Chương 2: Thương lượng
Độ dài 1,519 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-23 14:00:32
"Cậu nghiêm túc à?"
"Dĩ nhiên"
Làm sao mà tôi có thể đùa giỡn với cái người đang lâm vào tình hình này là Shiroyume được chứ? Vẫn có khả năng là cô ấy nói dối, nhưng gần như là không có chuyện đó. Cô ấy trông có vẻ như đã chấp nhận thực tế bất thường này rồi. Và khi cô ấy nói là cô ấy sẽ chết, không có chút do dự nào tồn tại trong đôi mắt đó cả.
"Chẳng có gì có lợi cho cậu đâu đấy?"
"Tôi vẫn chưa mất nhân tính đến mức làm ngơ một cô gái sắp chết trước mặt mình đâu"
"Là vậy sao... Vậy thì, cha mẹ tôi đã không còn là con người nữa à?"
"Tôi không biết là họ đã không còn nhân tính hay là không, nhưng họ đã ngừng việc làm cha mẹ rồi"
Không quan trọng lí do có ra sao đi nữa, ta không có quyền làm cha mẹ khi ta vứt bỏ đứa con gái chung huyết thống của mình. Con tim tôi muốn bảo với cô ấy rằng cái loại người đó còn chẳng phải là con người nữa, nhưng tôi cảm thấy sai trái khi nói trực tiếp với cô điều đó.
"Có lẽ là thế thật..."
"Là thế đấy"
"Nhưng tôi không thể chấp nhận yêu cầu đó của cậu được"
"Tại sao không?"
"Nếu cậu là tôi, liệu cậu có chấp nhận yêu cầu đó không?"
"...Cái đó..."
Đúng vậy, nếu ta ngồi khóc một mình bời vì cha mẹ đã bỏ rơi, thì liệu ta sẽ đi theo cái người là bạn cùng lớp của mình nhưng chưa bao giờ nói chuyện, nếu cậu ta bảo mình tới nhà cậu ta không chứ? Trong mắt của Shiroyume, tôi là một thằng đang cố lợi dụng chuyện buồn của cô ấy.
"Cậu hiểu rồi chứ? Cậu biết là cậu nói với tôi chuyện này là vì ý tốt, nhưng tôi không thể cứ thế mà đồng ý và đi theo cậu được"
"Vậy cậu tính làm gì?"
"Không phải là tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi sẽ chết"
"....."
Shiroyume thực sự kiên định với lựa chọn cái chết. Tôi không thể làm gì cho cô ấy được cả. Tôi có thể thử thuyết phục cô ấy, nhưng khả năng thành công của tôi rất thấp. Tôi không thể nói gì với lời phản biện của cô ấy cả.
"Cậu vẫn chưa hiểu à? Cậu cứ để tôi một mình đi. Cậu và tôi chỉ là học cùng lớp, và đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với nhau. Cái chết của tôi không nên dính dáng tới cuộc sống của cậu. Tôi chỉ là kông còn xuất hiện trong lớp để từ học kì ba mà thôi"
"Cậu ổn với điều đó à?"
Trong một khắc, Shiroyume trông run rẩy bởi chuyện đó. Nhưng đó là thay đổi cực kì nhỏ nhặt, nên có lẽ chỉ la do tôi tưởng tượng thôi.
"Kể cả khi cậu hỏi tôi có ổn với điều đó hay không, tôi không thể nói rằng tôi ổn, phải không? Nhưng nó vô vọng tới mức tôi không còn được phép lựa chọn nữa, phải không?"
Sau cùng thì, cô ấy không muốn chết. Cô ấy chỉ từ bỏ việc sống mà thôi. Tôi có thể bỏ mặc cô như thế chỉ vì cô ấy cực kì ít dính dáng tới tôi không? Không! Tôi sẽ dùng mọi cách để đem Shiroyume về nhà. Tôi sẽ không để cho cô ấy chết! Đó là điều tôi đã quyết định!
"Nếu cậu tính chết, thì cho tôi 100,000 yên đó đi"
"? Cậu tính đem tôi về nhà vì cậu muốn 100,000 yên này à?"
"Aah, phải đấy. Bên cạnh đó, sẽ thật phí của giời nếu để cậu giữ nó đấy"
Cô ấy có một chút lo ngại, và rồi đưa cái phong bì có chứa 100,000 yên trong đấy cho tôi.
"Đúng vậy nhỉ, sẽ tốt hơn nếu cậu giữ nó thay vì một kẻ sắp chết như tôi đây"
Và rồi tôi nhận lấy cái phong bì. Khi tôi kiểm tra cái phong bì, tôi thấy nó có 100,000 yên.
"Vậy thì, tôi sẽ mua cậu với 100,000 yên này"
"................"
Đó, là lần đầu tiên Shiroyume bộc lộ cảm xúc trước tôi. Cảm xúc đầu tiên mà cô ấy bộc lộ ra với tôi, là sự bối rối.
"...Cậu đang nói gì thế?"
"Tôi bảo là mình sẽ mua cậu với 100,000 yên này"
"Cậu bị ngu à?"
"Mà, nếu tôi không phải là thằng ngu thì tôi sẽ chẳng nói câu này rồi. Dù sao thì, nếu đó là cái giá phải trả để một người bạn cùng lớp không chết đ, thì tôi sẽ rất vui lòng làm một thằng ngu đấy"
Tôi cực kì rõ cái sự vô lí trong những gì mình nói. Nhưng mà, để ngăn Shiroyume không chết, tôi không còn cách nào khác ngoài trở nên vô lí cả.
