Chương 03: Tôi không có thời gian tiếp chuyện với Điện hạ ①
Độ dài 1,029 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-06 13:45:22
—Còn lại 89 ngày.
“Chuyện gì đây hả Lelouche?!”
Ngay sau khi tiếng chuông reo lên, Điện hạ từ lớp khác xông vào lớp tôi.
Dù chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng không thể nghỉ học được. Ừ thì cái ý tưởng đó cũng thú vị. Nhưng tôi không thể làm xấu mặt nhà công tước. Học là nghĩa vụ quốc gia của con nhà quý tộc. Dù muốn dù không cũng phải hoàn thành.
Tuy vậy, vẫn có khoảng thời gian nghỉ.
Ngài ấy đến gặp thì tôi thấy vui đó, nhưng tôi không có thời gian để tiếp.
“Sazanjill Điện hạ, xin thứ lỗi, tôi có việc cần làm.”
Nên làm ơn hãy dừng ở đây đi.
Khi nghe những lời ấy, Điện hạ càng giận hơn.
“Cô nghe đây-! Lumiere hôm nào cũng khóc! Là cô đã bắt em ấy học đến khuya đúng không-?!”
“Chuyện đó à. Nam tước Alban đã cho phép tôi. Hôm qua chúng tôi còn học ở trước mặt ngài ấy mà.”
Dù có nghe rằng tôi được nam tước mời một bữa như lời cảm ơn thì cũng không làm Điện hạ bớt giận.
“Ý định thật sự của cô là gì hả-!? Cô thích bắt nạt Lumiere đến vậy sao-!?”
“Ngài nói bắt nạt… dù chúng tôi chỉ ngồi học cùng nhau?”
Vì lí do nào đó mà ngài ấy nhấn mạnh từ “bắt nạt”, nên tôi cũng nhấn mạnh lại từ “học”.
Dù vậy, Điện hạ đã thật sự nổi giận rồi.
“Nhưng Lumiere ngày nào cũng khóc kìa!”
“Đúng thật là vậy, tôi biết cô ấy dễ rơi nước mắt mà. Tôi thấy nếu cổ dễ khóc vậy cũng thật tuyệt đó chứ.”
“Cô-!?”
“Bên cạnh đó thì, Điện hạ có vẻ đã quên mất chúng ta đang ở trước mặt nhiều người nhỉ.”
Phải, tôi biết mình đang ở trong thế khó, nhưng…
…Tôi nghĩ ngài ấy có hơi thô lỗ với một quý cô. Nhìn giống như ngài ấy sắp tấn công tôi đến nơi vậy.
Và khi tôi nhắc thì ngài lại chối “Ta chỉ cố nắm lấy vai của cô thôi!”
Chà, không biết bao nhiêu phần là thật đây ta?
Khi Điện hạ quan sát xung quanh, ngài trông như đã mất hứng.
Điện hạ kiềm chế cơn giận của mình lại vì mọi người đều đang sợ hãi.
…Vậy à, Lumiere có ý nghĩa rất lớn với ngài nhỉ…
Dù trong tim có nhói lên một chút nhưng tôi vẫn mỉm cười.
Vì tôi tự hào về ngài ấy.
“Ừm, lát nữa tôi có việc rồi. Nên giờ cho tôi xin phép.”
Tôi khẽ cúi đầu và rời khỏi đó trong khi buộc tóc lên. À thì, đó là một hành động không chuẩn mực. Nhưng tôi thật sự không có nhiều thời gian. Tôi chưa từng tự mình làm việc này nên có tóc có hơi rối. Vậy vẫn đỡ hơn là không có gì.
“C-chờ đó! Dạo gần đây cô đang làm gì vậy hả!?”
“Vâng?”
Tôi miễn cưỡng nhìn lại.
Ồ, ngài vẫn còn chút hứng thú với tôi cơ à?
