• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5: Sự sắp xếp, hẹn hò và sức mạnh hủy diệt ①

Độ dài 1,622 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-22 20:04:14

Đã một tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi quyết định lớp mình sẽ làm gì tại lễ hội văn hóa của trường sau đó.

Những cây anh đào khắp thành phố đang dần chuyển từ màu hồng nhạt sang màu xanh lá cây, đồng thời, Kasumi cũng bắt đầu hòa nhập với lớp học.

Không còn ai từ các lớp khác đến nhìn cô ấy nữa, và mặc dù vẫn bị coi là 'khác biệt' trong lớp nhưng mọi người giờ đây đã có thể nói chuyện với cô ấy nếu họ cần.

Bản thân Kotono vẫn cảm thấy lúng túng trước mặt Kasumi, nhưng cô ấy dường như đã quen với điều đó. Và đây là một diễn biến tốt, mặc dù rất buồn cười khi thấy Kotono thường tỏ ra rất điềm tĩnh lại vụng về và khó xử trước mặt Kasumi. Vì vậy, tôi hy vọng Kotono sẽ sớm quen với chuyện này.

Vấn đề về thói quen Idol của Kasumi, như nháy mắt như một hình thức fan service, vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, nhưng ít nhất thì nó đã ít hơn trước. Hoặc có thể nói rằng bạn bè trong lớp đã bắt đầu chịu đựng được điều đó.

Nhờ tất cả những điều này, khi Kasumi bày tỏ nguyện vọng được xuất hiện trong một cảnh trong phim trong buổi họp lớp, các bạn trong lớp đã hưởng ứng nồng nhiệt.

Vì dù sao mọi người đều muốn nhìn thấy một người dễ thương như cô ấy góp mặt trong bộ phim chúng tôi sắp thực hiện.

Và có một bí mật giữa chúng tôi rằng Kasumi đã tuyệt vọng tự véo vào lòng bàn tay của mình khi cô ấy nghe các bạn cùng lớp nói rằng họ thực sự yêu quý và muốn cô ấy thao gia vào bộ phim. Hẳn là Kassumi đã rất xúc động và hạnh phúc.

Vì vậy, sau khi kế hoạch hoạt động của chúng tôi được phê duyệt, lớp chúng tôi đã sẵn sàng để làm bộ phim.

***

     "Alo?"

     "Alo? Kashiwagi-kun, cậu có rảnh không?"

Kotono gọi cho tôi vào lúc nửa đêm để thảo luận về cốt truyện của bộ phim mà chúng tôi sẽ thực hiện. Kotono luôn gọi cho tôi khi trời đã khuya.

     "Ừ, mình rảnh. Chuyện gì vậy?"

     "Xem nào... Mình mới viết kịch bản, nhưng lại thấy bế tắc. Mình không biết liệu cậu có thể giúp mình không."

     "Cậu đã bắt đầu viết rồi sao? Cảm ơn cậu nhé."

     "Không, đó là bởi vì mình muốn làm mà."

Cô ấy thật đáng tin cậy. Tôi biết trước đây cô ấy đã giành được giải thưởng bằng báo cáo nhân quyền và tiểu luận, nhưng tôi không biết cô ấy có thể viết kịch bản phim... Chà, kỹ năng của cô ấy luôn tuyệt vời.

     "Ừm, nếu vậy, vì cũng là thành viên của ủy ban lễ hội trường nên cậu có thể gọi cho mình bất cứ khi nào cậu cần. Dù sao mình cũng không quá bận."

     "Kashiwagi-kun nói thế mặc dù gần đây rất bận phải không? Nhưng mình sẽ không bao giờ lo lắng về việc gọi cho cậu vào ban đêm đâu. Vì mình biết lúc này cậu có thể đang chơi game hay gì đó. Ừ, đó là thứ duy nhất cậu có thể làm mà."

     "Này, nói thế là xúc phạm đấy. Nhưng mình luôn rảnh thật."

     "Nói dối đấy. Mình biết tuần trước cậu đã mượn rất nhiều sách từ thư viện, chẳng hạn như cuốn 'Cách làm phim', và trông cậu cũng có vẻ thiếu ngủ nữa."

     "Làm sao mà cậu biết được điều đó?"

     "Mình cũng thường thấy cậu đọc nó trong lớp. Và đôi khi cậu ngủ gật trong giờ học. Mình không phải là người duy nhất sẽ lo lắng nếu một ngày nào đó Kashiwagi-kun ngất xỉu đâu."

     "...Ừm, cảm ơn."

Tôi có thói quen thức khuya để làm một số việc, bởi vì tôi có thể tập trung tốt hơn và làm việc hiệu quả hơn vào thời gian đó. Tôi biết ngày hôm sau sẽ lờ đờ, nhưng tôi không thể dừng lại.

Tôi biết mình còn nhiều thiếu sót, và tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để sửa chữa những thiếu sót đó.

Thói quen này lẽ ra phải dừng lại từ khi tôi còn học sơ trung nhưng... có vẻ như nó đã quay trở lại gần đây vì tôi rất hào hứng khi có thể làm một thứ gì đó tốt và phù hợp với Kasumi.

Tôi bắt đầu thử nghiệm với máy ảnh khi còn học sơ trung. Vào thời điểm đó, tôi đã có ý định quay phim sau khi chơi với Fuyu-nee, nhưng vì tôi chỉ biết chụp ảnh phong cảnh quanh mình nên tôi không thể làm được gì hơn, và cuối cùng mong muốn quay phim đã biến mất

Và trước đó, tôi đã từng nói về chiếc máy ảnh với Fuyu-nee, hy vọng rằng một ngày nào đó tôi sẽ có thể thực hiện lại mong muốn trong quá khứ của mình, nhưng tôi không ngờ rằng mình lại có cơ hội thực hiện lại sớm như vậy.

