Chương 09: Hiểu lầm này hơi sai nhỉ? ②
Độ dài 1,534 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-06 13:45:38
Cảm ơn Merikatori đã hỗ trợ dịch chương này.
-----------------
Khi cha tôi đập tay thật mạnh vào bàn, những món đồ để trên đó rung lên.
“Rufus dọn ra ngoài–!?”
“Vâng, con thực sự xin lỗi vì đã làm chuyện ích kỷ như thế.”
Tôi đã giúp đứa em trai mình trốn khỏi nhà…
…Mà thật ra thì tôi mới là người ép em ấy.
Gì thì gì chứ việc tôi làm lần này tệ thật.
Do vậy nên tôi đã đặt dao nĩa xuống và cúi đầu. Cha ngồi đối diện với tôi buông ra một tiếng thở dài. Mẹ tôi ở cạnh đó đã rơm rớm nước mắt.
Ừm thì, phản ứng của họ cũng không ngoài dự đoán.
Tôi thẳng thắn nói đó là việc Rufus muốn làm, và tôi cũng đã giao phó em ấy cho một tên họa sĩ đáng tin cậy vãi chưởng rồi. Tôi nghĩ việc đó sẽ tốt hơn là giữ em ấy ở đây.
Nói rồi, cha tôi hỏi.
“...Tại sao con lại không kể cho bọn ta nghe, một lần cũng không?”
“Chẳng phải cha từ chối nghe sao?”
“...Chuyện đó–”
Ông ấy đang dao động. Khi đang dùng khăn tay để lau mồ hôi trên trán, ông thở dài, “Haa…”
Nếu lau qua loa như thế, đầu của cha sẽ phát hỏa hơn nữa đó…
Nhưng trông ông ấy chẳng lấy làm bận tâm, cứ nhét khăn tay lại vào túi áo. Và rồi, ông ấy đặt 2 tay lên bàn.
“Vậy chuyện người kế vị, con định làm thế nào đây? Con định sẽ lên tiếp quản hay sao?”
“Không, mà đúng thật. Việc kết hôn với người hoàng tộc chứng tỏ rất có lợi cho con đó.”
Tại Vương quốc Lapisenta, người kế vị của gia đình không nhất thiết phải là nam giới. Mà, hầu như người đứng đầu đều là nam giới cả. Nhưng một vài gia đình quý tộc mới nổi ngày nay lại để phụ nữ thừa kế. Ở những ngôi nhà tập trung vào việc buôn bán thì có những trường hợp phụ nữ đã nối nghiệp gia đình. Cũng như các trưởng nam, các trưởng nữ cũng có thiên hướng kinh doanh.
Nhà Elcage là một gia đình quý tộc truyền thống. Hậu duệ của họ bao đời nay đã chịu trách nhiệm cho việc quản lý lãnh thổ học viện cạnh thủ đô hoàng gia. Một khi không mang trên mình trọng trách của 1 hiệp sỹ, hẳn một người phụ nữ không thể đảm đương việc này, nhưng…
…Tôi không phù hợp để trở thành người kế vị tiếp theo đâu.
Không cần phải nói, với người chỉ còn 1, 2 con trăng ở trên đời này thì nối nghiệp gia đình có hơi thái quá.
Chắc không cần bàn gì thêm, cha tôi đâu phải là một tên ngố không biết nghĩa vụ của gia trưởng. Đó là một vai trò rất phức tạp, đến nỗi Rufus cũng chẳng hề phù hợp.
“Nếu thế thì, liệu chúng ta có nên nhận nuôi ai đó không? Không phải là không thể làm được, nhưng…”
Trong khoảng thời gian dài, nhà Elcage đã không được phong tước vị “Công tước”. Chú tôi có một người anh họ, trong khi mẫu thân có tận ba người anh liền. Nếu tôi nhớ không lầm thì đứa con thứ ba không kết hôn thì phải. Dòng dõi trực hệ của cha tuyệt thật… nhưng mà chúng tôi đang phải đối mặt với khả năng bị sụp đổ. Vì thế nên tôi muốn cha hiểu cho. Tôi không thể làm gì khiến ông ấy lo lắng đến mức đơ cả người ra được.
Phư phư.
Ngay khi nói lời xin lỗi trong lòng, tôi đã đề nghị với cha rằng:
“Sao cha không sinh thêm một đứa nữa thay vì yêu thương Rufus nhỉ?”
“Ui là trời!”
Thay thế tình yêu bằng một điều khác không phải lúc nào cũng là ý hay đâu. Điều này còn phụ thuộc vào thời gian với địa điểm nữa Tuy nhiên, vì cha mẹ tôi đều chăm sóc sức khỏe tốt nên tôi chắc chắn luôn là kèo này hơi bị được à.
…Mà sao mặt của mẹ lại đỏ vậy ta?
“N, nhưng mà, chúng ta đều già cả rồi…chồng nè, anh nghĩ sao?”
“Đúng thế…gần đây chân của anh đã yếu lắm rồi…”
Chắc chắn cả cha và mẹ đều không thể coi là trẻ được. Vì họ đều hơn 40 tuổi rồi, chắc cũng gặp những vấn đề về thể chất mà không một thiếu niên nào như tôi bị cả.
…Dù gì đi nữa thì người ta sẽ không khuất phục trước nỗi do dự đâu!
“Vậy còn luyện tập thì sao? Dạo gần đây con đã bắt đầu tự mình luyện tập đó. Sau cùng thì vận động chút cũng hay mà!”
“Nhưng…”
Trời ạ, cha tôi cứng đầu dữ.
