RE:Yandere
凌石更 (Lăng Thạch Canh)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 97: Lau người bằng nước sát trùng

Độ dài 1,151 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-26 12:09:59

Từ góc nhìn hướng lên của Lâm Trạch thì có thể thấy được chậu nước Đường Nhân bưng tới đang chậm rãi tỏa hơi, đồng thời mũi anh cũng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng lẫn trong hơi nóng. Đó là cái mùi giống như loại thường ngửi thấy ở bệnh viện. Ở phòng ngủ trong nhà ngửi được mùi này, cảm giác cứ y như vào viện rồi vậy.

Đường Nhân để chậu nước xuống đất rồi bắt đầu đeo bao tay nilon màu hồng vào.

“Để tớ lau mình cho cậu nha, Lâm Trạch!”

Đường Nhân vừa nói với Lâm Trạch như vậy vừa ngồi xuống. Bởi vì tư thế của anh lúc này là nằm ở trên giường nên góc nhìn bị hạn chế, tuy là anh không nhìn thấy Đường Nhân đang làm gì, nhưng bên tai lại nghe tiếng cô dùng tay vắt khô khăn lông.

Nếu như Lâm Trạch không có đoán sai, lại căn cứ vào lời Đường Nhân nói mới vừa rồi thì sợ là cô ấy đang định dùng nước nóng bỏ thêm thuốc sát trùng lau người giúp anh.

Thấy Đường Nhân mang bao tay, Lâm Trạch đoán lượng thuốc sát trùng trong nước nóng này không thấp, nếu không Đường Nhân sẽ không cố ý mang bao tay bảo vệ, để tránh thuốc sát trùng ăn mòn da tay của mình.  Sau khi vắt khăn lông đến mức thích hợp, Đường Nhân mới cầm khăn đi tới kế bên giường.

“Hay thật, không ngờ tớ lại có cơ hội giúp Lâm Trạch lau người.”

Đường Nhân vừa nói vừa lưu loát mở khăn ra. Khăn lông nóng hầm hập còn có hơi ướt nhẹ nhàng chạm vào da thịt trước ngực Lâm Trạch, để lại vết lau ướt nước. Cô nhanh chóng lau đi lau lại mấy lần ở trên ngực anh, sau khi chắc chắn đã lau sạch rồi, cô ấy mới bắt đầu giúp Lâm Trạch lau tới cánh tay trái.

Trước ngực Lâm Trạch ướt nước, sau khi hơi nóng bốc hơi thì bắt đầu hấp thu nhiệt độ cơ thể anh, khiến anh cảm thấy trước ngực lạnh buốt. Đồng thời hơi nước bốc hơi cũng làm mùi thuốc sát trùng càng thêm rõ ràng.

Sau khi vắt sạch khăn lông, Đường Nhân lau tay phải bị trói chung với tay trái của Lâm Trạch.

Lau tay phải xong, cô ấy lại lau tới chân trái và chân phải của Lâm Trạch.

Bởi vì nước đọng ở hai tay hai chân đều hấp thu nhiệt độ cơ thể, cho nên Lâm Trạch cảm thấy mình càng lạnh hơn. Nhưng giữa lúc Lâm Trạch cảm thấy toàn thân mình bị Đường Nhân lau hết một lần, cô ấy lại ra lệnh cho anh.

“Giờ làm phiền Lâm Trạch cậu xoay người lại nha, tớ phải giúp cậu lau sau lưng.”

Tuy là Lâm Trạch không muốn làm theo lệnh của Đường Nhân tí nào, nhưng bây giờ tình thế mạnh hơn con người, mà người vào thế bị động không thể không nhường nhịn, cho nên anh cũng chỉ có thể cố gắng lật mình, xoay lưng về phía Đường Nhân.

“Lâm Trạch nghe lời quá!”

Đường Nhân dùng giọng điệu khen ngợi nói với Lâm Trạch như vậy, chất giọng không khác gì dỗ con nít khiến cho Lâm Trạch cảm thấy hơi bị nhục nhã. Sau đó Lâm Trạch có thể cảm thấy rõ ràng là Đường Nhân bắt đầu dùng khăn lông lau lưng mình.