“Tôi chỉ luyện kiếm thôi”
“Luyện kiếm!?”
Ngài ấy ngạc nhiên… cũng đúng thôi. Ngoài những người con trai, trước giờ tôi chưa từng nghe một người phụ nữ nào ở vương quốc đã thái bình hàng trăm năm nay học kiếm thuật bao giờ. Mà, tôi cũng mới cầm kiếm lần đầu trong đời vào 9 ngày trước thôi.
Dù vậy thì cũng không còn cách nào khác – tôi nhất định phải học được.
…Tất nhiên tôi không định nói nới Điện hạ lí do.
“Đến khi tôi thấy thích rồi thì việc đó thú vị bất ngờ luôn. Nếu Điện hạ muốn, vậy sao không tham gia luôn nhỉ?”
“K-không, ta…”
Mà, tôi đã tính trước rồi.
Điện hạ, ngài không giỏi việc luyện tập nhỉ?
Nên ngài mới cố hết sức để duy trì vị trí tốp đầu của học viện. Nhưng có vẻ ngài đã làm quá sức, thành ra ‘khiên chắn’ của ngài trước phụ nữ không được chắc lắm.
“Fufu.”
“Có chuyện gì hả?”
Tôi lỡ miệng cười, và có vẻ như đã xúc phạm đến Điện hạ. Tôi che miệng và xin lỗi.
“Tôi xin lỗi.”
“Cô vừa cười ta đó à?”
Đúng vậy đó-
-Nhưng đồng thời tôi cũng thấy ghen tị.
Dù hàng phòng thủ của Điện hạ có mỏng manh thì tôi vẫn không đủ quyến rũ. Vậy nên cái ghen tị của một người phụ nữ là cái xấu xí. Tôi nên biện hộ cho cái xấu của mình trước khi phơi bày ra thêm ha. [note42323]
“Vậy thưa Điện hạ, tôi xin phép.”
Ngay tại học viện này, tôi vừa nhún gối [note42324] trước người khác, một hành động không hợp với tính cách của mình. Sau đó tôi lại cất bước.
Không biết Điện hạ có còn bận tâm đến tôi không?
Có chút buồn vì không thấy được khuôn mặt của ngài.
Cả ngày hôm đó, tôi vẫn tiếp tục luyện tập ở một rìa sân của học viện.
“Hmm… cứ thế này thì không được.”
Có hơi khó để sắp xếp một người giúp tôi học xuyên suốt. Sau cùng, không chỉ hôn phu mà cả hiệu trưởng và cha tôi đều phản đối ý tưởng đó, vì dù gì cũng nguy hiểm. Nhưng dù vậy, tôi đã xoay sở để có một cây kiếm rồi.
Sau khi tự ghê tởm bản thân vì mình giống một đứa con trai, tôi bắt đầu luyện tập, cùng với các thành viên của câu lạc bộ kiếm thuật đang chuẩn bị tham gia vào giải đấu quốc gia. Họ có vẻ như đã để ý, nhưng để bảo vệ bản thân thì tôi sẽ không cản trở họ-
-Nên mong mọi người chịu khó một chút nhé…
Ngay lúc ấy-
-Do mất tập trung, thanh kiếm tôi đang vung tạo ra một tiếng giống như vừa đánh trúng gì đó.
“Ui da!”
Thanh kiếm bay theo hình vòng cung và cắm xuống đất. Trong khi tôi giữ cố định cổ tay vì không chịu được đòn vừa rồi, bóng của ai đó vụt qua tầm mắt.
Cùng với đó là tiếng cười.
“…Ta không nghĩ là cô có đủ lực đâu, Lelouche, nhất là lực nắm. Nếu cô không chịu được đòn bất ngờ vừa rồi thì đi chân lạnh toát luôn.”
“…Zafield Điện hạ?!”
------------
Hãy chắc chắn rằng bạn đã đọc chú thích trước khi bình luận nhé.