• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5: Sự sắp xếp, hẹn hò và sức mạnh hủy diệt ②

Độ dài 1,332 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-23 19:45:08

    "Kotono, cậu đợi lâu chưa?"

     "Cậu đến sớm đấy, Kashiwagi-kun."

     "Không, ý mình là, ừ thì công việc kết thúc sớm hơn dự định."

Tôi đã nói dối. Các bạn cùng lớp thấy tôi lo lắng nên đã bảo tôi về nhà sớm.

Và cũng không thể nói với họ rằng hôm nay tôi sẽ đi xem phim với lớp trưởng, bởi vì họ sẽ giết tôi nếu họ biết.

     "Ừm, đi thôi. Chúng ta sẽ đi bộ đến nhà ga gần nhất và bắt tàu đến nơi cách đây hai trạm."

     "Vị trí của trường của chúng ta đắc địa nhỉ?"

     "Đúng vậy."

Chúng tôi lặng im đi dọc theo một con phố vốn đã quen thuộc.

Tôi biết Kotono đã bốn năm, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi đi cùng nhau.

Chúng tôi đã ăn cùng nhau trong tiệc liên hoan lớp, nhưng rõ ràng là không chỉ có hai người ở đó. Bởi chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại nên cảm giác thật lạ, như thể đã lâu lắm rồi Kotono mới ở bên cạnh tôi.

Sự khác biệt về chiều cao bốn năm trước đã lớn đến mức tôi có thể nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa của Kotono đung đưa qua lại từ trên cao.

     "Phù, trời nóng quá."

     "Công nhận. Hay là chúng ta mua kem trên đường đi rồi cùng ăn?"

     "Ý kiến hay đấy. A Kotono-sama có được phép ăn vặt thoải mái không?"

     "Làm ơn đừng có nói mấy thứ thừa thãi chỉ vì trời hôm nay nóng chứ."

     "Haha. Mình thực sự cảm thấy mát hơn vì Kotono trở nên lạnh lùng đấy. May mắn thật~"

     "~~Mou, mình đi trước đây!"

11%20-%20UH7oFS4.jpg

Kotono quay lưng bỏ đi.

Ngoại hình của cô ấy đã thay đổi so với bốn năm trước, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi vẫn như cũ.

     "Hoài niệm ghê nhỉ. Mình nhớ khi còn học sơ trung, chúng ta thường đi bộ cùng nhau vì được giáo viên giao việc.”

     "À. Giống như khi giáo viên bảo chúng ta làm gì đó và Kotono giận dỗi vì việc đó không quan trọng nhỉ. Nhưng bánh bao thịt mà chúng ta ăn lúc đó ngon thật."

     "Ha ha, lúc đó mình không có giận, từ đó mùa đông mình đều muốn ăn bánh bao thịt."

     "Chuyện đó có gì xấu đâu. Cậu không phải nói theo kiểu đó."

     "Nghĩ lại thì lý do mình bắt đầu ăn vặt là vì Kashiwagi-kun đem chúng đến trong lúc làm việc được giao phải không? Lẽ nào khẩu vị của mình đã thay đổi do ảnh hưởng của cậu?"

     "Đừng buộc tội mình như thế. Điều đó không đúng chút nào."

     "Fufufu. Chỉ đùa thôi mà."

Khi chúng tôi trò chuyện và hồi tưởng, cửa hàng tạp hóa mà chúng tôi đang tìm kiếm ở ngay gần đó.

Chúng tôi mua kem rồi chia nhau ăn, và nó gần như tan chảy khi chúng tôi đến nhà ga.

Tôi cũng đã cố gắng quay video Kotono vội vàng nhai kem. Cô ấy trông rất dễ thương và trông giống như một con sóc, vì vậy tôi muốn ghi hình cô ấy, nhưng chưa kịp làm thì cô ấy đã nổi cáu mất rồi.

Khi đến rạp, chúng tôi xuất trình thẻ học sinh và mua hai vé với giá học sinh. Chúng tôi cũng mua bỏng ngô và đồ uống từ quầy thức ăn và cả hai chúng tôi đều cầm bằng cả hai tay theo cách y hệt nhau.

Tôi là kiểu người chỉ mua đồ uống hoặc không mang theo bất cứ thứ gì khi xem. Nhưng mà...

     "Ừm, Kashiwagi-kun. Mình nên lấy bỏng ngô ở đâu? Mình muốn thử vị caramel và vị mặn."

Kotono hỏi tôi với đôi mắt sáng ngời, vì vậy tôi không thể nói rằng mình chả bao giờ mua nó.

     "Nếu vậy, mình sẽ mua một có vị mặn, và cậu sẽ mua loại có vị caramel. Cậu muốn ăn gì nữa không?"