“Hình như còn một chỗ bẩn chưa lau nè.”

Giữa khi đang lau lưng cho Lâm Trạch, Đường Nhân dường như còn muốn với tay xuống dưới cởi quần đùi của anh.

Lâm Trạch không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết tiếp theo Đường Nhân muốn làm gì.  Việc này liên quan đến tôn nghiêm và giới hạn, anh cảm giác mình nói sao cũng không thể để cô ấy đụng vào chỗ riêng tư nhất của bản thân, có đùa thì cũng phải chừng mực thôi. 

Nói thật, Lâm Trạch đến bây giờ vẫn luôn kìm nén đều chỉ vì đợi xoay chuyển tình thế, chứ không có nghĩa là anh đồng ý thỏa hiệp với Đường Nhân, cho nên anh vặn vẹo thân thể thật mạnh, mạnh mẽ đẩy hai tay muốn cởi quần mình của Đường Nhân ra, đồng thời Lâm Trạch cũng xoay người đối mặt với cô ấy.

“Ghê như vậy, sao lại không cho tớ sát trùng chỗ bẩn thỉu nhất kia cho cậu? Như vậy trên người cậu sẽ hoàn toàn không có mùi của người phụ nữ đó nữa!”

Đường Nhân thoạt nhìn có hơi nổi điên, lại vung tay lên, trong tay cũng không biết từ lúc nào xuất hiện một cây kim dài.

Bởi vì lúc này Lâm Trạch vốn không có cách nào né tránh, cây kim dài này lập tức dễ dàng đâm vào đùi anh. Lâm Trạch lập tức cảm thấy đau đớn từ bắp đùi truyền lên, giống như bị mấy ngàn con côn trùng nhỏ cắn xé. 

Nhưng cho dù đau nhức này có trong nháy mắt làm Lâm Trạch cắn chặt răng, anh cũng không hối hận là đã vì tôn nghiêm mà hạ quyết định.

Thấy thời gian ở nhà với Đường Nhân đã tạm đủ rồi, Lâm Trạch cảm thấy mình nhất định phải tâm sự cho ra trò với thanh mai trúc mã này mới được.

“Thôi bỏ đi, dù gì trong nửa năm sau tớ cũng sẽ ở chung với Lâm Trạch cậu.”

Trong lúc Lâm Trạch đang cố gắng dùng đầu lưỡi cố đẩy vật trong miệng ra thì Đường Nhân giống như nghĩ tới điều gì đó, tâm trạng bỗng chốc trở nên ổn định.

Nửa năm á?

Nếu như Lâm Trạch không có nghe lầm, thì hình như là Đường Nhân nói nửa năm tới cô ấy đều sẽ ở chung với mình?

Từ sự từng trải trước đây, Lâm Trạch cũng rõ cô chắc là biết chuyện ba và em gái anh đang tạm sang thành phố bên cạnh. Hay nói cách khác chính là, Đường Nhân đang dự định sẽ cùng đợi với Lâm Trạch trong nửa năm ba và em gái anh không ở đây á?

Vậy thì nửa năm sau, đợi ba và em gái anh về rồi, Đường Nhân sẽ xử lý anh thế nào đây?

Không đúng, bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này.

Trong nửa năm này, Đường Nhân sẽ không ngây thơ đến nỗi thật sự cho rằng sẽ không ai phát hiện anh mất tích. Dù sao anh cũng phải đến trường, đừng nói nửa năm không đi học, cho dù là một tuần không đi học thì cô giáo chủ nhiệm Tiểu Ngọc chắc chắn đã gọi cho ba anh đến nát điện thoại rồi.

Với lại, Đường Nhân, bản thân cậu lại muốn làm gì chứ? Giờ khuya lắm rồi, cậu về nhà trễ thế chẳng lẽ ba mẹ cậu sẽ không lo lắng sao?

Bình luận (0)Facebook