Chương 45: Cùng nhau vui vẻ nào! ⑥
Độ dài 1,073 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-09 22:30:31
Do là bùn không có hình dạng cố định, nên cho dù bạn có ném kiểu nào thì cũng không thể trúng mục tiêu một cách hoàn hảo được. Thay vì hoàn toàn ở trên mặt, bùn còn dính ở trên áo cô ta nữa.
Xin lỗi nha.
Tiếng khóc nấc của Lala lớn dần.
“C, cô làm gì vậy hả!?”
“Lỗi tôi. Nhưng tiểu thư Layla đây là người đã dạy tôi phương pháp làm đẹp này mà.”
Tôi tiến đến Lala và vòng tay ra sau lưng cô.
Kháng cự cũng vô ích.
Tất nhiên tôi không đạt đến trình độ của Điện hạ được, nhưng tôi đã luyện tập nhiều chứ không ít.
Tôi “nhẹ nhàng” nhấc cô ta đến chỗ xe ngựa.
“Đừng mở miệng ra nhé.”
Tôi đưa tay vào bên trong xe và lấy bùn ấn trực tiếp vào mặt cô ta. Tôi định nhấn cả đầu vào bên trong này luôn cơ. Nhưng lúc đó tự dưng lại muốn giữ hình tượng bản thân nên tôi đành nhẹ tay một chút.
Lala, cùng với mấy người bạn xung quanh hét toáng lên.
Ơ, Lumiere chạy mất rồi.
Mình sẽ kể cho cô ấy sau vậy.
Hiện giờ tôi đang bận việc với cô bạn này mất rồi.
“Giúp trẻ hóa mà ha? Tận hưởng hết mình đi chứ.”
“Cô bị ngu à?! Cô nghĩ cô có thể…?!”
Tôi tiếp tục ném thêm bùn lên mặt Lala. Tất nhiên là tôi vẫn giữ nụ cười vô cùng thân thiện rồi.
“Tiểu thư nói gì vậy? Kể cả Điện hạ Sazanjill cũng tận hưởng kia mà.”
“Hả!? Cô để mắt ở đâu vậy? Điện hạ thấy vui được chỗ nào-”
“-Vậy, nếu không vui thì Điện hạ chém đầu tôi nhé?”
Tôi quay sang nhìn Điện hạ đang đứng chết trân một chỗ. Ngài ấy còn chưa lau bùn trên mặt mà chỉ phát ra một tiếng “Hohe?” kì cục.
“À, ừm…”
“Điện hạ, người có vui không?”
Khi tôi hỏi ngài ấy với một nụ cười, vị quốc vương tương lai của vương quốc Lapisenta nuốt nước bọt và gật đầu.
“À – Có! Do chưa hiểu kịp nên ta hơi đơ! Lỗi ta. Mọi người chơi ném bùn với nhau thì chắc chắn phải rất thân thiết với nhau rồi ha!”
“Vâng, đúng vậy đó! Bọn mình là bạn thân mà. Phải không, Lala?”
Tôi được ngài ấy đồng ý rồi. Hy vọng rằng cô ta sẽ nhìn lại những hành vi lố bịch của bản thân. Tôi cũng mong là cô ta sẽ tận hưởng chỗ bùn này nữa.
Tôi tiếp tục dồn cô ta-
“-À phải rồi, tôi có nói với cha và mẹ tôi về phương pháp này của Lala. Trùng hợp là sắp tới mẹ tôi sẽ tham dự một buổi tiệc trà. Chắc là phương pháp đó sẽ trở thành chủ đề của buổi tiệc cho xem.”
Tất nhiên nơi tổ chức đó là trang viên của nhà Fable. Mẹ còn nói là hoàng hậu cũng được mời đến dự.
Lala, tôi đã đi đến nước này vì cô đó.
Nhưng tôi không định nói thắng là “Lúc đó cứ nói với Bệ hạ là cô muốn được làm hôn thê của Điện hạ, đến mức gây sự với Lelouche Elcage! Tất nhiên nếu cô đủ can đảm để thừa nhận… Đến lúc đó, tôi sẽ giới thiệu cô tới anh em hoàng tử, để xem cô đủ tự tin để nói yêu họ không.”
