bản thân quá nhiều! Mình đang nói với cậu rằng, đừng bỏ cuộc! Đó chẳng phải là lý do mà cậu đã ngừng làm Idol sao?"
"Mình đã từng nói điều đó chưa?"
Theo phản xạ, tôi che miệng lại.
Đúng rồi. Kasumi chưa từng nói một lời về vấn đề này.
“Cậu chưa bao giờ nói thế, nhưng…”
Tôi bối rối và Kasumi nhìn tôi một cách sắc bén.
"Mình không biết cậu lấy ý tưởng đó từ đâu, nhưng đừng tùy tiện phán xét người khác. Trước hết, mình sẽ không làm điều này cho những người mà mình không quan tâm!!"
Cô ấy nói với vẻ mặt đau khổ nhưng không thể ngăn bản thân tiếp tục nói những điều ấy.
Với những lời bối rối của mình, Kasumi hít một hơi rồi nói liên tục.
"Đó là vì mọi người, vì Ren-kun! Đó là lý do tại sao mình đã cố gắng rất nhiều để kiểm soát cảm xúc bản thân, ngay cả khi cậu không để tâm đến việc đó! Tại sao cậu cứ cố gắng ngăn cản mình bằng cách hành động như thể cậu biết mọi thứ về mình thế hả!? Mình trông tuyện vọng đến mức cần được giúp đỡ thế sao!?"
"Đó là những gì mình đã nói, mình đã bao giờ nói với cậu rằng mình cảm thấy phiền hay khó chịu vì cậu chưa! Cậu nghĩ tại sao mình lại phải vật lộn suốt những năm qua chứ!? Mình đã cố gắng rất nhiều để trở thành một cô gái bình thường, nhưng nếu cậu cứ cố gắng sửa chữa mọi thứ thì đâu có ý nghĩa gì!? Lẽ ra ngay từ đầu cậu đừng bao giờ nên mời mình tham gia bộ phim đó! Mình cũng đã kiềm chế như vậy khi còn là một Idol...!"
"Phải, đúng vậy. Mình chỉ... là người không nghĩ đến fan của mình, người chỉ biết làm Idol để thỏa mãn bản thân và là người dễ dàng bỏ cuộc!"
────Mình luôn nghĩ về bản thân mình, một kẻ ích kỉ.
Kasumi lầm bầm như thể đang nói với chính mình.
Đột nhiên chúng tôi không nhìn nhau nữa.
"......"
"Này đợi đã!!"
Sau đó, Kasumi bật dậy chạy ra khỏi lớp, như thể cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Tôi không thể bắt kịp vì chân tôi bị kẹt.
"......!"
Tôi vừa làm điều gì vậy?
Nó còn không phải vì Kasumi nữa và tôi chỉ đang đẩy cô ấy đi xa hơn.
Tôi không muốn nói với cô ấy rằng điều đó rất khó, tôi chỉ muốn nói rằng tôi muốn làm điều gì đó cho cô ấy. Bất cứ thứ gì có thể, chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Sau đó Kasumi quay lại như không có chuyện gì xảy ra và nói rằng cô ấy sẽ đến muộn vì cảm thấy không được khỏe.
Không hề tỏ ra có lỗi, không lớn tiếng, cô đóng vai một cô gái bình thường và về nhà mà không nói chuyện với ai.
***
Sau giờ học, tôi đứng trước ngã tư đường sắt và lắng nghe tiếng ồn ào vang vọng trong tâm trí.
Gió thổi rất to và tôi có thể nghe thấy tiếng tàu đang đến.
Ngay khi nhìn thấy đoàn tàu chạy qua trước mặt với âm thanh va chạm lớn, tôi bắt đầu la hét.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!"
Cổ họng tôi đau và khô khốc.
"TẠI SAO MÌNH LẠI THẾ, MÌNH CHƯA LÀM ĐỦ TỐT SAO!!!!"
Tôi bắt đầu cảm thấy đắm chìm vào cảm giác nhẹ nhõm sau tiếng hét chói tai đó.
"TẠI... TẠI SAO CẬU CỨ LUÔN ÔM MỌI THỨ VỀ PHÍA MÌNH VÀ NGHĨ LÀ CHUYỆN ĐÓ ỔN!!! TẠI SAO CHÚNG TA KHÔNG THỂ LÀM BẠN! TẠI SAO MÌNH LẠI KHÔNG THỂ GIÚP ĐƯỢC CẬU!!"
Tôi hét hết sức có thể, siết chặt cổ họng hết lần này đến lần khác.
"Mình không thể làm gì cả..."
Tôi gục ngã ngay khi đoàn tàu đi qua hoàn toàn.
"...Giá mà ngay từ đầu mình đã không bảo cô ấy xuất hiện trong phim..."
Tiếng tàu không còn lấn át tiếng tôi được nữa.