     "Thực ra mình cũng muốn mua đồ uống chocolate được bán ở đó. Nhưng hình như hơi đông?"

     "Không sao đâu. Vậy thì mình cũng sẽ mua nó. Cứ vui vẻ hết sức đi. Để kỷ niệm tình bạn của chúng ta."

     "Thế sao? Ừm thì cậu đúng là người duy nhất mình biết từ thời sơ trung mà vẫn là bạn của mình."

     "Thật luôn?"

     "Hả? Tại sao không? Ngay cả hồi sơ trung cậu cũng không biết ai ngoài mình mà."

     "Ư, đó là một đòn chí mạng, dừng lại đi!"

Chuẩn bị đã xong, chúng tôi tới rạp. Tuy nhiên vì đã đầy tay nên chúng tôi gặp chút khó khăn khi lấy vé để đưa cho nhân viên.

Và tôi nghe thấy lớp trưởng đáng kính nói trong bối rối, "Mình phải làm gì đây, Kashiwagi-kun?", khoảnh khắc thật bất ngờ và quý giá, đã bao lâu rồi tôi không thấy nhỉ.

Rồi chúng tôi ngồi xuống ghế mà đã chọn trước. Tôi cười với Kotono, cô ấy có vẻ rất phấn khích khi nhìn vào chỗ bỏng ngô khá vất vả mới mua được, và cô ấy lại giận dỗi khi nhận thấy ánh mắt của tôi.

 Khi bộ phim bắt đầu, chúng tôi chăm chú nhìn vào màn hình trong khi ngấu nghiến bỏng ngô mang theo. Cuối cùng, tôi và Kotono đang sụt sịt rời rạp.

     "Cái kết thực sự bất ngờ. Đó là bộ phim trinh thám học đường cảm động nhất mà mình từng xem. Hóa ra cô gái ấy chính là hồn ma đã chết 10 năm trước..."

     "Thật sao? Mình cũng khá bất ngờ, mặc dù biết câu chuyện gốc nhưng nó vẫn cuốn hút đến nỗi mình không thể ăn hết bỏng ngô."

     "Ể...bỏng ngô rất ngon mà..."

     "Ít nhất hãy để mình nói về cảm nghĩ về bộ phim trước đã."

Kotono lấy bỏng ngô của tôi và vừa nhai vừa khóc trong khu vực nghỉ.

Mình biết là cậu thích đồ ăn vặt, nhưng mà thế này thì hình như hơi quá thì phải?

     "Nhưng mình cũng bắt đầu cảm nhận được cách để viết kịch bản phim một cách thú vị."

     "Thật sao? Nếu vậy thì tốt."

     "Chắc sẽ hoàn thành trong khoảng hai tuần. Cảm ơn vì đã đưa mình đến đây, Kashiwagi-kun."

     "Lúc đầu mình muốn xem phim, nên mình cũng có giúp được gì đâu."

Tôi cũng cố gắng tập trung vào kỹ thuật quay trong phim, nhưng vì trình độ quá cao, tôi không thể tiếp thu kiến thức gì. Tuy nhiên tôi đã rất phấn khích sau khi xem phim, và chắc sẽ bắt đầu lập danh sách những phần thú vị khi về nhà. Vì vậy nên là hôm nay cũng không phải là tốn công vô ích.

     "Vậy hãy nhanh chóng về nhà sau khi cậu ăn xong bỏng ngô. Kotono, nhà cậu có giờ giới nghiêm đúng không?"

     "Ừ. Nhưng mình nói dối là hôm nay còn bận chuẩn bị cho lễ hội văn hóa nên không cần phải vội."

     "A, lớp trưởng nói dối sao. Như thế là không hay đâu~"

     "Đó cũng là lỗi của Kashiwagi-kun. Mình không ngốc đến mức nói với bố mẹ về vụ hẹn hò này."

Hẹn... Hẹn hò?

     "M-Mình chỉ đùa thôi mà!"

Khuôn mặt của Kotono đỏ bừng, như thể vừa rồi là lỡ lời.

     "Ý-ý mình không phải vậy. À, bạn mình đã nói rằng khi một cặp đôi khác giới đo chơi với nhau, đó được gọi là hẹn hò!"

     "À cũng đúng. Bây giờ, hai bạn gái đi chơi với nhau cũng có thể được gọi là hẹn hò cơ mà"

     "Đúng vậy. Đó chỉ là một thuật ngữ, vì vậy xin đừng hiểu sai ý của mình!"

Và Kotono nói khi trỏ bàn tay vẫn đang cầm bỏng ngô về phía tôi.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh gấp đôi bình thường, và tôi tự hỏi biểu cảm của mình trông như thế nào bên cạnh cô ấy trong quãng đường đi bộ 400 mét đến nhà ga.

Bình luận (0)Facebook