Tôi đã cố gắng học tập chăm chỉ để không làm ai thất vọng vì sự kém cỏi của mình, tuy nhiên mọi chuyện cũng không suôn sẻ lắm.

Nhưng hình như tôi không cô đơn, Kotono có vẻ lo lắng cho tôi, lúc nào cũng vậy.

Dù cả hai đều không thể bỏ được những thói quen xấu nhưng cô ấy luôn lo lắng cho tôi. Có lẽ chính nhờ sự quan tâm chân thành của cô ấy mà tôi, một con người có tâm hồn hoang dại, đã có thể sống đến ngày hôm nay.

...Thực ra, tôi vẫn không thể quên được cuộc gọi kỳ lạ đó.

     "Vậy, umm. Mình nghĩ chúng ta cần có ý tưởng cho câu chuyện, phải không?"

     "À, ừ. Về cơ bản, đó là về những bí ẩn trong trường bắt đầu khi nhân vật chính, một học sinh bình thường, nhận được một lá thư phải không?"

Và tiêu đề là "Bạn cùng lớp".

Câu chuyện kể về một nhân vật chính cố gắng giải quyết bí ẩn xảy ra trong lớp với sự giúp đỡ của bạn cùng lớp.

Và Kasumi sẽ đóng vai thiếu nữ xing đẹp bí ẩn xuất hiện ở cuối câu chuyện và là người nắm giữ chìa khóa của bí ẩn.

     "Đúng vậy, mình có hứng thú với thể loại trinh thám. Về phần nội dung, mình tin rằng câu lạc bộ nghiên cứu những điều thần bí sẽ giúp mình viết kịch bản. Từ trước đến nay mình chỉ xem phim Âu Mỹ nên không biết phải thêm yếu tố hài hước vào kiểu gì"

     "À, mình hiểu rồi. Kotono thực sự là một Ojou-sama. Mà mình cũng không thể tưởng tượng được cảnh cậu ngồi xem anime hay phim có yếu tố hài hước sẽ trông như thế nào.”

     "Nè, nói kiểu đó nữa là mình dỗi đó”

     "Xin lỗi. Mình chỉ bày tỏ quan điểm với tư cách là đại diện của những người bình thường... Nếu vậy, tại sao cậu không thử đi xem phim thể loại đó đi?"

     "...Hể?"

     "Xem nào, có một bộ phim đang được chiếu tại rạp. Mình đọc qua manga rồi nên hiểu sơ qua cố truyện. Và vì thế, mình có thể đảm bảo rằng bộ phim nhất định sẽ rất thú vị!"

Đúng vậy. Tốt hơn là cô ấy nên xem bộ phim, nó sẽ tốt hơn nhiều so với việc tôi tốn nước bọt giải thích.

Bên cạnh đó, mặc dù thích xem phim một mình nhưng đôi khi tôi muốn chia sẻ ấn tượng của mình về những bộ phim tôi đã xem với ai đó.

Và Kasumi sẽ chỉ đi nếu bộ phim không nổi tiếng lắm, bởi vì cô ấy phải cẩn thận về việc ai đó có thể nhận ra nếu rạp quá đông.

     "Vậy, ừm. Điều đó có nghĩa là Kashiwagi-kun và mình sẽ đi xem phim cùng nhau...?"

     "Ừ, nếu không muốn hoặc bận thì cậu có thể từ chối. Mình là kiểu người hay đi xem phim một mình."

     "Tất nhiên là mình sẽ đến! Mình nhất định sẽ đi cùng cậu! Mình sẽ giận nếu cậu đi một mình! Mình không muốn cậu biết về bộ phim nhiều hơn mình!"

Cô ấy thực sự muốn biết về nó nhiều đến thế sao?

Quả nhiên là lớp trưởng 5 năm, tràn đầy trách nhiệm.

     "Được rồi. Ngày mai mình phải làm vài việc lặt vặt sau giờ học, vì vậy hãy gặp nhau ở cổng trường vào khoảng 5 giờ chiều nhé?"

     "Được. Hẹn gặp lại vào ngày mai."

     "Ừ, ngày mai gặp lại."

Điện thoại cúp máy.

Nó khiến tôi nhận ra rằng đã nửa đêm và tôi cảm thấy hơi trống rỗng.

     "...Mình vừa rủ cô ấy đi cùng, không phải là hẹn hò sau giờ học sao?"

Một buổi hẹn hò sau giờ học. Nghe có vẻ hay.

Má tôi dần nóng lên. Lý do tại sao tôi lại nhắc chuyện này với cô ấy có lẽ là vì nhận thức về khoảng cách của tôi đã bị phá vỡ một chút sau khi ở bên Kasumi gần đây.

Giờ nghĩ lại, tôi thực sự thắc mắc tại sao mình lại có thể tự tin rủ Kotono đi chơi như vậy.

     "Không, không, không, đó là vì lớp. Đó không phải là hẹn hò, mà là đi tìm kiếm cảm hứng và thông tin cùng nhuy..."

Chuyện này là do Kasumi, vì cô ấy cứ nói buổi đi chơi của chúng tôi ngày hôm trước là một buổi hẹn hò.

Đừng có ngốc, Ren Kashiwagi. Đây là lúc phải nghiêm túc.

Bình luận (0)Facebook