Như tôi nghĩ, tôi muốn cha, một quý ông tích cực làm việc đó…
…Xong, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu hết!
“Con cũng sẽ tìm những loại thuốc tốt cho việc bồi bổ. Liệu lần sau con có thể đặt mua không nhỉ?”
“S, sao con cứ theo đuổi chuyện này thế…?”
“Không phải rõ ràng quá rồi sao ạ!? Cùng nhau gắng hết sức nào! Nếu chúng ta làm cùng nhau thì con chắc chắn sẽ thành công đấy!”
“C, cùng nhau á?!”
Hai người họ đã rất kinh ngạc trước quyết tâm của tôi.
Hừm…có phải mình diễn hơi lố không nhỉ?
…Nhưng mà, tôi không có thời gian để từ từ thuyết phục họ đâu.
“...Không tốt sao ạ?”
…Tôi chưa hề nghĩ mình sẽ dùng cách này để chống đối cha mẹ mình đâu, nhưng–
Tôi làm ướt cả 2 mắt, và chăm chú nhìn họ.
…Sau khi nuốt nước miếng thì hai người họ cuối cùng cũng thấy hài lòng.
“Thì… nếu như Lelouche khẳng định như vậy rồi thì…ta cũng nên gắng hết sức nhỉ?”
“Ô, ôi, Lelouche của ta! Con đã trưởng thành như vậy rồi sao!”
‘Ôi, ôi!’---- Trong lúc nói như vậy, mẫu thân cứ đánh vào vai cha tôi hoài.
Có vẻ hai người họ đã thân thiết với nhau hơn rồi.
…Hơn nữa, dưới gầm bàn có hơi loạn nhờ—
—Họ đang làm gì vậy ta?
Dù sao thì có vẻ kế sách của tôi tiến triển rất thuận lợi.
“Vậy thì, bắt đầu từ ngày mai cùng cố gắng hết mình nhé!” [note43704]
Tôi mỉm cười hết lòng trong khi hai người họ trông có vẻ vẫn không thích lắm.
***
“Ngươi thực sự rất đáng thương đấy, có biết không?”
“Ủa, là về chuyện với Điện hạ ấy hả?”
“Không phải thế, nói chung là về cái sự độc ác của cô ấy.”
“Thì, tôi là nữ phản diện kia mà.”
Nói thật là tôi miễn cưỡng chấp nhận điều này đấy.
Nhưng, vì người nói câu đó là thần nên có thể đó là thật.
Trong giấc mơ của tôi, vị thần vẫn gắt gỏng như mọi khi.
Dù ông có ngon trai cỡ nào đi nữa thì ông cũng không nổi tiếng với cái tính đó được được đâu.
Sau đó, tôi tiếp tục hỏi.
“Có phải kiếp trước của thần cũng là thần không vậy?”
“Ý cô là?”
“Tôi chỉ thắc mắc là trước khi làm thần thì ông hẳn rất nổi tiếng thôi.”
“...Nổi tiếng à?”
Ngay từ đầu, khái niệm “Nổi tiếng” là một điều vô cùng mới lạ. Vì vậy với nhân cách cao thượng, hẳn ông sẽ thấy khó hiểu về điều này.
Nhưng, câu trả lời mà ông đưa ra khi vuốt cằm của mình thành thật đến kinh ngạc.
“Không may là ta không hề có ký ức về việc được người khác giới ưu ái. Mà đó không phải chuyện ta muốn nói đến…Ta không hề nhớ mình có một cuộc sống thư thái. Không giống với những gì mà mọi người nghĩ, kiếp trước của ta chẳng có gì đáng nhớ cả.”
“...Hiểu rồi, xin lỗi vì câu hỏi thiếu trung thực này nhé.”
“Không, không cần phải xin lỗi, điều mà ta định nói là…”
Ông ấy bỗng dừng lại. Khi tôi hướng mắt nhìn thì ông ấy lại nhé đi. Lấy tay che miệng, ông lẩm bẩm.
“Hiểu rồi, ra là vậy… mà, thật luônà?”
Ôi trời.
Ngay cả thần cũng phải dùng từ “thật luôn” kìa.
Trong trường hợp này, tôi có nên mở lời một cho nó thân hơn xíu không nhỉ?
Nhưng mà vậy cha mẹ sẽ ngày càng nghi ngờ tôi hơn mất.
Vì tôi đã biết mình còn được bao nhiêu thời gian, nên tôi không muốn mang lại cho họ những kỷ niệm buồn hơn nữa.
Tôi…
–Nếu có thể, tôi muốn kỉ niệm của mọi người về tôi là một kỷ niệm hạnh phúc, Và ở trong kỉ niệm đó, tôi cũng đang nở nụ cười.
“Phư phư…”
“Sao đấy? Tự dưng ngươi lại cười”
“...À ha, những lúc thế này thì ông sẽ không thể đọc được suy nghĩ của người khác nhỉ.”
“Không phải cô nói ta là không được làm vậy à?”
Ây da, ông đã trở nên chu đáo như thế rồi à? Thân thiện thật đấy…
Tôi cũng băn khoăn không biết mình đang gặp khó khăn gì nữa. Và cuối cùng tôi quyết định kệ xác nó luôn.
“…Ngày mai chắc tôi cũng phải cố hết sức thôi.”
"Ta cũng nghĩ vậy, cô đang làm tốt lắm."
"Tôi mong là sẽ có gì đó khác."
Đêm đó, tại thế giới mang một màu trắng ngần, tôi đã bật cười.