Không may là chúng ta không thể trông đợi Lala ở những điều đó được.
“T, tôi rất vui khi tiểu thư Lelouche đã thích đến như vậy. Mong là tiểu thư sẽ được kết quả tốt…”
Sau khi cô xấu mặt nhận lấy thất bại, Điện hạ cũng xắn tay áo lên.
“Ta cũng phải cảm ơn Lelouche đã ở bên ta mỗi ngày. Vậy, ta sẽ tham gia nữa.”
“Hả?!”
Mọi người đồng loạt đứng hình.
Phần tôi thì tôi không ngại nếu Điện hạ tham gia cuộc vui. Không có lí do gì để từ chối. Mà, ngài ấy vui trở lại là được. Dứt lời thì ngài ấy bắt đầu ném bùn với đám con trai rồi.
Ngài là kiểu quý ông sẽ không nhắm đến phụ nữ đấy à?
Thôi, tôi đành chịu trách nhiệm vụ này sau vậy.
“Điện hạ Zafield, ngài đánh xe qua kia cho mọi người chơi cùng luôn được không?”
“Hả? Không, ta không muốn dính bùn đâu.”
Điện hạ lúng túng lùi lại.
Ể? Mặc dù Điện hạ Sazanjill trông vui vẻ thế kia mà ông em trai này lại không tham gia à?
Tôi cố ý lớn giọng.
“Ý ngài là sao? Mặc dù tôi đã chuẩn bị đến mức này để cả lớp thắt chặt tình bạn kia mà?”
“…Thắt chặt tình bạn gì chứ-”
Hội trưởng câu lạc bộ kiếm thuật mà mờ nhạt như vậy làm sao coi được chứ!?
Khi tôi định phàn nàn như vậy.
“Tiểu thư Lelouche!”
Người đang hớt hải chạy đến là Lumiere mà tôi tưởng vừa nãy bỏ trốn đi mất. Cô gái ấy với mái tóc màu hồng san hô, tay đưa tôi một vài cái muôi với một nụ cười rạng rỡ.
“Mình mượn của căn tin đó! Chúng ta dùng cái này được không?”
“Đúng như tôi mong đợi từ Lumiere!”
“Ehehe, cảm ơn tiểu thư.”
Đó thật sự là lời khen tốt nhất từ trước đến giờ của tôi cho cô ấy.
Tôi không biết ai mới là người có gu tệ nữa. Trong lúc đó, Điện hạ Sazanjill múc cả xô bùn ném vào lũ con trai rồi cười khoái chí như muốn nói ta là tái sinh của Ma vương. Các cô gái thì chỉ biết chạy trốn. Cũng có vài người phản công bằng cách ném lại.
Mọi người ai ai cũng vui vẻ chơi đùa với nhau. Lúc đó, tôi bị trượt chân do đi lên bùn của ai đó ném ra làm tôi ngã xuống.
“Lelouche, không sao chứ?!”
Một bàn tay dính đầy bùn đất đưa ra. Khi nhìn lên, ở đó là Điện hạ Sazanjill. Mặc dù giờ nhìn chẳng ra được vị Kim Sắc Hoàng Tử nữa.
Tôi bật cười khi thấy vẻ ngoài ấy của Điện hạ.
“Ahaha! Ngài dính bùn đầy người hết rồi kìa!”
“Tại vui quá, cư như ta trở về lúc còn nhỏ vậy!”
Lúc còn nhỏ nhỉ… Ừm, phải rồi. Chúng tôi đã từng đính hôn và cũng là những người bạn thời thơ ấu. Có lẽ đó là khoảng thời gian…
“Thôi kệ, cứ chơi đã!”
Cơ thể tôi được kéo bởi bàn tay to lớn ấy. Sau đó, mang theo nụ cười, tôi lại tắm người mình trong bùn lần nữa.