"Haa... Tại sao cậu lại quan tâm tới tôi nhiều đến thế hả? Cậu thích tôi hay gì? Nếu là thế, thì cho tôi xin lỗi"
"Oi, tôi còn chưa tỏ tình với cậu, nên là đừng có hiểu lầm rồi đi từ chối tôi chứ"
Không phải là cậu có hơi quá tự kiêu à? Quả thật là Shiroyume dễ thương đến mức có thể gọi là một mỹ nữ nhưng mà. Hử? Không phải đó là đỉnh cao cảu sự tự kiêu luôn rồi à?
"Vậy thì tại sao?"
"Tôi đã nói rồi. Tôi chỉ là không thể nhắm mắt làm ngơ một cô gái sắp chết trước mắt mình thôi"
"Kể cả thế thì, không phải sẽ gây rắc rối cho cha mẹ cậu hay sao?"
"Ah, không thành vấn đề. Tôi sống một mình mà"
"Một hoc sinh cao trung sống một mình được à?"
"À thì, có tôi, nên là ừ phải đấy"
"Vậy thì cả hai chúng ta sẽ sống chung với nhau, cậu có nhận ra chuyện đó không đấy?"
"................."
Giờ cô ấy nói thì tôi mới nhận ra, đó là những gì sẽ xảy ra nhỉ... Sống chung với Shiroyume người là một trong số các mỹ nhân trong trường... Không phải chuyện này có hơi điên rồ à? Không, nhưng chuyện thành ra thế này là vì không còn cách nào khác cả....
"...Cậu thực sự không suy nghĩ sâu xa nhỉ"
"K-Không, tôi làm gì nghĩ tới đó, nên là?"
"Cậu đang run lắm đấy..."
"I-Im đi! Tôi không quan tâm đến chuyện đó!"
"Không, cậu nên quan tâm đến chuyện đó đấy, cậu biết đấy? Nếu cậu bất cẩn, thì cậu sẽ bị xã hội vùi dập đến chết đấy, cậu biết chứ?"
Chết tiệt thật, lời phản biện sắc sảo quá. Nhưng tôi không quan tâm đến chuyện đó.
"Bị xã hội vùi dập chẳng là cái đinh gì so với cái chết của cậu cả!"
"Tại sao... Tại sao cậu lại đi xa đến thế vì tôi chứ...?"
"Bời vì cậu vẫn chưa từ bỏ việc sống"
"!?... Sao cậu lại nghĩ thế?"
Shiroyume quả thật có tính đến chuyện chết đi. Dù sao thì, đó chỉ là ý định của cô ấy thôi. Nhưng đó chỉ là vì cô ấy tin rằng không còn lựa chọn nào khác nhưng...
"Không phải là vì cậu vẫn còn muốn sống nên cậu mới nói với tôi tất cả mọi chuyện xảy ra với cậu trong hôm nay, mặc dù đây là lần đầu cậu nói chuyện với tôi à?"
"C-Cái đó..."
"Và cậu cũng tự nói đấy thôi. Cậu chưa muốn chết"
"Tôi làm gì có nói thế"
"Aah, đúng ha, cậu không nói trực tiếp"
Nhưng cô ấy chắc chắn có bộc lộ khao khát sống với tôi theo một cách khác. Khi tôi hỏi Shiroyume rằng cô thấy ổn với chuyện này không, thì cô đã bảo là:
"Kể cả khi cậu có hỏi rằng tôi có ổn với điều này hay không, thì tôi không thể nói rằng mình ổn, phải không?"
Điều đó tức là cô ấy vẫn chưa muốn chết.
"Nhưng kể cả thế, cậu--"
"Jeez, cứ im lặng đi! Tôi mua cậu rồi! Có nghĩa là, bây giờ, tôi là chủ nhân của cậu! Cậu không có quyền từ chối khi tôi bảo cậu về nhà cùng tôi!"
Tôi biết là mình đang nói chuyện cực kì vô lý. Mua bán nô lệ không được cho phép ở Nhật Bản à? Tôi không biết, tôi không quan tâm. Nếu tôi nhận lấy tội lỗi mà có thể cứu sống được Shiroyume, vậy thì tôi sẽ nhận nhiều tội lỗi nhất có thể.
".............Fufu"
"Cậu cười cái gì thế..."
"Cậu thực sự là một thằng ngốc vô lý và cực tốt bụng, nhỉ/"
"...Im đi"
"Vậy thì tôi sẽ để cậu mua tôi vậy"
"Eh?"
"Tôi nói rằng tôi sẽ để cậu mua tôi"
Nhìn vào nụ cười của cô khi cô nói điều đó, có vẻ như là chuyện cô ấy sắp biến mất mới nãy chỉ là một lời nói dối. Cô ấy vẫn trông như sắp lụi tàn, nhưng có vẻ là tôi không thể làm gì với điều đó lúc này.
"Humph. Có chuyện gì với cái thái độ coi thường đó của cậu thế hả?"
"Không phải thế chỉ là thế thôi sao, thưa Chủ Nhân của tôi?"
Và đó là cách công cuộc sống chung của chúng tôi bắt đầu.